Công Chúa Ái Nữ Dong II

Chương 18: Một Ngày Của Công Chúa ( kết )



Lễ hội trường Sakura được tổ chức vào tháng ba, khi tất cả những tán cây anh đào đều nở rộ. Mỗi khi đến tháng ba, trường Sakura bao trùm hoa anh đào, không chỉ có học sinh, mà còn rất nhiều du khách sẽ đi đến trường tham quan. Đặc biệt là khi đến lễ hội, trường Sakura sẽ tấp nập người, nghĩ thôi cũng tóat mồ hôi.

Tuy rằng du khách đến đây phải mua vé vào cổng, nhưng vẫn rất có nhiều người đến. Bởi vậy, ngày đó, trường Sakura công việc rất nhiều. Nghĩ lại, năm rồi, ít nhất cũng đến gần 10 ngàn lượt khách tham gia.

Diệp Nại vẫn còn nhớ, năm đó nàng chỉ là học sinh mới của trường Sakura. Cũng bởi vì quá nhiều khách tham gia, nên lưu thông tắc nghẽn. Trong trường ngoại trừ đầu người, thì chẳng thấy được cái gì cả. Nghĩ lại thật đáng sợ.

Sau này, trường học được mở rộng gấp hai lần diện tích cũ. Thế mà, chỉ cần nghĩ đến 10 ngàn lượt khách thôi.....cũng đủ thảm lắm rồi.

Kì thật Diệp Nại có chút hối hận, công chúa rất bận lại còn bị nàng lôi đi tham gia cái trò chơi Quán Hồng Trà tẻ nhạt đó.

Đến ngày lễ hội trường, trời vừa sáng thì công chúa đã phải rời khỏi nhà rất sớm, mà Diệp Nại vẫn chưa thức. Phải đi sớm như vậy, vì khi chưa có ai ở trường, phải hoàn thành hết mọi chuyện.

Cảm giác có lỗi.....Nếu Diệp Nại không lôi kéo công chúa tham gia, cậu ấy không cần phải làm thế.

Khi Diệp Nại đến trường, mặc dù rất sớm, nhưng đã có rất nhiều người đến. Cũng may là chưa xảy ra tình hình kinh khủng như mấy năm trước.

Tất cả đều là công lao của công chúa, quản lý trường tốt như vậy. Diệp Nại lâng lâng...

Dù là lễ hội trường, nhưng vẫn phải mặc đồng phục, nếu không phải mua vé vào cổng.

"Chào buổi sáng." - Thành viên hội học sinh đứng trước cửa, nhiệt tình chào hỏi.

Diệp Nại cười nhạt: "Chào buổi sáng."

Khi du khách đi vào trường, điều đầu tiên họ nhìn là đồng phục. Nguyên nhân, vì nó rất đẹp, tinh tế và rất mãn nhãn. Dù sao đây cũng là một ngôi trường, mà tất cả học sinh ai cũng muốn bước vào để học tập. Làm người ai cũng có một mơ ước chứ, phải không?

Diệp Nại muốn ghé qua hội học sinh một chút, nhưng sợ quấy rầy công chúa. Nên nàng chỉ đứng ngay cửa sổ phòng hội học sinh, im lặng nhìn. Sau đó, đi về lớp học.

Muốn chuẩn bị một chút, mặc dù ngày hôm qua cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Trao đổi đồng phục nam, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, các bạn học cũng từ từ đến.

Không nhìn thấy công chúa, nên cả lớp thấy khá mất mát. Thế là, công chúa không thể tới sao? Bọn họ đã chuẩn bị xong đồng phục cho công chúa rồi.

Diệp Nại không nói lời nào, tuy công chúa đã đồng ý, nhưng dù sao công chúa rất bận, không thể đáp ứng hi vọng của lớp.

Cũng sắp đến giờ khai trương, chuông gió treo trước cửa phòng học kêu "leng keng", vang lên giòn giã.

Tiếng chuông thật êm tai, có khách tới sao?

"Xin lỗi, chúng tôi chưa mở cửa.........A...........công chúa!" - Lớp trưởng thét gào.

Linh?

Diệp Nại chạy ra ngoài.

Công chúa mặc đồng phục rất xinh đẹp, nhìn thấy Diệp Nại từ trong bếp ló đầu ra. Người đẹp nở nụ cười khuynh đảo thiên hạ: "Xin lỗi, mình đến trễ."

"A~~~~không sao, không sao. Công chúa, đây là đồng phục của người." - Một nữ sinh bất chấp tất cả, chạy lên trước.

Công chúa nhận quần áo, rồi vội vàng thay đồ.

Nhìn Công Chúa giả nam, Diệp Nại đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.

[Linh, lúc này đừng có cười như thế nữa......sẽ có máu chảy thành sông....]

* * * * *

Bởi vì có công chúa tham gia, từ sáng sớm quán Hồng Trà đã rất đông khách. Các nam sinh đau khổ, chào hỏi khách, bởi vì bị giả gái, nên ai cũng có ba đường gân nỗi trên trán. Còn nữ sinh giả nam thì hết sức vui vẻ, ở trong phòng học bận bịu chạy tứ tung.

Công chúa bị xem như là bình hoa để thu hút khách, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ. Diệp Nại ở trong nhà bếp, cảm giác có lỗi cũng giảm bớt một chút.

Đôi khi, Diệp Nại sẽ lén lút nhìn ra ngoài.

Mà, chuyện nhìn lén không quan trọng. Nhìn thì mới biết, có rất nhiều người muốn xông vào gặp công chúa.

Tuy rằng nam sinh giả gái, đang cố sức ngăn cản. Nhưng ong bướm vẫn cứ ùn ùn kéo đến không ngừng, khiến người ta khó lòng phòng thủ.

