Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 24: Làm công cũng phải thủ thân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta từ trên người Long Cửu rút kiếm ra, nhìn y đau đến mức toàn thân co rúm, cuối cùng hai mắt nhắm nghiền chung quy bình tĩnh, trong lòng chỉ cảm thấy một mảng trống rỗng, không nghĩ ra gì hết. Ngay cả trước mắt đứng đại địch như Thu Lam Tự cũng không để ý nữa, chỉ chống mũi kiếm trên mặt đất, hai tay giữ chặt trên thân kiếm, mới có thể chống chọi bản thân không ngã xuống.

Bóng dáng Long Cửu dính đầy máu tươi càng lúc càng mơ hồ, ta thở dốc một trận, trong tai ầm vang một mảnh, trước mắt chỉ thấy ánh vàng chớp nháy, eo dần dần khom xuống, xương ngực đã dán lên chuôi kiếm, cộm hơi đau.

Song sau cổ áo bỗng bị người dùng sức kéo, một âm thanh không nhuộm khói lửa thánh thót vang lên bên tai ta: “Kẻ phản bội chủ, chết không đáng tiếc. Ngươi đã giết y, sao còn dao động tâm chí vì y?”

Cái tay kia đột nhiên siết chặt, kéo đến mức ta đứng không vững, gần như sắp ngã vào lòng y. Âm thanh luôn luôn dửng dưng hờ hững của Thu Lam Tự lại có thể biến điệu, đầu ngón tay lạnh buốt quẹt lên thịt da ở cần cổ ta, nghiêm nghị hỏi: “Đây là gì?”

Ta hơi lảo đảo, gắng sức đứng vững, kéo khóe miệng cười một tiếng, hỏi lại y: “Các hạ có mắt, nhìn không ra đây là gì ư?”

Mày dài của y nhíu lại, vung tay ném ta xuống đất, nửa là chán ghét nửa là uất hận nhìn chằm chằm ta hỏi: “Ngươi rõ ràng nên mối tình thắm thiết với Yên nhi, vì hắn không màng sống chết, sao lại có thể chạm vào kẻ khác sau lưng hắn? Lẽ nào thị vệ kia chính là bị ngươi nắm trên tay mới phản bội Yên nhi, ngược lại trung tâm với ngươi?”

Thần sắc y mưa nắng thất thường, ánh mắt quét tới quét lui trên người ta và Long Cửu, khóe mắt co giật càng lúc càng kịch liệt. Đang khi ta cho là y sau một khắc sẽ một chưởng đánh chết ta bồi tội cho Ngọc Lam Yên, y lại một phen xách cổ áo ta, cưỡng ép đè nén cơn giận dữ lạnh lùng nói: “Tác giả lúc trước viết không sai, bản tọa sớm nên tự tay dạy dỗ ngươi, cũng không đến nỗi để ngươi biến thành bộ dáng hoang đường háo sắc bây giờ!”

Y võ công cực cao, xách nam tử cao lớn ta đây chỉ như không có gì, xuyên qua gian y quán kia, đạp lên nóc nhà, rẽ trái rẽ phải trong thành Cô Tô, cuối cùng dừng trong một ngôi lầu tại ngoại ô.

Lầu kia xây khí thế cực kỳ hùng hồn, gác mây thềm cao, uốn lượn thanh tịnh; bên trong xà khắc trụ vẽ, rèm châu lụa gấm, giống như thiên cung. Có điều ta đoạn đường này bị y lắc lư đến loạn xà ngầu, thực sự là không có sức thưởng thức loại cảnh đẹp này, vừa chạm đất là chỉ biết chống lại từng đợt buồn nôn, bước chân lung lay mấy cái mới đứng vững.

Thu Lam Tự mặt trầm như nước, vẻ không vui bộc lộ trong lời nói, sai một đám người hầu áo trắng trên nhà chính: “Ném súc sinh này vào thủy lao thanh tỉnh mấy ngày!”

Đám người kia đi đến trước mắt ta mới nhìn rõ, đều là một vài nam nữ thiếu niên mặt đẹp xuất trần, trước mặt Thu Lam Tự cũng không dám thở mạnh, đáp tiếng liền vây lên. Ta vung tay áo dài trước mặt, hiên ngang nói: “Bản tọa tự biết đi, không cần các ngươi động thủ!”

