Gần đây vừa đến lúc đi học, Dụ Ninh sẽ cảm thấy rất phiền não, bởi trong khoảng thời gian này, bên người cô xuất hiện một nhân vật chưa từng có trong tư liệu, thật ra đây cũng không được tính là chưa từng xuất hiện, người này chính là nhân vật mấu chốt tạo nên thành công của Lam Lan trong công cuộc hãm hại nguyên chủ.
"An tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
Dụ Ninh vừa mới dừng xe xong liền thấy Lane cầm một bó hoa hồng đỏ, anh chàng điển trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đứng dựa vào cạnh cửa chiếc xe thể thao, bộ dạng tiêu sái không kiềm chế ấy chẳng biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt các omega và beta khác.
Dĩ nhiên trong những người này tuyệt đối không bao gồm Dụ Ninh.
Dụ Ninh dường như không nghe thấy, vô tình đi ngang qua anh ta.
Chỉ là không đi được mấy bước, Lane liền đuổi theo cô, đi song song cùng mình:"Hôm nay An tiểu thư vẫn đẹp như vậy, thấy An tiểu thư tôi đột nhiên có chút ghét bỏ những bông hoa hồng tinh xảo còn mang theo sương sớm này, so với An tiểu thư, chúng thật ảm đạm thiếu sắc, sao có thể xứng đôi với tiểu thư cao quý được chứ.”
Lời như vậy, Dụ Ninh đã nghe được một tuần lễ, trừ việc thay thế các chủng loại hoa khác nhau, câu nói này gần như hoàn toàn không hề đổi cấu trúc dù chỉ một chút.
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, đoán chừng nếu Lane không chịu buông tha bản thân, hẳn là qua một đoạn thời gian nữa, cô đã có thể biến thành nữ hoàng các loài hoa, lực áp quần hùng rồi. (Vâng, mình thấy nhân vật Lane này rất cute nhé)
Đối với mấy người theo đuổi kiểu này, Dụ Ninh thật không có biện pháp nào, nắm cổ áo uy hiếp, anh ta chẳng những không sợ, ngược lại còn giống như bị chọc trúng g điểm, càng thêm ân cần theo đuổi, châm chọc, anh ta lập tức lộ ra thần thái vui mừng, kiểu "Oa! An tiểu thư nói chuyện với ta", mắng không đi, đánh không sợ, hơn nữa trừ càu nhà càu nhàu ra, anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, Dụ Ninh chỉ có thể lựa chọn yên lặng nhẫn nhịn.
Dĩ nhiên cũng bởi vì Lane có thể chất ss, sau lưng còn có gia tộc Lane làm hậu thuẫn, dù cho cô muốn dùng một tay giải quyết anh ta thì cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Bị làm lơ, Lam Lan đi theo phía sau Dụ Ninh, trừng mắt cười vặn vẹo, cô chỉ muốn mượn Lane tới để đả kích An Ninh, không ngờ Lane thế nhưng lại thật coi trọng cô ta, còn triển khai thế công mãnh liệt như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy bất công, rõ ràng chỉ là một đứa cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa chẳng bao lâu nữa cũng sẽ mất đi khả năng quan trọng nhất của omega, Lane chắc chắn là mù rồi mới thích cô ta mà không thích một người tốt đẹp hoàn hảo như mình. (Con mụ này ảo tưởng sức mạnh quá thể, chịu thua!)
Trong lúc Lane thao thao bất tuyệt, cuối cùng bọn họ cũng đến khu vực học tập của omega, trong quy định của trường học, điều thứ nhất chính là nghiêm cấm alpha tiến vào phạm vi khu vực omega, dù cho Lane có là thiên tài ở đây đi chăng nữa cũng không thể đánh vỡ quy định này.
