Công Chúa Ái Nữ Dong II

Chương 45: Xin Người Cứ Mỉm Cười 2 ( 3 )



"Hiểu Hiểu, sao gần đây không thấy em đeo kính?" - Trong giờ dạy kèm, Lạc Nhạn cuối cùng cũng đem nghi ngờ trong lòng nói ra. Trước đây Lâm Hiểu thường đeo kính, nhưng từ sau tai nạn xe, Lạc Nhạn không còn thấy em ấy đeo kính nữa. Lạc Nhạn thích người đeo kính, đặt biệt là gương mặt của Lâm Hiểu hợp với mắt kính vô cùng. Vì thế, khi nhìn thấy Lâm Hiểu không đeo kính nữa, nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi.

Lâm Hiểu bị cả đống đề bài chính trị làm nhức đầu, mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Lạc Nhạn nói: "Em đâu có bị cận."

Không cận thị? Lạc Nhạn giật mình mở to mắt: "Nhưng trước đây, không phải em luôn đeo kính sao?" - Rõ ràng trước đây, ngày nào Hiểu Hiểu cũng đeo kính.

Lâm Hiểu làm ra nét mặt thấy phiền: "Em cũng không biết, tại sao trước đây lại đeo kính. Em ghét nhất là đeo kính, đơn giản vì em không hợp với mắt kính. Chị xem, vành tai em vì đeo kính mà ma sát bị thương luôn rồi. Bây giờ, không đeo kính, mà vẫn còn đau."

"..............."

Lạc Nhạn đột nhiên nhớ ra, một câu chuyện rất xưa.

"Chị Lạc, chị thích người đeo kính, phải không?"

"Phải, chị rất thích những người đeo kính."

"A! Vậy thì em biết rồi nha!"

"Hả? Biết? Hiểu Hiểu biết cái gì?"

"Không nói chị biết."

Lâm Hiểu lại cắm đầu vào đề bài, không để ý lầm bầm một câu: "Sau này, em cũng sẽ không đeo kính nữa."

Nghĩ lại mới phát hiện, một ngày đột nhiên Hiểu Hiểu bắt đầu đeo kính. Xưa nay, Lạc Nhạn chưa từng nghĩ đến tại sao em ấy lại đeo kính. Không lẽ là vì nàng?

"Chị không biết rằng, em vẫn luôn yêu chị sao? Em không muốn chỉ là em gái của chị, em không muốn chị gả cho người khác. Chị thất hứa! Lạc Nhạn, chị gạt em! Chị gạt em!" - Lạc Nhạn không biết tại sao trong lễ đính hôn, Lâm Hiểu lại nói những lời này. Nhưng bây giờ, nàng đã hiểu rồi.

[Tại sao mình lại nhớ tới những lời đó?]

"Hiểu Hiểu." - Nhẹ nhàng gọi tên của người đó.

"Vâng?"

"Những lời Hiểu Hiểu nói với chị trong lễ đính hôn, em còn nhớ không?"

"Lễ đính hôn?" - Nét mặt nghi ngờ: "Hôm đó, không phải em uống say sao? Cái gì cũng không nhớ. Em đã nói với chị cái gì?"

"...Không....không có. Chẳng có gì cả." - Đã không còn nhớ, như vậy không phải là tốt nhất sao? Tại sao bây giờ Lạc Nhạn lại thấy tức giận, khó chịu, đau lòng?

Những ngày dạy kèm vẫn tiếp tục trôi qua. Một ngày, Lạc Nhạn đến Lâm gia, nhìn thấy Lâm Hiểu mặc bộ đồ mà Lạc Nhạn chưa từng thấy qua. Một cái áo sơmi caro đỏ, ôm một đống váy màu lam nhạt đi xuống lầu, hét lớn về phía mẹ Lâm: "Mẹ, những bộ đồ này làm sao đây? Cứ treo mãi trong tủ, chật chội quá."

"Cái con nhỏ này, đưa mẹ, cứ để trong nhà kho đi." - Mẹ Lâm hết cách, nhận đống đồ trong tay Lâm Hiểu.

"Chị Lạc, chị đến rồi à." - Trên người nhẹ nhàng, Lâm Hiểu nhìn Lạc Nhạn lễ phép mỉm cười, chào.

"Ừ. Hiểu Hiểu, những quần áo kia làm sao vậy?" - Những bộ đồ đó, không phải trước đây Hiểu Hiểu rất thích mặc sao?

"Vâng, em không thích."

"Hả? Không thích? Những bộ đồ đó rất thích hợp với Hiểu Hiểu mà."