Những người đó đều dường như không nghe thấy lời ta, chỉ nhìn về phía Thu Lam Tự. Nhìn thấy y gật đầu ra hiệu, mới hoặc cúi người hoặc hành lễ với ta, có một nữ tử dẫn đường đằng trước, người còn lại thì vây ta ở giữa, người nào người nấy rút binh khí ra hướng về phía ta, quây quanh ta chậm rãi đi về phía trước.

Lần trước trong ma giáo trước tiên đã trúng một chưởng của y, lại chịu hai mươi roi, lúc này có thể lông tóc không tổn thương giam vào địa lao đã xem như là vận khí không tệ. Chẳng qua nơi này là chỗ của Lam Dương cung, đệ tử chỉ nhìn mã ngoài là biết chất lượng cao hơn ma giáo chúng ta không ít, dưới đất lại không có bí đạo tác giả tiết lộ cho ta, muốn chạy trốn chỉ e cũng vô cùng khó khăn.

Bây giờ có thể làm cũng chỉ có tiết kiệm thể lực, gắng sức phục hồi tổn thương kinh mạch. Dù sao Thu Lam Tự muốn giết ta chỉ là chuyện nhấc tay, phòng bị cũng thế, phản kháng cũng vậy đều là hành vi vô dụng, chẳng thà yên tâm chờ xem y xử trí ta như thế nào.

Đi đến cuối địa lao, chính là thủy lao Thu Lam Tự mới vừa nói, những đệ tử kia đều lùi về phía sau ta, một người trong đó mở cửa lao thay ta, ta liền giẫm thềm đá đi xuống, từng bước một đạp trong nước lạnh buốt thấu xương.

Nhiệt độ đông lạnh đến mức trái tim con người cũng sắp tê dại này, giống như hai tháng trước, ta tại bên dưới ma giáo nhảy vào cái đầm lạnh ấy. Khi đó ta không biết bơi, sau khi hốc mấy ngụm nước thì chìm luôn xuống đáy đầm, là ảnh vệ Long Cửu kia một đường kéo ta từ đáy nước bơi ra ngoài.

Lúc ấy khi nhảy xuống nước, ta còn ngóng trông từ đấy thoát khỏi Thu Lam Tự, mời chào Long Cửu làm việc thay ta, lại ngủ đông góc tối chờ sau khi quyển sách này kết thúc trùng chỉnh ma giáo; mà nay đứng giữa nước đá ngang ngực nơi này, trước mắt lại chỉ có đệ tử Lam Dương cung tay cầm dao sắc, càng không một người sẽ nói cho ta biết, nước đầm băng hàn, không có lợi đối với thân thể ta…

Ta đứng bên cạnh thủy lao, mặc cho đệ tử cùng theo vào khóa tay trên tường đá. Trong lao gợn nước trong vắt, phản chiếu bó đuốc bên ngoài, từng mảng từng mảng nhuộm mặt nước thành màu đỏ cam, nhìn lại có mấy phần ấm áp. Nhưng tự mình đứng trong nước nơi này, lại chỉ cảm thấy nước đá không ngừng ăn mòn trên người, cẳng chân đông lạnh đến chuột rút, ngực cũng ép tới mức hít thở không thông.

Ngâm trong nước lạnh như thế thêm mấy ngày, nói không chừng sẽ sảy thai, ngược lại giảm đi phiền toái uống thuốc. Nếu muốn ta cầu xin Thu Lam Tự tìm đại phu xem khoa này cho ta, ta còn thật không bằng mang theo nó chết cho xong, dù sao Lam Dương cung thế nào cũng phải phối bộ quan tài cho ta.

Trong lao không phân ngày đêm, không biết ngâm bao lâu, Thu Lam Tự cuối cùng lại nhớ tới ta, phái người một lần nữa vớt ta ra, đưa đến trước mặt y. Tuy nói Giang Nam giữa tháng chín không khác nhiệt độ giữa mùa hạ Tây Vực bao nhiêu, nhưng quần áo trên người ta tất cả đều ướt đẫm, tóc ướt sũng vắt trên lưng, gió vỗ trên đường, đông lạnh đến mức toàn thân đều đang run cầm cập.

