Những ngày công chúa liều mạng làm việc quả nhiên không uổng phí.
Hạ Mạt ngồi trên xe, liền nghĩ như thế. Có thể về sớm một ngày.
Chỉ là, Hạ Mạt không hiểu tại sao công chúa lại liều mạng như vậy, vội vàng trở về. Đúng ra, thì ngày mai mới về.....Này, thế không phải sẽ có một ngày rãnh rỗi sao? Bá Vương Long đã phát hiện ra trọng điểm.
Nè nè nè.....Hạ Mạt nhìn phó chủ tịch học sinh ngồi bên cạnh. Cậu ấy.....cậu ấy.....khốn nạn mà! Tại sao cậu ấy không biểu lộ cái gì vậy? Khốn nạn, chúng ta có một ngày rãnh đó.......Một ngày lận đấy.....Cậu ấy thật sự không nghĩ đến chuyện gì sao?
Khó chịu, khó chịu ~~! Bá Vương Long lửa giận bùng lên.
Nè nè nè! Đừng có làm bộ mặt cá chết đó! A a ~~~! Nhanh nói cái gì đi!
* * * * *
Công chúa muốn nhanh chóng trở về, dọc đường cứ hối thúc tài xế lái nhanh một chút. Vừa về đến nhà, nàng lập tức xuống xe.
"Công chúa!"
"Công chúa?"
"Trời! Công chúa? Không phải ngày mai người mới về sao? Tại sao lại về sớm vậy?"
Người hầu trong nhà đều giật mình, bắt đầu nói liên miên.
Công chúa vội vàng chạy thẳng đến phòng Diệp Nại.
"Tiểu Nại! Tiểu Nại!" - Công chúa đẩy cửa ra, gọi lớn tên Diệp Nại.
Trong phòng trống trơn, không có ai. Công chúa rất muốn nhìn thấy ai đó, nhưng người đó không có trong phòng.
Người đẹp vội vàng đóng cửa phòng, chạy đến một nơi khác.
"Dì Diệp! Dì Diệp! Sao hôm nay tiểu Nại không có ở nhà?"
"Công chúa?" - Dì Diệp lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của công chúa, hơi giật mình. Hơi sững sờ một chút rồi cười nói với công chúa: "Thiệt là, công chúa. Hôm nay mới thứ sáu, tiểu Nại vẫn phải đi học, lúc này đang học trong trường mà." - Nhìn đồng hồ 3:50, cũng gần tan học rồi.
"Vâng, con lập tức đi tìm tiểu Nại." - Công chúa lại vội vả chạy đi.
"Công chúa?" - Dì Diệp nhìn công chúa vội vả rời đi, liền lập tức đuổi theo. Vừa đuổi theo, vừa gọi: "Công chúa, cũng sắp tan học rồi, người ở nhà chờ chút là được mà."
"Không sao, con đi đón tiểu Nại."
Đột nhiên, công chúa rất muốn gặp Diệp Nại, dù một phút một giây cũng không thể chờ. Nàng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy cậu ấy.
Công chúa lái xe chạy tới trường Sakura.
Vừa tan học, học sinh trong trường ào ào đi ra. Đa số đều biết, đó là xe của công chúa. Khi đi ngang, sẽ dừng bước, mỉm cười, gật đầu chào công chúa.
Công chúa vội vàng xuống xe, chạy thẳng đến lớp Diệp Nại.
Cậu ấy còn trong lớp không? Chắc là còn phải không? Vẫn chưa về phải không?
Công chúa nhớ tới lời Diệp Nại nói tối hôm đó, "Linh.....mình...rất nhớ cậu." - Công chúa khẩn trương, khẩn trương đến mức muốn khóc.
Xưa nay, đúng hơn là từ trước đến nay nàng chưa từng mong muốn nhìn thấy người ấy như vậy, muốn lập tức nhìn thấy cậu ấy.
"Tiểu Nại?" - Công chúa đẩy cửa phòng học. Trong phòng học vẫn còn vài học sinh chưa về, công chúa khẩn trương tìm kiếm xung quanh.
"Công chúa? Hôm nay người về rồi sao?" - Học sinh trong phòng nghi ngờ hỏi.
"Diệp Nại, Diệp Nại đã về rồi sao?" - [Tại sao khi mình nhớ cậu, lại không thể nhìn thấy cậu?]
"Diệp Nại?"