"Em cũng không biết, nhưng em rất ghét mặc váy của con gái, nhất là màu xanh nhạt. Em thích mặc sơmi caro, dù váy nữ rất hợp, nhưng em không thích."

"................"

"Thật lạ à nha, tại sao trước đây em lại thích mặc như vậy? May là lúc trước có mua nhiều sơmi caro, nên bây giờ có thể mặc." - Trước đây Lâm Hiểu có mua rất nhiều sơmi caro, nhưng chỉ giấu dưới tủ, chưa từng mặc. Nhưng không biết tại sao, bây giờ lại rất muốn mặc.

"Chị thích nhìn Hiểu Hiểu mặc váy."

"Nhưng em không thích." - Lâm Hiểu nhìn Lạc Nhạn, nói từng chữ.

[Nếu không thích, tại sao trước đây ngày nào em cũng mặc?]

"Tại sao trước đây, em cứ làm những chuyện mình không thích vậy? Hừm......cứ cảm thấy bản thân lúc trước, có chút giả tạo."

".........."

Lâm Hiểu xử lý xong đống quần áo. Thì ra, trước đây mỗi ngày nàng mặc những bộ đồ đó, không phải vì thích. Lạc Nhạn đột nhiên cảm thấy nàng cũng như đống quần áo đó, như cặp kính đó, rất nhanh sẽ bị em ấy vứt bỏ.

[Đây là cảm giác gì? Không cam tâm sao? Hay là oán giận? Tại sao?]

"Chị không biết rằng, em vẫn luôn yêu chị sao? Em không muốn chỉ là em gái của chị, em không muốn chị gả cho người khác. Chị thất hứa! Lạc Nhạn, chị gạt em! Chị gạt em!"

[Tại sao, lại nhớ đến những lời đó?]

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã hết một tuần. Đã sắp đến thi học kỳ, Lâm Hiểu chạy sang nhà Lạc Nhạn, càng lúc càng nhiều.

Nghỉ giải lao một chút, Lạc Nhạn rót một tách trà cho Lâm Hiểu: "Hiểu Hiểu, em có thích ai trong trường không?" - Cô gái nhẹ nhàng cầm tách trà trong tay, cười hỏi cô bé cũng đang cầm tách trà uống.

"Không có!" - Thành thật trả lời.

"Trong trường, không có ai thích Hiểu Hiểu sao?"

"Không có!"

"À.....thật là không có sao? Yên tâm, chị không nói với ai đâu."

Cô bé đưa tay khuấy tách trà nói: "Thật ra thì, trong trường con trai thích chị Lạc nhiều hơn."

Lạc Nhạn an tĩnh uống trà, rất lâu không nói gì. Một lúc sau, nàng mới bỏ tách trà xuống, mở miệng: "Không có cũng tốt, hiện tại không nên nói đến chuyện tình cảm."

* * * * *

"Chị, chị sẽ kết hôn phải không?"

"Không có đâu, chị sẽ ở bên cạnh Hiểu Hiểu, chịu không?"

"Vâng! Nếu như chị gạt em, Hiểu Hiểu nhất định sẽ phá đám cưới chị."

"Biết rồi! Lúc đó, chị sẽ đi theo Hiểu Hiểu."

* * * * *

"Đừng kết hôn, đừng kết hôn được không? Lạc Nhạn, em cầu xin chị!"

"Không thể. Chị rất yêu anh ấy, chị không thể đi cùng em"................."Chị sẽ cưới anh ấy."

Lừa gạt! Lừa gạt! Chị gạt em! Tất cả mọi người đều gạt em! Chỉ có em là đứa ngốc, mới tin chị! Chỉ có em, luôn là đứa ngốc mới tin chị!

Trong đêm tối, Lâm Hiểu bật dậy, hai mắt mở to, không nhìn vào vật gì. Mồ hôi tuôn đầy mặt, nước mắt như những viên ngọc lăn dài trên má.

"Tại sao lại gạt em?" - Nức nở, nhưng không có biểu hiện.

Sáng sớm, không thấy con gái trên lầu xuống, mẹ Lâm lo lắng đi lên lầu mở cửa phòng Lâm Hiểu. Vừa vào phòng, bà nhìn thấy mặt con gái đỏ chót, khó chịu nằm mê man trên giường.

Bà lo lắng, lắc nhẹ con gái: "Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Tỉnh lại con!" - Gọi mấy lần con gái vẫn không tỉnh, mẹ Lâm đưa tay sờ trán con.

"Trời ạ! Ông ơi, ông ơi! Hiểu Hiểu nóng quá." - Từ sau tai nạn xe lần đó, mẹ Lâm rất quan tâm đến biểu hiện của Hiểu Hiểu. Chỉ cần gió thổi cỏ lay nhẹ, thì bà cứ làm như trời sập. Lần này, chưa đầy một phút, quản gia đã gọi cho bác sĩ gia đình. Cha mẹ Lâm thì chen chút trong phòng, mặc dù nó chẳng rộng rãi chút nào.

