Công Chúa Ái Nữ Dong I

Chương 1



Vào mùa xuân, cây anh đào trong sân trường nở rộ, bị gió nhẹ nhàng thổi một cái liền rơi đầy trên vai người qua đường. Mang theo lờ mờ màu sắc cổ tích khiến người ta cảm thấy mộng mơ. Sân trường đều đang đắm chìm trong sắc xuân thanh nhã mang hương vị ngọt ngào. Giống như cái tên học viện Anh Hoa này, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

Dưới táng cây anh đào, Diệp Nại thủy chung đều cau mày, mơ hồ mà nói trên khuôn mặt xinh đẹp đến cùng là bi thương hay là im lặng. Trong nháy mắt gió thôi qua, Diệp Nại ngẩng đầu, có một cánh hoa anh đào rơi trên gương mặt của nàng, giống như người họa sĩ vô tình vẽ lên trên bức tranh một nét, nhẹ nhàng ôn nhu. Nét mặt của nàng trong nháy mắt đột nhiên trở nên có chút nhu hòa, trên khuôn mặt vẫn còn đang cau mày hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, khuôn mặt chuyển đi, một lát sau đối với vẻ mặt khẩn trương của nam hài đang đứng trước mặt mà nói rằng: "Nếu như ngươi gặp được nàng, ngươi sẽ không thích ta nữa..."

Nam hài đột nhiên kích động kêu lớn lên: "Không đâu!! Ta vĩnh viễn đều sẽ thích Diệp Nại!! Cho nên, mong ngươi hãy hẹn hò cùng ta."

Gió đột nhiên nổi lên rất lớn rất lớn, rất nhiều cánh hoa anh đào bay trong gió. Trong sân trường dần dần trở nên náo nhiệt. Cuối cùng, không biết là ai, đột nhiên hô lên một tiếng.

"Công chúa tới!"

Nam hài phát hiện rất rõ ràng, khuôn mặt của Diệp Nại trong một khắc trở nên rất khó coi, nụ cười nhàn nhạt rút về, vẻ mặt trở nên bối rối, đau khổ, rồi lại mang theo một sự bấc đắc dĩ vĩnh viễn không thể lý giải được, thậm chí còn có một chút...Vui mừng. Thế nhưng, khi nam hài còn chưa lý giải xong thì nàng lại rất nhanh nở ra một nụ cười, đó là một nụ cười rất thê lương, thê lương đến nỗi khó có từ nào nói rõ được, thê lương đến nỗi làm cho người ta cảm thấy xung quanh cây anh đào đều là sự lạnh lẽo. "Ta phải đi, bằng không nàng lại đòi hỏi." Diệp Nại nói.

"Diệp Nại? Ngươi đợi đã, ta vẫn còn chưa nói xong..." Đưa tay bắt lấy nhưng lại không bắt được, nam sinh lo lắng đuổi theo hướng Diệp Nại chạy tới, sau đó bị vây ở giữa đám đông, nam hài rốt cuộc thấy được, người mà Diệp Nại nói đến – Công chúa học viện, Tang Linh.

Tóc dài đen nhánh bay trong gió, nụ cười hoàn mỹ, đồng phục thật dài, khuôn mặt quyến rũ tinh tế. Trong một khắc nhìn thấy công chúa, nam hài đột nhiên đỏ mặt, trái tim bắt đầu nhảy lên liên tục, hắn dùng tay đè lại nơi ngực trái, muốn xác định bản thân còn tồn tại trên thế giới này hay không, sững sờ nhìn thân hình công chúa. Hóa ra, công chúa học việc đúng là giống như mọi người bàn tán, xinh đẹp đến đoạt hồn người.

Đột nhiên, hắn kinh hỉ phát hiện công chúa đang nhìn về chỗ của hắn, sau đó, càng khiến cho tim của nam hài đập không ngừng chính là công chúa hướng về nơi hắn đang đứng nở ra một nụ cười xinh đẹp quyến rũ.