Mắt thấy lại phải tách biệt với nữ thần, trong lòng mắng vô số lần quy định chó má của trường, Lane lại muốn càng có nhiều thời gian ở cùng người bên cạnh hơn nữa, chỉ cần đứng bên cạnh An Ninh, cảm nhận tin tức trên người cô ấy toát ra, cũng đủ để tinh thần của anh tăng lên gấp trăm lần, hạnh phúc đến mức anh chẳng muốn đi làm bất kì chuyện gì khác.
Mặc dù không bỏ được, Lane vẫn đành chấp nhận số phận, ảm đạm nói lời cáo biệt Dụ Ninh:"Người tôi yêu thương, An tiểu thư, chúng ta lại phải chia tách nhau mấy giờ nữa rồi, tôi sẽ nhớ em lắm, hi vọng em cũng có thể nhớ đến tôi dù chỉ một chút...em nhớ đến tôi chính là điều may mắn thứ hai của cả cuộc đời tôi, tất nhiên, chuyện hạnh phúc thứ nhất chính là trời cao để cho tôi gặp được em."
"Mau biến đi." Dụ Ninh vô cảm nói, sau đó lập tức tăng nhanh bước chân tiếc vào lớp học, trong tất cả những người cô từng tiếp xúc, có thể nói, Lane là người đầu tiên mà cô thấy dong dài nhất, không một ai khác.
Bởi sự theo đuổi của anh ta, nguyện vọng biến thành người tang hình trong trường của Dụ Ninh đã bị đánh vỡ, trong lúc đi một mạch đến lớp, không biết có bao nhiêu lời bàn tán và ánh mắt xem thường đã bắn về phía cô.
"Lane ưu tú như vậy, tiểu Ninh, cậu không động lòng dù chỉ một chút thôi sao?” Mặc dù tươi cười đầy mặt, nhưng Dụ Ninh vẫn có thể cảm nhận được sự ghen tị điên cuồng không che giấu hết trong nội tâm Lam Lan.
"Chẳng lẽ cậu động lòng?"
Vẻ mặt nghiêm túc kia, Lam Lan cũng không biết cô ấy có phải là đang tùy ý hỏi một câu thôi, hay chỉ đang khoe khoang với mình, tuy nhiên, dù cho là đời trước, vị sĩ quan mà cô lấy cũng có thân phận kém xa so với Lane điện hạ, Lam Lan ghen tị trước vận may của An Ninh, trong lòng lại nhớ thêm một vụ này, cô lúng túng cười cười, "Tiểu Ninh, cậu đang đùa gì vậy, người Lane theo đuổi cũng không phải là mình."
"Nói vậy thì nếu anh ta theo đuổi cậu, cậu sẽ đồng ý?"
"Lane ưu tú như vậy......"
"Tiểu Lan." Dụ Ninh lộ ra nét mặt thất vọng, " Không ngờ cậu lại là con người vụ lợi như thế, cậu làm mình cảm thấy quá thất vọng rồi.”
Lam Lan kinh ngạc sững sờ tại chỗ, sau khi hồi hồn lại mới ý thức được là Dụ Ninh đang buông lời nói xấu mình trước mặt cả lớp, trong nháy mắt, sắc mặt cô ta tức giận đến đỏ bừng, "Mình chỉ nêu suy nghĩ bình thường của số đông, sao cậu có thể nói mình như vậy!”
Dụ Ninh lộ ra một vẻ mặt vô tội, "Cho nên ý của cậu không phải là anh ta thích cậu, cậu sẽ đồng ý vì sự ưu tú của anh ấy? A, thế mình đã hiểu lầm tiểu Lan rồi, chỉ là sao cậu tức giận như vậy nha?"
"Bị người bạn thân thiết nhất hiểu lầm, mình còn có thể không tức giận sao?" Lam Lan cắn răng nghiến lợi.
"Phải ha." Dụ Ninh tỏ vẻ chẳng hề quan tâm đáp một tiếng, hiển nhiên không đem chuyện này đặt ở trong lòng.
**************
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới cái ngày mà Lam Lan mong đợi nhất kia.
Ngày đó, nếu phải nhắc đến điểm khác biệt duy nhất chính là Dụ Ninh tỉnh lại trong phòng Qua Sửa.