A a a~~! Thậm chí có người còn đụng vào tay công chúa.

Nhanh, lôi hắn đi chặt tay đi!

"Ê! Có người dám chiếm tiện nghi công chúa!"

"Này này! Mấy cậu nam sinh ngoài kia, còn không mau đi vào cứu mỹ nhân."

"Này này! Bên đó không phải lớp của chúng ta! Nhanh lên, nhanh lên coi."

Nhìn lớp trưởng chỉ huy mấy nam sinh chạy tới chạy lui, nàng đột nhiên cảm thấy thê thảm. Làm nam sinh....thật không dễ nhỉ.....Đặc biệt là khi nam sinh lớp này không chỉ mặc đồ nữ....mà còn....

Lau nước mắt....

Công chúa ở bên ngoài cũng hơi thất vọng, thỉnh thoảng nàng nhìn vào nhà bếp. Cứ tưởng có nhiều nam sinh vây quanh, thì sẽ làm tiểu Nại ghen, ai ngờ....

Lại nhìn vô nhà bếp, chẳng thấy chút động tĩnh.

Rất dễ dàng để để tránh khỏi đám người vây quanh, công chúa vẫn còn thấy chút khổ sở.

Diệp Nại bưng một mâm Hồng Trà lên. A a~, hôm nay thật sự bận quá.

Lúc Diệp Nại xoay người, đột nhiên nghĩ tới..

"Chút nữa là quên." - Trong Hồng Trà vẫn quên bỏ vài thứ.

Thế là, lại tiếp tục bận rộn.

Cả ngày bận rộn trôi qua thật nhanh, Diệp Nại toàn ở trong bếp không đi ra ngoài. Tuy rằng rất để ý mấy tên nam sinh, nhưng vì quá bận rộn, nên không thể ra ngoài.

Cuối cùng đến khi trời chập tối, mới hết việc.

"Rốt cục có thể đi về rồi, Linh." - Thay đồ, Diệp Nại vui vẻ đợi công chúa nói.

"Tiểu Nại...." - Công chúa cau mày, khuôn mặt dễ nhìn không biết tại sao lại đầy vẻ khổ sở.

"Linh? Cậu sao vậy?"

"Tiểu Nại, không có ghen sao?" - Một nữa muốn nói, một nữa không. Công chúa thấy hỏi chuyện này thật mất mặt.

Diệp Nại giật mình, mở to mắt. Nhưng, nàng biết thế nào công chúa sẽ hỏi thế mà, nở nụ cười ấm áp: "Bởi vì mình tin công chúa."

Chỉ cần một câu nói.

Nhìn cô gái đang hài lòng cười, Công chúa thật hết cách. Mặc dù nàng thấy mình như tiểu nhân, mặc dù nàng muốn nhìn thấy kết quả khác. Nhưng Diệp Nại đã nói thế, còn gì để nói đây?

Thật hết cách, người nào yêu trước, người đó thua.

Thật ra, công chúa rất muốn nhìn thấy tiểu Nại ghen.

Ngày đó, công chúa rất buồn rầu. Nhưng qua ngày hôm sau, hội học sinh nhận được một tin tức rất kỳ lạ, làm công chúa vui vẻ rất lâu.

Đó chính là, những nam sinh ghé Quán Hồng Trà, lần lượt nằm liệt giường, xin nghĩ học. Nhưng mà, không hiểu tại sao, nữ sinh lại bình yên vô sự. Đối với Quán Hồng trà, được nữ sinh đánh giá vô cùng tốt.

Điều này làm cho hội học sinh rất buồn phiền.

Nếu như nói Quán Hồng Trà có vấn đề, vậy tại sao nữ sinh không bị gì? Huống chi, lớp học đó liên quan đến công chúa, cho nên......thật khó xử lý......quá khó luôn.

Dù thành viên hội học sinh ai cũng âu sầu, nhưng công chúa giống như nghĩ đến cái gì đó, nở nụ cười rất vui vẻ.

Chuyện đó, không phải tiểu Nại làm đấy chứ?

Thật đúng là! Mặc dù nói thế, nhưng vẫn đễ ý đến đòi mạng, ha ha ha ~~~. Chẳng trách hôm đó tiểu Nại vui vẻ như vậy.

Lúc này, Diệp Nại cũng hắt xì một cái.

"?" - Chột dạ, lo lắng....[Không phải mấy nam sinh bị mình cho uống thuốc xổ, nguyền rủa mình chứ?]

"Ai bảo họ tâm thuật bất chính! Đáng đời, hừ hừ~~!" - Diệp Nại tự an ủi mình.

[Mình không có tội, không có tội, tuyệt đối vô tội.]

* * * * *

Lời tác giả

Khà khà khà hắc....Rốt cục cũng viết xong một chương ngắn gọn. Dạo này mọi người đã chịu cmt rồi, không còn vắng lạnh....

Cảm ơn mọi người đã yêu thích thể loại văn chương thô kệch này. Đến đây, phần ba cũng đã kết thúc rồi nhỉ.

Các bạn có từng tương tư một người chưa? Nó là cảm giác gì?

Tương tư có lúc giống như một cái giếng sâu. Tên ngốc này cho rằng là thế....vậy các bạn nghĩ nó như thế nào đây?

Phần tư sẽ liên quan đến: tương tư.

-----------

p/s: có vài bạn hỏi mình về bộ này, thật ra mình chưa từng đọc hệ liệt này, nên mình hoàn toàn không biết gì về nó hết ^^! Nên bạn nào muốn biết thêm, vui lòng tìm kiếm theo "hệ liệt bỉ ngạn nhai" giúp mình nhé. Chân thành cám ơn!

Chúc mọi người cúi tuần vui vẻ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.