Nam hài vào lúc đó, trong đầu của hắn chỉ suy nghĩ một điều duy nhất: Vô luận là dùng thủ đoạn gì, đê tiện cũng được, đều muốn đem nàng ở lại bên cạnh mình. Cho dù, có làm cho hắn buông bỏ toàn bộ thế giới, cũng không có vấn đề gì."Làm sao vậy?" Phát hiện nam hài bên cạnh có chút kỳ quái, Diệp Nại có hơi lo lắng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi. Nam hài lập tức cũng mất tự nhiên lãng tránh ánh mắt của nàng, nhìn sang một bên, không thèm trả lời lại.

Diệp Nại nhìn theo hướng nhìn của nam hài, nụ cười của Tang Linh ở trong đám đông có vẻ đặc biệt chói mắt. Một đoạn thời gian rất ngắn sau đó, Diệp Nại buông mắt, cuối cùng, trên khuôn mặt của nàng nổi lên nụ cười hiểu rõ tất cả, "Là vì thế a, ngươi đã thấy nàng..."

"Ta..." Nam hài nghẹn đỏ mặt, lại không biết phải nói gì.

Nếu như ngươi nhìn thấy nàng, ngươi liền sẽ không thích ta nữa... Hóa ra, ý của nàng là như thế này sao?? Nhưng bản thân rõ ràng đã bảo đảm qua sẽ vẫn thích nữ sinh trước mắt nhưng giờ đây không có cách nào làm được.

"Đúng, xin lỗi..."

"Không có gì." Giọng nói vẫn luôn nhu hòa, giống như bốn phía của cây anh đào nở rộ xinh đẹp. Diệp Nại bắt đầu nở nụ cười, nụ cười trên mặt rực rỡ đến chói mắt, nàng lắc đầu, dùng ngữ khí bình thản ôn hòa nói rằng: "Ta đều đã quen rồi."

Tang Linh trong đám đông lộ ra một nụ cười hoàn mỹ đột nhiên hướng về phía bên này vươn tay ra, giống như từ bên này đang kêu mời ai đó đến, nụ cười trên mặt vẫn như lúc ban đầu, phong hoa tuyệt đại. Nam hài vừa mừng vừa sợ, quả thật khó mà tin được sẽ có chuyện tốt đẹp như vậy. Nàng đang gọi hắn sao? Nàng là gọi hắn sao!! Hắn đưa chân ra, đang chuẩn bị hướng công chúa mà đi đến thì lại nghe được giọng nói trầm thấp của Diệp Nại nói rằng: "Nàng đang gọi ta, xin lỗi, ta phải đi."

"Ngươi, ngươi đang nói bậy cái gì..." Nam hài vẫn còn chưa kịp nói xong thì kinh ngạc nhìn Diệp Nại hướng đoàn người đi một mạch tới. Mà hắn, không làm gì, cũng không có nói gì. Nụ cười kia, đều không phải là công chúa cho hắn sao? Vì sao? Đều không phải?

"Công chúa." Như trước cúi đầu, Diệp Nại đi tới bên cạnh công chúa, hèn mọn đứng ở trước mặt công chúa, chịu đựng ánh mắt dị dạng từ trong đám đông phóng đến.

Tang Linh chỉ là mỉm cười nhìn Diệp Nại một cách tà mị, cũng không nói gì, lúc sau không lâu, nàng vươn chân trái hướng về phía Diệp Nại.

Mọi người vây quanh các nàng với một vẻ mặt xem kịch vui nhìn Diệp Nại, cùng đợi chuyện kế tiếp mà bọn họ đã biết trước. Sau đó, bọn họ thấy Diệp Nại không có gì phân trần liền quỳ gối trước mặt công chúa, tự động vì công chúa cột lại dây giày bị lỏng. Chính là hành động này, mỗi ngày mỗi ngày, sẽ trình diễn ở trong học viện Anh Hoa, chưa bao giờ dừng lại.

Trong đám người lập tức liền có người bắt đầu nghị luận.

"Quả nhiên là như vậy, thật đúng là hình ảnh vô cùng cân xứng a."

"Diệp Nại lại vô sỉ theo sát bên cạnh công chúa như thế à!"

"Giống như một tiểu cẩu nha."

"Ngay cả quần áo mặc đều là của công chúa ban cho."

