Sáng hôm sau, tiểu Nại ngồi trên giường, nét mặt mệt mỏi hoàn toàn thảm bại.
[Xong!] - Tự nhiên Diệp Nại thấy thật sự tuyệt vọng. Nàng bị công chúa "ăn" sạch sẽ rồi sao? Chỉ một câu nói "mình yêu cậu", thì có thể làm toàn bộ cơ thể nàng mềm nhũng. Diệp Nại rõ ràng chưa có tha thứ cho công chúa, rõ ràng rất muốn trách mắng công chúa, nhưng không mở miệng được.
Vậy mà, sau đó còn làm cái "chuyện kia" .......Ôm mặt, khóc!
Một cánh tay giơ lên, vuốt ve mái tóc Diệp Nại.
Diệp Nại quay đầu nhìn Tang Linh, nước mắt lưng tròng. [Tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng.]
Công chúa nhìn Diệp Nại, nở nụ cười quen thuộc: "Tiểu Nại, cậu còn giận sao?"
Diệp Nại nhìn công chúa, im lặng, nước mắt vẫn lưng tròng.
Công chúa vuốt tóc Diệp Nại, nụ cười đẹp đẽ pha chút đau xót: "Tiểu Nại, cậu làm mình thấy lo lắng."
Hể?! Diệp Nại trợn tròn mắt, người thấy lo lắng là nàng, tại sao biến thành Tang Linh?
"Tại sao?"
"Cậu hết giận mình rồi sao?" - Tang Linh cười.
".............." - [Còn, đang giận đấy.]
"Tiểu Nại, mình thường hay nghĩ, cậu có yêu mình không. Hay là, cậu chưa từng yêu mình, chỉ là cậu không thể từ chối mình. Hoặc, trong lúc nhất thời cậu bị 'lạc lối', nên cậu mới cho rằng cậu yêu mình. Mình sợ, sẽ có ngày cậu bất ngờ sáng suốt, lúc ấy cậu biết rằng cậu không hề yêu mình."
"Cũng có thể, ngày nào đó xuất hiện một người. Người đó giúp cậu phát hiện được, tình cảm với người đó mới là yêu, còn với mình thì không phải."
"Lừa ai thế, Linh có nhiều cơ hội hơn mình trong vấn đề này." - Nhớ lại chuyện Tô Thiến và công chúa trong phòng hội học sinh, Diệp Nại lại cảm thấy tủi thân.
"Mình sẽ không yêu ai khác."
"................" - [Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy chứ?]
"Tiểu Nại, mình rất sợ cậu không yêu mình, mình rất dễ ghen. Chỉ cần thấy ai đó tới gần cậu, mình sẽ rất căng thẳng. Cho nên, lần này mình mới gọi Tô Thiến ở lại, mình muốn cảnh cáo cô ấy, muốn cô ấy đừng tìm cậu nữa."
"Mình sợ, cậu sẽ thích cô ấy."
"Làm sao có thể?" - Diệp Nại nhìn công chúa: "Linh, mình chỉ yêu một người là cậu." - Chuyện hôm qua thì ra là thế à? Đột nhiên Diệp Nại thấy có chút vui.
Công chúa bất ngờ ôm chặt Diệp Nại: "Vậy thì cậu nói mình biết đi."
"Hả?"
"Tiểu Nại, xin cậu nói với mình rằng cậu yêu mình đi. Mình không muốn chỉ có mình nói yêu cậu."
"Mình......." - [Mình chỉ khó nói ra thôi, chứ đâu phải không yêu cậu.]
"Tiểu Nại, cậu nói đi, nói yêu mình. Xin cậu nói mình biết đi."
"..............."
"..............."
"Được....."
"..............."
"Linh.....Mình yêu cậu."
Bởi vì đang ôm nhau, nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của nhau. Nhưng mà, vào lúc này chắc công chúa sẽ mỉm cười phải không?
Yêu mà không nói, thì sẽ có bao nhiêu người chịu được sự cô đơn trong tim mình?
Chuyện sau này:
Về sau, không biết vì cái gì, Tô Thiến không còn tới làm phiền Diệp Nại và Tang Linh nữa. Hai người cảm thấy thoải mái rất nhiều, nhưng cũng có chút tò mò. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đổi tính rồi hả?