"Hôm nay Diệp Nại không có đi học."
"Không đi học? Tiểu Nại sao có thể nghĩ học?"
"Đúng vậy ạ! Cậu ấy cũng không có xin nghỉ."
"............"
"Công chúa? Công chúa?!"
Công chúa lại vội vàng chạy ra khỏi trường, lên xe, lái đi từng nơi Diệp Nại thích tìm kiếm. Nàng liên tục gọi điện thoại cho Diệp Nại, nhưng chỉ nhận được: "Xin lỗi, thuê bao tạm thời không thể liên lạc."
[Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì? Tiểu Nại........Cậu ở đâu?]
* * * * *
Cũng đã muộn, Diệp Nại trong khu thương mại nhìn sắc trời, bây giờ mấy giờ rồi? Nàng lấy di động ra, muốn xem giờ.
"?" - Chết rồi! Điện thoại hết pin, nên tự động tắt máy rồi.
Nếu công chúa gọi điện thoại, thì phải làm sao đây?
Nhanh, mau về nhà, lập tức sạc pin.
Diệp Nại đeo balo, vội vàng chạy về nhà.
Kết quả, vừa mở di động lên, thì phát hiện công chúa gọi. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn.
[Tiểu Nại, mình về rồi.]
[Tiểu Nại, cậu ở đâu?]
[Tiểu Nại, nếu cậu nhận được tin nhắn thì lập tức gọi cho mình. Mình không tìm thấy cậu.]
[Tiểu Nại, không phải cậu xảy ra chuyện rồi chứ?]
[Tiểu Nại, có chuyện gì vậy? Sao cậu không mở máy?]
* * * * *
A a~ ! Công chúa nhất định đang rất lo lắng. Diệp Nại cầm điện thoại, lập tức gọi.
Vừa đổ chuông, lập tức nghe máy.
"Alo? Tiểu Nại? Cậu ở đâu? Tại sao hôm nay cậu không đi học? Cậu có chuyện gì không? Mình đã tìm cậu rất lâu, nhưng không tìm được."
"Linh, mình đang ở nhà. Linh, cậu đang ở đâu?"
"Ở nhà? Tiểu Nại, cậu không cần đi đâu, mình lập tức về!"
Diệp Nại vội vàng chạy ra ngoài, không cần đợi lâu, nàng đã nhìn thấy xe công chúa về tới.
Người đẹp từ trong xe lo lắng xông ra.
"Tiểu Nại!" - Công chúa vẫn mặc đồng phục trường Sakura. Bởi vì vừa mới về đến, nàng đã chạy đi tìm Diệp Nại, nên quần áo vẫn chưa thay.
"Linh!" - Diệp Nại chạy tới, lục lọt trong balo, muốn tặng công chúa phụ kiện vừa mua.
"............" - Diệp Nại đang tìm đồ, không biết xảy ra chuyện gì, công chúa đã ôm chặt nàng vào lòng: "Tiểu Nại!" - Người đẹp như nhấc bổng Diệp Nại, ôm chặt cậu ấy vào lòng.
"Công chúa?" - Diệp Nại ngạc nhiên, nhìn công chúa không chớp mắt. Tay nàng vẫn đang tìm kiếm trong balo, tùy ý để công chúa ôm.
"Tiểu Nại! Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao không ở trường học?"
Rút bàn tay trong balo ra, Diệp Nại ôm eo công chúa: "Linh....Xin lỗi, bởi vì mình rất muốn làm một việc, nên hôm nay trốn tiết."
"Tiểu Nại...." - Công chúa tìm không thấy Diệp Nại, nên rất lo lắng. Hiện tại, vẫn chưa thể bình tĩnh, vẫn xiết chặt Diệp Nại vào lòng, nói nhỏ: "Mình rất nhớ cậu."
"Linh?" - Diệp Nại nở nụ cười ấm áp, hôm nay nụ cười của nàng có chút mềm mại: "Mình cũng rất nhớ cậu. Linh, mình luôn chờ cậu về."
Tương tư? Tương tư là cảm giác thế nào?
Tương tư như một cái giếng, miệng giếng rất nhỏ, sức chứa cũng có hạn, không hề đẹp mắt chút nào. Nhưng dù ta có làm thế nào, cái giếng vẫn chứa đầy nước.
Không ai biết, cảm giác này có từ lúc nào... Cũng không ai biết được, tại sao nó tồn tại lâu như thế.