"Sao vậy? Là do di chứng sao?" - Cha Lâm không thèm chờ bác sĩ khám xong, hỏi tới tấp.

Bác sĩ buông dụng cụ ra, nhìn cha Lâm nói: "Không sao, chỉ là bị cảm thôi. Nghỉ ngơi vài ngày liền khỏe."

Bởi vì lo lắng quá độ nên căng thẳng, cha mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa tan trường, Lạc Nhạn đã chạy thẳng đến Lâm gia, không kịp về nhà cất túi xách.

"Hiểu Hiểu bị sốt? Bây giờ thế nào rồi ạ?"

"Con bé ở trên lầu, đã ngủ rồi. Con đừng lên quấy rầy nó." - Mẹ Lâm cũng rất khách sáo, nhưng trong lời nói đã không còn sự yêu thương và nhiệt tình.

Sau chuyện ở lễ đính hôn, thái độ của mẹ Lâm với Lạc Nhạn cũng thay đổi. Lúc trước không thể thẳng mặt nói không thích, vì hai nhà có làm ăn qua lại, nên không tiện nói.

Dù mẹ Lâm đã nói vậy, nhưng Lạc Nhạn chưa nhìn thấy Lâm Hiểu, làm sao đi về?

"Vậy con chỉ lên nhìn một chút, rồi lập tức xuống." - Cuối cùng, là mặt dày đi lên lầu.

Trong phòng, Lâm Hiểu đang an tĩnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, nhưng đôi mày đang chau lại.

Xưa nay, Lạc Nhạn chưa từng nhìn thấy Lâm Hiểu yên tĩnh như vậy.

Trước đây, Lâm Hiểu lúc nào cũng thích cười, thích tùy hứng, lúc nào cũng xoay quanh Lạc Nhạn, luôn làm nàng dở khóc dở cười. Cẩn thận nghĩ lại, trước đây Lâm Hiểu không phải lúc nào cũng vui vẻ, Lâm Hiểu cũng sẽ có lúc đau khổ. Chỉ là Lạc Nhạn chưa từng để ý thôi.

Bởi vì, trong lòng Lạc Nhạn không có Lâm Hiểu.

Bề ngoài rõ ràng là yêu thích Lâm Hiểu, nhưng chưa từng thật lòng chú ý đến em ấy.

"Tại sao trước đây, em cứ làm những chuyện mình không thích vậy? Hừm......cứ cảm thấy bản thân lúc trước, có chút giả tạo."

[Giả tạo sao? Hay, người đang giả tạo chính là mình?]

Lâm Hiểu nằm trên giường, mở mắt.

"Hiểu Hiểu?" - Lạc Nhạn đi tới gần, gọi tên em ấy.

Lâm Hiểu mở mắt, nhưng chẳng nhìn thứ gì cả. Nàng đưa tay, nắm lấy thứ gì đó trong không khí, nét mặt sợ hãi.

Lạc Nhạn lo lắng, nắm lấy tay Lâm Hiểu: "Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu, em đang tìm gì vậy?"

Nét mặt Lâm Hiểu lập tức bình tĩnh, rồi trở nên tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng.

"Chị gạt em......Chị chưa bao giờ muốn đi cùng em.....Chị.....gạt em.." - Lâm Hiểu nắm chặt tay Lạc Nhạn, nói từng câu đứt quãng. Ánh mắt vẫn không có tiêu cự, nước mắt liên tục tuôn ra.

"....Rõ ràng.....chị nói sẽ đi theo em......chị gạt em."

"Hiểu Hiểu?"

Bàn tay chán nản buông lỏng, đôi mắt nhắm lại, chỉ còn nước mắt không ngừng rơi.

* * * * *

"Chị, chị sẽ kết hôn phải không?"

"Không có đâu, chị sẽ ở bên cạnh Hiểu Hiểu, chịu không?"

"Vâng! Nếu như chị gạt em, Hiểu Hiểu nhất định sẽ phá đám cưới chị."

"Biết rồi! Lúc đó, chị sẽ đi theo Hiểu Hiểu."

* * * * *

Lạc Nhạn không muốn đứng lên, nàng cứ tưởng lúc ấy Lâm Hiểu nói đùa, nên chưa từng xem là thật. Là nàng làm nó trở thành một trò đùa, nhưng Lâm Hiểu lại để nó trong lòng.

"Xin lỗi.....Xin lỗi, Hiểu Hiểu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.