Mãi đến một ngày, Diệp Nại và Tang Linh vô tình nhìn thấy, Tô Thiến bị một cô gái rất xinh đẹp dí chạy vòng vòng trong trường, thở không ra hơi, miệng thì la lớn: "Trời ơi!! Cô muốn theo tôi tới khi nào đây!!!"
Cô gái đang đuổi theo phía sau, cũng thở hồng hộc, nhưng vẫn la lớn trả lời: "Em đã nói rồi, chuyện đêm đó, em sẽ chịu trách nhiệm."
Tô Thiến không quay đầu lại, tiếp tục chạy: "Ai cần cô chịu trách nhiệm! Tôi đâu có đòi hỏi gì ở cô! Tôi tự làm tự chịu, cô không cần chịu trách nhiệm."
"Học tỷ, chị nói gì vậy? Em không nghe rõ, chị đừng chạy nữa. Chị cứ chạy như vậy, làm sao em chịu trách nhiệm với chị được chứ!"
"Trời ơi!!! Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn! Cô tuyệt đối đừng có chịu trách nhiệm gì hết, tôi không phải là thụ!"
Nhìn cảnh tượng này, Diệp Nại mồ hôi đầm đìa......chuyện gì thế?
Dù vậy, Diệp Nại cũng không quen nói ba chữ "mình yêu cậu". Nhưng, nàng đã có cách giải quyết.
Giờ cơm chưa.
Công chúa ngồi trong phòng hội học sinh, nhìn hợp cơm trong tay mình. Nụ cười trên gương mặt của nàng, thật khiến người ta muốn chọc ghẹo.
Diệp Nại đỏ mặt, ngồi đối diện công chúa, không ngừng nhét cơm vào miệng. Thỉnh thoảng nhìn công chúa ngồi đối diện, cậu ấy có ăn hay không?
"Rất đáng yêu." - Công chúa nhìn hộp cơm, cười híp cả mắt.
"Cậu ăn nhanh đi."
"Đúng là hộp cơm tình yêu." - Ai đó chỉ vào hộp cơm, có một hình trái tim trên mặt hộp cơm. Đúng là được voi đòi tiên, công chúa áp sát vào cô gái đang nhét cơm đầy miệng: "Nếu như có thể, cậu nên viết thêm ba chữ 'mình yêu cậu', thì hoàn hảo."
Cô gái bé nhỏ tiếp tục tống cơm vào miệng: "Mình.....mình không viết đâu."
"Thật đáng tiếc~~"
"..................."
Qua thêm một ngày, cũng vào buổi trưa, người nào đó nhìn vào hộp cơm cười híp mắt: "Cậu thật sự viết."
Trong trái tim trên mặt hộp cơm, có một dòng chữ nho nhỏ tinh tế "Mình yêu cậu".
[Thế này, cậu hài lòng chưa?]
"Nè....tiểu Nại....Lần sau, cậu viết tên hai đứa mình được không?"
"................."
[Cái chỗ nhỏ xíu vậy, thì viết được bao nhiêu chữ đây? Không lẽ cậu muốn mình lấy thước đo từng chữ sao?]
* * * * *
Ừh hử..............Các bạn có từng nói với người mình yêu, ba chữ "Ta yêu ngươi" chưa?
* * * * *
Lời tác giả:
Tốt rồi..........Mưa suốt, ngày hôm nay thời tiết cũng đã đẹp trở lại. Thời tiết tốt nên liền xuất xưởng chương mới.
Có chương mới rồi....có chương mới...
Lật lật, xem lịch.
Nhìn xem có phải cũng là ngày tốt không?
Thanh Minh? Ách......Thanh Minh..........Ờ ờ, Thanh Minh cũng là ngày tốt.
Tiếp theo là phần nhỏ trong sáng......Chúng ta thử nhìn xem "một ngày của công chúa" như thế nào.
-------------------
Tác giả ra chương ngày Thanh Minh, mình post chương vào tết Tây, vừa sang năm mới. Đúng là ngày rất tốt ^^! (yeah)
Bên kia chúc rồi nhưng vẫn nên chúc bên đây.
Chúc mọi người năm mới may mắn và hạnh phúc [cúi đầu, nghiêng mình 90độ ]