Dụ Ninh ngáp một cái, đạp Qua Sửa xuống giường, "Sao cậu không gọi tôi dậy?". Bởi mấy ngày nay Qua Sửa tiến bộ nhanh chóng, cấp bậc tinh thần lực và thể năng có dấu hiệu tăng lên rõ rệt, Dụ Ninh có cảm giác cậu ta đã sắp không nằm trong sự khống chế của bản thân, vì vậy, sau khi kết thúc buổi huấn luyện dưới hầm, cô lập tức lên phòng cùng cậu ta.
Sau đó, trong lúc tên nhóc này tắm liền ngủ quên mất.
Qua Sửa bò dậy từ dưới sàn, nhéo quần áo, đôi môi hồng phấn mím thật chặt.
Cô còn chưa cáu tiết khi cậu ta ngủ bên cạnh mình mà không mặc áo, cậu ta còn dám tỏ vẻ tức giận vì bị cô đá xuống giường.
Kéo kéo bộ quần áo nhăn nhíu trên người, cô lập tức đưa ra nghi vấn:"Tôi sẽ không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói luôn, có phải cậu ăn phải thứ gì không, sao có thể tiến bộ nhanh như vậy.”
"không phải cô muốn tôi làm bao cát tốt hơn nên mới muốn huấn luyện tôi sao, thế nào, bây giờ có thành quả rồi, ngược lại lại mất hứng?”
Dụ Ninh mặc kệ những tia khiêu khích trong câu nói của người đối diện, không biết có phải gần đây kì phản nghịch đến chậm của Qua Sửa phát tác hay có vấn đề gì mà cô không biết, không có việc gì cậu ta liền mang gai vào trong câu chữ, đánh cũng không nghe, Dụ Ninh cũng chẳng quan tâm nữa.
Dụ Ninh không thèm để ý, Qua Sửa lại càng kích động, cậu ta chống tay hai bên sườn cơ thể cô, ánh mắt chiếu thẳng, nhìn chằm chằm cô:"Có phải cô đã động lòng rồi hay không?"
"Hả?"
"Anh chàng Lane đó, cô không đánh lại được, có phải cô thích anh ta rồi không?”
Nếu như không đánh thắng ai là thích người đó, chắc người mà cô thích nhất chính là vị Thái Thượng trưởng lão muốn cắt đứt chân mình kia mất.
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, "Làm sao cậu biết chuyện về Lane?"
"Trong trường chẳng lẽ còn có người không biết? Hay là cô cảm thấy tôi yếu đến mức cái tin đồn như vậy cũng không thể nghe được.”
Dụ Ninh đưa tay đâm vào cái mũi không ngừng hướng về phía trước kia:"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, dạo này sao cậu dễ kích động như vậy?”
Qua Sửa chững lại một chút mới buông lỏng tay ra, cậu đi tới trước tủ treo quần áo,đem đồng phục học sinh lấy ra, "Cô còn ngồi trên giường của tôi làm gì, còn không nhanh thay quần áo, đi xem xem hôm nay Lane lại tặng mình cái gì đi.” (Anh ghen lồng lộn rồi đó, chị chẳng biết gì cả, về sau rồi khổ chết.)
Dụ Ninh vốn không thích giọng nói âm dương quái khí của Qua Sửa, thế nhưng khi nhìn một mảnh hồng trước mũi cậu ta, cùng với khuôn mặt nghiêm túc đầy khó chịu kia, có một sự tức cười không nói thành lời, cô lập tức "Phốc" cười ra tiếng:"Bộ dạng bây giờ của cậu chẳng khác nào tình huống mà ti vi hay phát, người vợ omega bắt được chồng đang ngoại tình vậy.”
"Thật sao? Cám ơn."
Dụ Ninh hoàn toàn không biết cậu nhóc này lại làm sao, đành nắm tóc quay về phòng mình.
