Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 21: Trang phục nữ



“Buông tay! Ta mặc là được!”

Ta nắm chặt cái tay châm ngòi thổi gió xung quanh của Long Cửu, ngửa đầu dồn dập thở dốc. Không biết sao, thân thể ta bây giờ nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều, không chịu nổi chút khiêu khích nào, chỉ nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái như thế, đã khiến ta toàn thân run rẩy, eo mềm đến không đứng nổi, con chim phía dưới ấy cũng dựng người muốn lên.

Long Cửu cố ý đặt tay ta trước ngực, lách qua hai hạt nhỏ đã cứng như đá đó vuốt ve, nhẹ nhàng thổi khí về phía vành tai ta: “Thật sự bằng lòng mặc sao? Bách Lý giáo chủ chớ miễn cưỡng bản thân, chúng ta ngày mai hẵng đi cũng kịp.”

Ta gật đầu liên tục, chỉ sợ y lại trêu chọc tiếp, ngày này sẽ vẫn phải tiêu hao trên giường. Cũng may Long Cửu cũng không trêu chọc quá mức, được ta nhận lời xong liền thu tay, bê xấp quần áo kia qua đây, bắt đầu từ áo lót, mặc vào từng món một thay ta.

Chẳng qua là trong quá trình này y lại nhân thể chiếm ít nhiều tiện nghi của ta, thật sự không thể nhắc lại.

Đổi xong quần áo giầy tất, y lại ôm ta lên ghế, không biết từ đâu lấy ra một đống trâm vòng son phấn bày trên bàn. Thứ loại này y lẽ nào cũng muốn dùng trên người ta? Ta tức giận dâng trào, nội lực vận tới trong tay, một chưởng khua về phía đống đồ đó.

Long Cửu vội vàng ngăn trước người ta đón lấy một chưởng này, vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi lúc nãy mới đồng ý với ta, đã muốn cải trang thì phải buông được thân phận, cố gắng giả trang giống một chút. Vả lại, nếu ngươi không trang điểm, người khác thấy ngươi là có thể lập tức nhận ra Bách Lý giáo chủ ngươi nam giả làm nữ, chẳng phải là càng thêm khó xử?”

Tay ta bị y nắm chặt, nhất thời không thể động đậy, chỉ banh mặt trợn mắt nhìn. Y lại làm mềm giọng nói: “Ngươi tạm tin ta lần này, ta nhất định hóa trang ngươi đến mức ai cũng nhận không ra. Chỉ cần đến chỗ an toàn chúng ta sẽ đổi về, tuyệt đối sẽ không tổn hại danh dự ngươi.”

Ta còn có chút bất ngờ, y cũng đã buông tay ta ra, xoay người lại cầm lược thay ta chải tóc. Ta chần chờ một lúc, tự nghĩ trước mắt cũng không phải đối thủ của y, thực sự trở mặt, bị y tù ở chỗ này càng là không biết phải làm sao. Không bằng tạm nhịn cái nhục nhất thời, đợi xử lý xong miếng thịt trong bụng này, lại tính sổ ngày hôm nay với y cũng không muộn.

Ảnh vệ kia liền bắt đầu cực nhanh, quy trình kỹ thuật cũng vô cùng thuần thục, vừa trang điểm còn vừa đọc những gì đó “nguyện làm dầu chải tóc, đen nhánh xoã vai thon”; “nguyện làm chỉ kẻ mày, theo mắt huyền nghiêng ngửa” (1)… Ta ghét nhất loại không có việc gì khoe chữ này, ăn hiếp người Tây Vực không có văn hóa. Có gì tài ba, ta chưa từng đọc thơ của Đào Uyên Minh, có bản lĩnh ngươi đọc “Thơ Dâng” (2) cho ta nghe thử?

Y đương nhiên nghe không được phen chỉ trích này của ta, tự tung tự tác bôi lên đầu ta một chút dầu bôi tóc hương hoa nhài, dồn tóc dài lên hết đỉnh đầu, chất thành búi tóc; lại lau cả mặt phấn không biết tên; còn cầm con dao nhỏ cạo phân nửa lông mày ta; lại bôi trên môi ta một chút gì đó mơ mỡ; cuối cùng ngay cả mười ngón tay cũng lấy hoa móng tay nhuộm, mới chịu dừng tay.