Thu Lam Tự như cũ là một bộ áo đỏ, cao cao tại thượng nhìn ta, ánh mắt còn lạnh hơn gió thu bên ngoài, chần chừ mấy lần chỗ cổ áo ta, bèn nhíu mày quay đầu lại dặn bảo một đệ tử thân phận hình như khá cao phía sau: “Gọi người tắm gội thay quần áo cho thiếu cung chủ, lát nữa dẫn gã đến Lan các gặp ta!”

Đệ tử lớn tuổi kia liền khom người đáp một tiếng, mang theo vài người hầu áo trắng một lần nữa quây quanh ta, ai nấy im hơi lặng tiếng, cung kính dẫn ta vào phòng tắm, lại có vài nữ tử qua hầu hạ ta thay quần áo.

Ta sợ trên người còn có dấu vết lưu lại lúc trước, liền phái các nàng đều chờ sau bình phong, tự mình cởi quần áo bước vào trong ao nước nóng.

Lúc trước ở trong thủy lao băng hàn thấu xương, giờ đây được dùng nước nóng ủi một hồi, lại thoải mái đến mức khiến người ta không nỡ đứng dậy. Ngâm trong nước, dường như mê man mấy ngày liên tiếp và đau mỏi vùng eo cũng nhẹ đi nhiều, khí lạnh trên người cũng bị dần dần xua đi, ta cảm thấy có chút sức lực, liền tựa vào cạnh ao cọ rửa.

Nước ao trong suốt thấy đáy, dấu hôn mới cũ, vết cắn và dấu ngón tay lưu lại trên người ta xuyên qua mặt nước cũng có thể thấy rõ ràng. — Ngay cả quá trình mấy thứ này bị lưu lại, ta vẫn còn nhớ như in.

Chỉ là rửa đơn giản, khi tay chạm đến những dấu vết từng bị hôn xoa vô số lần, bây giờ đã dần dần nhạt đi ấy, cơ thể của ta đều sẽ hứng lên một loại khao khát khó mà tự kiềm chế, càng đụng chạm, càng cảm thấy không thể thỏa mãn, ngón tay run rẩy, khó mà tự kiềm chế theo tuyến đường từng bị người ta lặp lại trăm ngàn lần tìm kiếm xuống phía bụng dưới.

Ngay khi đầu ngón tay trượt qua giữa hai chân, nương dòng nước ấm áp bôi trơn, suýt nữa sẽ dò vào huyệt khẩu đã hơi co rút lại, một cảm giác đau nhói làm ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong đầu dường như có sấm sét nổ vang, trong nước ấm áp như thế lại cảm giác khắp cả người phát lạnh.

Ta rốt cuộc đang làm gì? Long Cửu đã chết, ta mới tự tay giết y chưa được mấy ngày, hiện tại sao còn có thể bị y ảnh hưởng, còn có thể lưu luyến cái loại dục vọng và an ủi y áp đặt cho ta đó?

Ta vỗ mạnh mặt nước đứng lên, ngay cả lau thân thể cũng không quan tâm, lập tức hướng về phía trên bình phong cầm bộ thâm y (1) trắng như tuyết, quấn lấy tất cả dấu vết bất kham toàn thân, và dục vọng muốn nổi lên mà chưa nổi lên.

Hiện giờ Long Cửu đã chết, dấu vết y lưu lại trên người ta sớm muộn cũng sẽ biến mất. Duy nhất còn chưa giải quyết, chính là thứ trong bụng này…

Ta tựa vào phía sau bình phong hít một hơi thật dài, khẽ vuốt lên bụng dưới chưa lộ ra thay đổi gì. Cho dù ta hận ảnh vệ lừa gạt làm nhục ta, đây cũng suy cho cùng là đời sau của Bách Lý gia ta, là cốt nhục ta tự mình thai nghén, huyết mạch gắn kết.

Ta làm phụ thân, giờ đây lại muốn tự tay giết nó.

Nhưng nghĩ tới đoạn thiết lập trong quyển thiết lập của cha ta đó, lại thực sự khiến người ta không có cách nào giữ lại nó. Dù cho nhẫn tâm một mạng đổi một mạng, vì khó sinh mà chết cũng thực sự mất hết thể diện ma giáo, dưới chín suối ta cũng không ngóc đầu lên làm quỷ được nha!

Đã không có khả năng bảo toàn, vẫn là sớm ngày chấm dứt, với nó với ta đều là chuyện may mắn. Ta nhắm mắt lại, gắng sức ngẩng đầu lên, nội lực tụ vào lòng bàn tay, tay phải lật một cái, nhanh nhẹ vỗ về phía bụng dưới.