Nhìn bóng lưng cô dần biến mất, Qua Sửa buông lỏng đôi tay nắm chặt trên giá áo, chỉ thấy chiếc giá sau khi thoát khỏi sự trói buộc của cậu, "Pằng" một tiếng vỡ nát thành vô số đoạn.
Nếu như Dụ Ninh thấy một màn này, nhất định sẽ kinh ngạc khi thực lực cậu nhóc nhà cô đã tăng lên không ít so với lần khảo nghiệm mấy ngày trước.
Đáng tiếc cô còn đang nghĩ xem, sau ngày hôm nay, Lam Lan sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào, không rảnh quay đầu lại liếc người đằng sau dù chỉ một cái.
......
Trên căn bản, khóa trình học tập của omega khá nhẹ nhàng, tuy nhiên, để tỏ vẻ đế quốc cũng có tính dân chủ, họ cho phép omega lựa chọn một vài môn mà beta được học.
Lam Lan chọn một môn nghiên cứu sinh vật cần phải làm thí nghiệm, nguyên chủ với ý muốn làm bạn cùng nên cũng báo danh học môn này.
Hôm nay, vẻ mặt Lam Lan hết sức hưng phấn, đến cả việc Lane lấy lòng Dụ Ninh, cô cũng chỉ mang theo nụ cười chân thành đối diện, khi nhìn Dụ Ninh, trên mặt cô ta cũng có không ít ý cười.
"Sao hôm nay vui mừng như vậy?"
Bởi vì mày sắp gặp xui xẻo, ở trong lòng yên lặng nói, nụ cười Lam Lan càng thêm rực rỡ:"Không biết vì sao lại cảm giác hôm nay có chuyện tốt sẽ xảy ra. Đúng rồi, thứ này uống rất ngon, tiểu Ninh cậu nên thử nó một chút.”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn cái chai có dấu hiệu đã mở ra, mắt híp một cái, " Cái nhãn trông có vẻ như đã bị bóc ra nha.”
Lam Lan cắn cắn môi, vì tránh trường hợp ngoài ý muốn xảy ra, cô đã mua một loại thuốc khiến hành động của con người trở nên chậm chạp trong chợ đen, nếu như không phải vì thời gian phát tác của thuốc này quá ngắn, cô đã trực tiếp trộn nó vào cốc sữa của Dụ Ninh sáng nay rồi, cần gì bây giờ phải phiền phức như vậy.
"Đây chính là mình mua." Lam Lan ủy ủy khuất khuất nhìn Dụ Ninh, mắt tràn đầy hơi nước, rất có ý định nếu Dụ Ninh không uống thì bản thân sẽ khóc tại đây.
Dụ Ninh cười cười, thật ra Lam Lan không được coi là người thông minh, mưu kế đối phó nguyên chủ thô sơ giản đơn như vậy, nhìn một cái là biết ngay không có ý đồ trong sạch gì rồi, có thể đời trước nguyên chủ dễ dàng bị lừa cũng là bởi quá thật lòng với cô ta, coi cô ta là bạn tốt, là thân nhân, không đề phòng, mới khiến Lam Lan có cơ hội lợi dụng, từng bước đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Cũng tỷ như chai nước này, kể cả cô không chịu uống đi chăng nữa, Lam Lan cũng chẳng thể làm gì, cô ta chỉ ỷ vào việc nguyên chủ nhẫn nhịn, bao che mà thôi. Dụ Ninh chần chờ một chút mới cầm chai nước lên:"Nếu Tiểu Lan đã đặc biệt mua cho mình, vậy mình sẽ thử một chút."
Nói xong, dưới ánh mắt chờ mong của Lam Lan liền uống một hớp.
Dòng nước vừa vào miệng, Dụ Ninh lập tức dùng tinh khí hoàn toàn bao lấy nó, không dính một chút dược liệu nào trong đó.
Thấy cô ấy đã uống, trái tim Lam Lan mới dần yên tâm xuống.
"Chúng ta vào phòng học trước đi, mình sẽ chiếm bàn thí nghiệm trong góc."