Sau khi làm xong, y còn tựa như chưa đủ than một tiếng: “Đáng tiếc chưa từng xỏ khuyên tai, khó tránh có chút sơ hở. Bách Lý giáo chủ, ngươi mở mắt nhìn xem, có vừa lòng?”

Ta nhắm chặt hai mắt, chỉ hận không thể khép cả lỗ tai, còn phải nghe những lời bôi nhọ vô sỉ này của y. Long Cửu thấy ta không chịu để ý y, càng thêm không kiêng nể gì, ngón tay vỗ về chơi đùa qua lại trên mặt ta, khẽ cười nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi quả thật nên xem thử bộ dạng của mình. Có thể có giai nhân như giáo chủ trong lòng, dù cho ta một nhân vật chính cũng không đổi.”

Ngươi mới giai nhân! Cả nhà ngươi đều giai nhân! Dám không mang giày so chiều cao với ta không?

Vóc người của ta thiết lập trong mấy công cũng coi là tiêu chuẩn cao, hoàn trọn vẹn thể hiện toàn bộ xu hướng của tác giả đối với công nước ngoài. Bây giờ bắp thịt bị thương tiêu hao một chút, chiều cao nhưng không giảm, chỉ nhìn mình dáng vóc đã hơn một ảnh vệ không cảm giác tồn tại đi tuyến đường trung khuyển chẳng biết công tới nơi nào như ngươi!

Mắng y hai câu thì dễ, tên khốn này lại có thể nghe lời nói xấu thành lời khen, hà tất lãng phí một cách vô ích chút thể lực này của ta. Ta gắng sức quay đầu tránh ngón tay y, đột nhiên cảm giác cổ chân phải bị người nắm, nâng lên đặt trên mảnh vải dệt mềm mại hơi lạnh, chà chà xuống dưới nữa, chỉ cảm thấy mềm trơn rắn chắc, rất có tính đàn hồi.

Cổ chân trái cũng bị người tóm lấy, một cái vớ tơ trơn mịn cọ cọ kéo lên trên. Cái tay nắm chân ta đó còn không thành thật vuốt ve qua lại, sờ mà ta nổi cả da gà, vội vàng mở mắt ra tóm về phía đó, kêu Long Cửu buông chân ta xuống, ta tự mình đổi giày tất là được.

Khẽ động như vậy, chân phải lại lõm vào giữa đùi y, vô tình giẫm phải một nóng rực thẳng cứng. Long Cửu trầm thấp rên rỉ một tiếng, một phen ấn cái chân đó lên trên thứ đang dựng lên cọ nhẹ, tay kia thì lại nắm chân ta kề sát trước mặt y, mở miệng ngậm ngón chân cái vào, khoang miệng nóng ẩm ôm chặt ngón chân, cái lưỡi kia còn vòng quanh nó không ngừng liếm láp.

Trong đầu ta nhất thời trống rỗng, gắng sức muốn thu chân lại, nhưng bị y nắm chặt, không động đậy nổi. Cảm giác nóng ẩm không ngừng lan tràn trên chân, mãi đến khi ngón chân bị y cắn nhẹ một cái, cảm giác hơi đau nhói ấy mới gọi thần trí ta quay về. Ta vội vàng vận nội lực quay đầu một chưởng đánh sang, lại bị y kéo mắt cá chân lui về phía sau, lập tức thân thể chênh vênh, ngược lại bị y đơn giản hóa giải chưởng thế, một phen ôm vào trong lòng.

Tiếng hít thở của y đã vô cùng đục ngầu, vươn tay quẹt một vòng về phía trên bàn, liền nghe đầy đất kêu vang, đồ đạc đều bị y quét xuống đất. Một tay y nâng eo ta, một tay lại còn nắm chân ta, chỉ vận lực một cái đã đặt ta lên bàn, nghiêng người đè xuống, khàn giọng nói bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, chúng ta hôm nay là đi không được rồi!”

Không được!

Trước kia ta còn có thể lừa mình dối người nói ảnh vệ này chẳng qua là một hạng tôi tớ thích chõ mũi vào chuyện người khác, chăm sóc ta, cho dù y hàng đêm động dục với ta, ấy đều chỉ là vì giữ lại đứa bé trong bụng ta — trời biết miếng thịt trong bụng ta đây có quan hệ gì với y.

