Công Chúa Ái Nữ Dong II

Chương 37: Xin Người Cứ Mỉm Cười ( 1 )



Chuyện xảy ra khi Cốc Vũ chưa tỏ tình với Hạ Mạt.

Chủ nhật.

Nhà họ Hạ.

"Khốn nạn! Cút ra ngoài! Khốn nạn! Khốn nạn, thật khốn nạn quá mà!" - Âm thanh thét gào vang dội trong không khí, làm cả nhà họ Hạ rung rinh.

Cốc Vũ đang dùng điểm tâm, đeo kính, ngồi yên lặng. Người hầu ở xung quanh thì không ngừng cảm thán, quả nhiên là tiểu thư rất đẹp rất khí chất.

Khí thế của Cốc Vũ lan tỏa xung quanh, mọi người lại im lặng làm chuyện của mình.

Một buổi sáng yên bình, bị một hầu gái xông vào cắt đứt.

"Cốc tiểu thư, Cốc tiểu thư!" - Người hầu gái Hạ gia thật giống Hạ Mạt, giọng to như nhau, ồn chết được.

Người hầu Cốc gia đang bình thản làm công việc của mình, cũng không tránh khỏi bị đau đầu, bóp trán. Nhưng dù sao vẫn còn mừng vì, rất may, rất may tính tình tiểu thư không giống Hạ Mạt.

Cốc Vũ đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt rời khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên. Nàng nhìn hầu gái của Hạ gia, bình tĩnh nói: "Tiểu Hà, bình tĩnh một chút. Có chuyện gì?"

"Cốc tiểu thư!" - Hạ Hà oa oa kêu: "Hôm nay, tiểu thư lại lên cơn nữa rồi ạ. Hạ gia sắp bị tiểu thư phá nát rồi. Sắp sập mất rồi!"

"..........." - [Hạ Mạt lại làm sao?]

Cốc Vũ buông sách, đứng dậy: "Để tôi đi xem thử."

Tiểu Hà nước mắt đầm đìa.

"Cám ơn cô, Cốc tiểu thư ~~~~!"

Cốc Vũ cười nhạt rồi đứng dậy. Nét mặt không bực mình, cũng không khó chịu, thậm chí còn vui vẻ.

Hạ gia, tính khí nóng nảy của Hạ Mạt vẫn không thay đổi, khi tức giận liền hét ầm ĩ vang dội cả nhà. Những người hầu Hạ gia rất biết chuyện, lập tức lùi qua một bên. Nhìn thấy Cốc Vũ tới, ai cũng lộ ra nét mặt "cứu tinh đã tới rồi".

Thượng Đế ơi! Thần ơi! Cám ơn các ngài đã lại lắng nghe lời kêu cứu của chúng con!

Hạ Mạt như có giác quan thứ sáu, cảm thấy có một luồng khí khiến người ta sợ hãi. Ngay lập tức, nàng nhìn thấy Cốc Vũ đã đến rồi.

Quay đầu, trợn mắt giận dữ nhìn: "Ê! Họ Cốc kia! Cô đến đây làm cái gì? Ai cho phép cô vào đây?" - Nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt.

Nụ cười tinh tế xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Cốc Vũ, cứ như nàng cố ý vẽ ra. Nụ cười đẹp đến mức người khác phải ganh tị, đặc biệt là để Hạ Mạt ganh tị. Từ trước đến nay, Hạ Mạt chưa từng cười đẹp như vậy.

"Sao vậy? Ai chọc cậu giận thế? Vẫn là tiểu Trập không để ý tới cậu, nên cậu tức giận à?" - Mặc dù là nụ cười tuyệt đẹp khiến người khác phải ganh tị, nhưng lại không có chút tình cảm nào. Nhàn nhạt, lạnh lùng, cứ như một nụ cười trên tranh vẽ, không có thực.

Hạ Mạt ghét nhất chính là mặt này của Cốc Vũ.

[Nếu cô không muốn cười, thì đừng có cười, đâu có ai ép cô phải cười. Tại sao cô cứ bày ra cái nét mặt thiên thần đó, nụ cười khiến người ta ganh tị, nhưng chẳng có chút tình cảm]. Hạ Mạt vừa nhìn thấy Cốc Vũ, liền nén giận.

Đúng là gạt người! Nụ cười giả tạo, đồ giả tạo!

"Cút ngay! Đừng tưởng cô thi tốt hơn tôi một chút, đừng tưởng được nhiều người yêu thích hơn tôi một chút, thì có thể muốn làm gì thì làm!" - Nhe răng! Hét to.....ồn.

Cốc Vũ đến gần Hạ Mạt: "Vậy, cậu có thể ngừng một chút được không?"

Những người hầu đang nép mình vào một góc, càng thêm rút người lại. Thượng Đế ơi! Cốc Vũ tiểu thư, Hạ Mạt tiểu thư đang rất giận, cô làm ơn đừng giẫm lên bãi mìn. Nếu như ngay cả Cốc Vũ tiểu thư cũng..........Thì chúng tôi biết hi vọng vào ai đây!!!