— Lần trước lúc ta muốn tự hại mình còn có Long Cửu ngăn tay ta lại, lần này, lại không có ai tận tâm bảo hộ đứa bé này như thế nữa.

Chưởng này mới đè lên bụng, chưa thực sự ấn, cánh tay ta lại bị người dùng sức kéo ra. Một luồng sức mạnh lớn từ trên cánh tay truyền đến, kịch liệt đến mức ta đứng không vững, ngã mạnh vào trong ao. Trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh lãnh ngạo như sương, phá vỡ mặt nước thẳng vào trong tai ta: “Võ công ngươi vốn đã khiến người ta cười chê, nếu ngay cả chút nội tức này tại đan điền cũng tan, còn làm giáo chủ ma giáo cái gì, làm công bốn cái gì.”

Thu Lam Tự, y sao lại tới?

Từ lúc biết ma giáo tương lai cũng bị Thu Lam Tự phá đổ, trong lòng ta đối với y liền không có chút hảo cảm, mỗi lần trước mặt y, bất luận nhếch nhác thế nào cũng nhất định phải bưng cái giá giáo chủ ngang vai ngang vế với y. Ta cố nén tiếng ho bị nước ao ấm áp sặc đến mức sắp bật ra từ trong cổ họng, vùng vẫy lộ ra khỏi mặt nước, đứng thẳng người, một tay vén tóc dài dính trước mặt lên, thuận tay chỉnh vạt áo tán loạn, hờ hững đáp: “Vậy thì như thế nào?”

Thu Lam Tự lại không trả lời, hai mắt không ngừng nhìn chòng chọc lên người ta, sắc mặt dần dần ủ dột, đột nhiên tay áo dài phất một cái, một luồng gió mạnh quét qua, đã xô ta ra khỏi bể tắm, ngã trên gạch lát đất bóng loáng.

Khuôn mặt Thu Lam Tự bỗng nhiên phóng đại trước mặt ta, một cái tay thon dài thanh tú đẹp đẽ nhẹ phẩy trên người ta, trong nháy mắt đã xé rách quần áo ngay ngực, biến thành mảnh nhỏ bay xuống mặt đất. Y vươn tay bóp cổ ta xách lên, ánh mắt kéo dài một đường xuống dưới, đằng đằng sát khí ép hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Ta quả thực có chút hít thở không thông, lại khó kiềm chế cảm giác đau khổ trong khí quản, che miệng mũi lại ho nghẹn.

Hai ánh mắt kia như lưỡi dao sắc bén quét trên người ta, ta đoán sở dĩ ánh mắt kia còn chưa biến thành lưỡi dao thật chỉ bởi vì ta bây giờ là con y. Bàn tay kẹt nơi cổ họng ta bóp lại bóp, tiếng vang xương cổ sắp gãy rõ ràng vang vọng trong tai ta, đương khi ta tí nữa thì nghẹt thở, bàn tay kia cuối cùng buông ra, hai chân ta mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất trước mặt Thu Lam Tự.

Trước mắt ta một mảnh đen kịt, cúi đầu một mực thở gấp, một tay khẽ xoa dấu tay lõm sâu xuống chỗ cần cổ, bỗng nghe thấy trên đầu truyền đến lời nói xen lẫn tức giận sát cơ vô hạn.

“Ta mặc kệ trước khi ngươi xuyên tới là loại người nào, là công là thụ, ngươi đã xuyên thành Bách Lý Phong Cương, thì nên gánh trách nhiệm công bia đỡ đạn của gã, thủ thân như ngọc vì Yên nhi, sao lại dám tự cam làm thụ, cẩu thả với người khác sau lưng hắn?”

Xuyên thành… Bách Lý Phong Cương? Đây vẫn là lời Bách Hiểu Sinh bịa ra đó?

Y vậy mà lại tin? BOSS nhân vật phản diện không phải có nghĩa vụ có văn hóa hơn người qua đường Giáp bia đỡ đạn bình thường ư, lời nói dối sơ hở chồng chất như thế y sao có thể tin?

Chú thích

(1) thâm y: một loại Hán phục mà phần áo trên và phần xiêm dưới được khâu liền thành một mảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.