Nhưng mặc vào trang phục nữ bây giờ, hóa trang nữ, rõ ràng cảm thấy chính mình là bị coi thành nữ nhân tiết dục, khuất nhục như vậy ta thực sự không thể chịu đựng!

Thừa cơ y nằm trên người ta hoạt động, ta lặng lẽ từ trên đầu rút một cái trâm cài tóc, ngầm vận nội lực, bắn về phía sau gáy y. Mắt thấy cây trâm ấy sắp chạm vào thịt da, y lại giống như mọc mắt phía sau, hơi nghiêng đầu, vung tay nắm cây trâm ấy ném xuống đất, lại duỗi cánh tay tóm lấy cổ tay ta.

Vẫn là giết không được y.

Trong lòng ta lạnh lẽo, trong mạch môn cũng bị y rót vào một đạo chân khí, kích đến mức nội tức ta cản trở, không thể động đậy, chỉ nhắm mắt mặc ảnh vệ kia xâu xé.

Y thở dài một tiếng, vươn tay điểm mấy chỗ đại huyệt trên người ta, dường như là vô cùng đau lòng nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi tại sao không hiểu, ta thân là công ba, dù cho khi võ công của ngươi toàn thịnh cũng không bằng ta, huống chi giờ đây lại có thai. Thật ra ta đối xử với ngươi như vậy, dĩ nhiên có mấy phần là vì đứa bé, nhiều hơn lại là vì yêu ngươi, ngươi lại hà tất luôn muốn chạy trốn? Ta thấy ngươi cũng không thích Tiển minh chủ, với chủ nhân của ta sợ cũng không tình sâu gì, sao lại không chịu nhìn thẳng vào tình ý của ta chứ?”

Phì! Ai tin đây!

Chính ta đến bây giờ còn vừa nghĩ tới thụ chính quy là hăng hái đây, các ngươi sao có thể không như thế? Ta cũng không tin ngươi mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn sẽ không nằm mơ cũng muốn ăn hắn. Cái gì gọi là yêu ta? Làm như ta chưa từng xem tiểu thuyết đam mỹ, các ngươi đây là coi ta là thế thân của hắn mà thôi!

Long Cửu nghe xong phen phân tích nhắm thẳng vào lòng người này lại chỉ nhíu nhíu mày, nói tiếng: “Cố tình gây sự”, liền một tay lật mặt ta hung hăng hôn xuống. Tay kia gạt mấy cái giữa tóc ta, liền nghe đầy đất vang vang, tóc dài vừa mới búi xong chưa bao lâu, còn thoa cả đầu dầu bôi tóc theo đó rơi xuống.

Cái bàn kia thật ra cực nhỏ, nửa người trên của ta nằm phía trên còn ngại không đủ dài, đầu cũng để phân nửa bên ngoài. Mái tóc dài đó chạm đất, trĩu mà đầu ta cũng ngửa lên trên, vừa đúng đưa trái cổ đến bên miệng y, ảnh vệ không biết xấu hổ ấy liền quả thật không khách khí cắn xuống.

Y cắn cổ ta khắp nơi đều là nước miếng xong, lại theo cổ áo thấp một đường gặm xuống phía dưới, cách cái yếm xoa bóp liếm cắn ngực ta. Vật liệu may mặc ấy vô cùng trơn mịn, bị nước miếng y bôi nóng ẩm, đợi sau khi y rời khỏi nhưng lại nhanh chóng lạnh buốt, kích thích ta vô ý thức nâng nâng eo, bụng lại đụng phải vật bừng bừng đã vận sức chờ phát động của y.

Ta lập tức giật mình một cái, không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy ảnh vệ kia đang thong thả ung dung cởi cạp váy bên hông ta ra. Y thấy chỗ tầm mắt ta dừng lại, còn cố ý cười cười, trong miệng khẽ dỗ ta: “Phong Cương, ngươi đừng sợ, bất luận ngươi đối xử với ta nhẫn tâm ra sao, ta cũng không nỡ tổn thương đến ngươi.”

Nói xong liền vén gấu váy lên. Dưới cái váy này ngoại trừ cái yếm thì không có gì cả, cũng không đỡ hơn lúc ở trên giường bao nhiêu. Y cố ý nâng một chân ta lên, theo mu bàn chân hôn dày đặc hướng lên trên; cái tay còn lại thì vươn đến dưới yếm, khi nhẹ khi nặng đùa bỡn phân thân và hai hòn phía dưới của ta, tay dùng sức vừa đúng, ngay cả miệng cũng giúp đỡ trong đó, lúc thì phun ra nuốt vào thân trụ trướng đến tột đỉnh, lúc thì lại ngậm hai nang cầu vào trong miệng làm trơn.