"Đáng ghét, cô ta ngay cả quần áo cũng không có sao? Ngay cả quần áo đều mua không nổi à."

"Nếu như ta là công chúa, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ."

"Thật sự là nữ nhân không biết xấu hổ."

"..."

"..."

Chết lặng, chuyện như vậy xảy ra đích thực nhiều lắm, cho nên không muốn phản ứng, cho dù phản ứng cũng không hiệu quả, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Không nghe, không nhìn, không lo, chỉ có như vậy mới không khổ sở.

"Móc khóa trên cặp của ngươi." Tang Linh nói giống như ma quỷ vang lên trên đỉnh đầu của Diệp Nại. Người đẹp khẽ nở nụ cười: "Ngươi mua lúc nào?"

Lại muốn tới rồi sao? Lại muốn xảy ra sao? Chuyện đó thật là chuyện đáng sợ.

Sợ hãi muốn lui về phía sau, rồi lại phải trả lời câu hỏi của đối phương nên thân thể run lên, nhỏ giọng hèn mọn hồi đáp: "Hôm qua, ngày hôm qua...Lúc về nhà, ở ven đường thấy được, bởi vì rất thích...Cho nên mới mua về."

"Thế nhưng, làm sao bây giờ đây? Ta dường như rất thích móc khóa trên cặp của ngươi."

Diệp Nại như trước quỳ trên mặt đất, vẫn như trước không ngẩng đầu lên, chỉ là giống như cũ dùng giọng nói có chút run rẩy hồi đáp: "Cái này không phải vật gì đáng giá, nếu công chúa thật sự thích, ta sẽ mua rất nhiều về cho ngươi..."

"Thế nhưng ta muốn bây giờ, hơn nữa nhất định phải là móc khóa trên cặp của ngươi...Diệp Nại, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ đây?"

Lúc gần như suy nghĩ không có tác dụng gì, Diệp Nại tháo móc khóa trên cặp xuống, cung kính nâng đến trước mặt của công chúa, nhỏ bé hèn mọn nói: "Nếu như công chúa thích, xin mời nhận lấy nó, ta thật sự rất muốn, rất muốn đem vật nhỏ đưa cho công chúa. Xin công chúa nhận lấy nó." Bởi vì rất thích nên mới mua về, nhưng luôn phải một lần lại một lần như vậy chắp tay nhường người, không cam lòng nhưng cũng không thể tránh được.

"A...Ta cũng không muốn nợ ngươi thứ gì." Công chúa tùy ý đem móc khóa quý giá trên cặp sách không biết từ lúc nào tháo ra, ném xuống đất. Nàng tiếp nhận móc khóa trên tay Diệp Nại, khẽ bật cười: "Diệp Nại. Ngươi, hình như lại có bạn trai, thật tốt a..."

Đoàn người nghênh ngang rời đi, chỉ có Diệp Nại vẫn như trước quỳ ở đây, không đứng dậy. Dưới táng cây anh đào cao to, nàng vẫn đều cúi đầu, thời gian rất dài rất dài sau đó, mới nghe được nàng nỉ non tự nói. "Nếu như công chúa không khéo lại thích phải nam hài ta thích, thì mang đi đi, dù sao thì...Hắn không hề thích ta."

Vốn dĩ song quyền vẫn còn nắm chặt thì giờ đây đã thả lỏng. Diệp Nại không nói thêm nữa, trái lại hướng về phía nơi Tang Linh đi tới mà bước theo sau. Cuộc sống như vậy, lúc nào mới có thể kết thúc? Lúc nào mới đến phần cuối cùng? Ngươi thích quần áo ta mặc, tiếp theo đó là trao đổi, giống như bây giờ, ta phải tiếp nhận. Ngươi thích bạn trai của ta, tiếp theo đó là cướp đi, ta không thể tránh được. Chỉ cần là thứ ta thích, đến cuối cùng đều sẽ bị ngươi cướp mất, mà ta lại chỉ có thể đứng nhìn như vậy...Những ngày này, lúc nào mới có thể kết thúc? Lúc nào, ta mới có thể thoát khỏi cái lồng của ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.