Hạ Mạt tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên: "Cô! Cô! Cô....cô....cô..Cô cho rằng như vậy, thì tiểu Trập sẽ thích cô sao? Tiểu Trập không phải là loại con trai nông cạn."

Quả nhiên là vì Kinh Trập.

Cốc Vũ đột nhiên giận tái mặt.

[Kinh Trập, Kinh Trập, trong lòng cậu ngoài Kinh Trập ra thì còn có cái gì?]

Cốc Vũ đến gần Hạ Mạt.

"Ê! Này....này...! Họ Cốc! Cô....cô...cô áp sát như thế làm cái gì? Cút ngay! Biến ngay!"

"Này! Tiểu Mạt!"

"Câm miệng! Ai cho phép cô gọi tôi như vậy!"

"Là con gái đừng có hét om sòm lên như vậy. Nếu nhà tiểu Trập ở sát vách sẽ nghe được đó." - Mỉm cười.

"..............." - Quả nhiên, Hạ Mạt liền im lặng.

Thất vọng. Đột nhiên trong lòng Cốc Vũ cảm thấy thất vọng, tràn đầy thất vọng.

"Cô làm gì bày ra cái nét mặt đáng ghét đó? Muốn khoe thì về nhà mà khoe!" - Đột nhiên, Hạ Mạt nói như vậy.

Cốc Vũ lúc này mới định thần "!". Nàng phát hiện, thì ra vì cảm giác mất mát mãnh liệt, nên nàng không còn giữ được nét mặt. Nụ cười tươi đẹp nàng cố gắng duy trì, đã biến mất rồi.

"Đừng có khiến người khác hiểu lầm, là tôi bắt nạt cô." - Bá vương long bất mãn. Đúng là oan ức mà, rõ ràng nàng là người bị bắt nạt, tại sao đến cuối cùng lại giống như nàng đang bắt nạt Cốc Vũ vậy? Mà coi như nàng bắt nạt Cốc Vũ thì sao? Trong lòng nàng tại sao lại có cảm giác tội lỗi? Là thế nào?

Cốc Vũ thu lại vẻ mặt thất vọng, lần nữa nở nụ cười, nhìn Hạ Mạt nói: "Thường thường những cô gái hay nổi nóng, Kinh Trập không thích đâu."

"Không cần cô nói!" - Hạ Mạt đột nhiên thấp giọng.

"Tiểu Mạt."

"Không cho phép gọi tôi như vậy."

"Ngày mai, mình thi đấu tennis, cậu sẽ đi xem chứ?" - Mỉm cười.

"Ai thèm xem!" - Hạ Mạt quay đầu, không thèm để ý đến Cốc Vũ: "Đừng có làm như chúng ta là bạn bè."

"..........." - [Cậu đúng là không thèm để ý đến mình.]

[Đến cuối cùng, chỉ có mình ở đây, ở đây...........thích cậu.]

Ngày hôm sau, nhiệt độ tăng cao đến bất ngờ. Mặt trời chiếu thẳng xuống sân tennis, làm những nữ sinh với lời thề sắt son nhất định sẽ xem hết trận đấu tennis, một phần trốn dưới những tán cây, một phần chịu không nổi bỏ chạy. Dù vẫn còn có nữ sinh hoặc nam sinh ở lại, kiên trì xem trận đấu, nhưng chẳng ai có tinh thần.

Cốc Vũ đang nghỉ giữa hiệp, nhìn xung quanh một lần.

Quả nhiên, Hạ Mạt chưa tới.

Cốc Vũ cho rằng Hạ Mạt sẽ trở lại, nên nàng đã mang đôi giày tennis mới. Giày hơi chật, đôi lúc làm gót chân nàng bị đau.

Nghỉ nửa trận đầu, Cốc Vũ cảm giác được gót chân đã bị ma sát đến tróc da, từng cơn từng cơn đau ập đến. Nửa trận sau bắt đầu không lâu, sự đau đớn ở chân càng thêm dữ dội, tốc độ của Cốc Vũ cũng chậm lại.

"Này này! Họ Cốc! Cô làm sao thế? Lập tức lùi lại đánh bóng cho tôi, lao lên trên làm cái gì? Lui lại! Lui lại! Lập tức lùi lại cho tôi!" - Trong đám người, Hạ Mạt dùng chất giọng như tiếng gầm của khủng long, la hét um sùm. Những học sinh đứng xung quanh, đành nhường sân, lui binh.

Cốc Vũ nhìn về phía Hạ Mạt. Nàng đã nhìn thấy cô gái luôn nhăn nhó, thô lỗ, không ngừng la hét, nhe răng trợn mắt kia.

Cốc Vũ từ đầu trận đấu đến giờ chưa từng cười, đột nhiên nở nụ cười rất tươi. Nụ cười này không giống nụ cười tinh tế nàng thường vẽ ra, đây là nụ cười chân thật nhất của nàng.

[Thì ra, cậu ở đây.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.