Toàn thân ta run rẩy không ngừng, nếu không phải cố hết sức kiềm chế, eo cơ hồ đã đong đưa, đưa chính mình đến chỗ sâu nhất trong miệng y. Nhưng trang phục nữ lòe loẹt trên người và mùi hương thoang thoảng không khua được nơi chóp mũi đều đang nhắc nhở ta, tuyệt không thể nhất thời không khống chế được, chỉ chìm đắm bên trong tình dục, quên mất vũ nhục của người này đối với ta.

Cuối cùng ý chí chịu không nổi thân thể, ta vẫn là liệng khôi vất giáp trong tay y, thất bại thảm hại. Y còn nuốt xuống những thứ chất lỏng đó, mới bao quanh eo ta, đầu ngón tay bôi thuốc mỡ, khai thác trong đường ruột ta.

Sau đó thứ đáng ghét nóng rực thô chắc ấy cũng đẩy vào, mang theo bức thiết cuồng nhiệt, một lần lại một lần dùng sức húc vào hơn trong cơ thể ta, ngay cả hai cái túi nang cũng gần như đâm vào. Ta chỉ cảm giác thứ trong bụng kia càng lúc càng lớn, nếp uốn thành ruột cũng giống như đều bị chen ra làm phẳng, cửa động theo vật kia ra vào bị mở rộng đến mức không chịu nổi gánh nặng, chỗ xương chậu đó gần như bị bẻ gãy đến mất đi tri giác, đôi chân cũng không có sức chống đỡ, chỉ trông vào vịn hai tay y, mới có thể miễn cưỡng vòng quanh hông y.

Cái bàn dưới thân lắc qua lắc lại, phát ra từng tiếng két nặng nề, ảnh vệ bây giờ đã không dám nằm sấp trên người ta, mà là đứng bên cạnh bàn vặn động tác chân của ta. Gấu váy thật dài đều bị vén lên trên đầu, gần như chất đống trên mặt ta, mà áo cộc tay ở phần trên và áo ngắn càng là khoá trên cánh tay, vò đến mức không khác gì một đống giẻ lau.

Chờ lúc y ôm lấy ta dùng tư thế trong cơ thể ta, quần áo ấy không còn là bộ dáng khi nằm nữa, áo theo cánh tay trượt thẳng xuống, yếm thắt tới trên cổ, chỉ có cái váy kia sắp rơi mà chưa rơi, vạt áo thõng xuống, dù sao cũng chặn vài thứ.

Chẳng qua là cái nên chặn nhất nó cũng chặn không được.

Tư thế như vậy, chỉ vừa đi, thực sự giống như tra tấn. Ta bị y làm cho xương cốt mềm oặt, eo run như gió nhẹ đu đưa dương liễu, nơi cổ họng từng đợt nức nở ức chế không được, chỉ có thể dán trên người y, dựa vào tay y và thứ trong cơ thể ta đỡ cơ thể. Mỗi khi đi một bước, vật kia xóc nảy một lần trong cơ thể ta, lại vì thân thể bị trọng lực làm cho rơi xuống, mỗi một bước đều phải tiếp nhận kích thích không rễ mà vào của nó.

Không dễ dàng chịu đựng đến bên giường, Long Cửu liền ôm ta ngã xuống giường, đỡ eo ta để ta ngồi trên người y, từ phía dưới mạnh mẽ đâm hướng lên trên. Vừa dùng sức làm ta, vừa dùng giọng điệu ấm áp săn sóc nhất hỏi ta: “Phong Cương, ngươi còn muốn ầm ĩ với ta ư? Nếu ngươi hứa sau này đều ngoan ngoãn đổi trang phục nữ, không cáu kỉnh nữa, ta sẽ tha cho ngươi; nếu không, chúng ta sẽ cứ làm đến khi ngươi đồng ý mới thôi, được không?”

Chú thích

(1) các câu trong bài “Nhàn tình phú” của Đào Uyên Minh, bản dịch của Nguyễn Khắc Phi, Trần Trọng Dương 

(2) Thơ Dâng: một tập thơ của Tagore 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.