Diệp Nại chậm chạm mở mắt, phát hiện đang nằm trên cái giường nhỏ của mình.
Bên cạnh mẹ nàng đang dọn dẹp quần áo.
"Mẹ......." - Đầu óc quay cuồng, dạ dày càng "quay cuồng" hơn cái đầu.
Mẹ thấy Diệp Nại tỉnh lại, bỏ quần áo xuống, nở nụ cười ngồi lên giường kế bên Diệp Nại. Bàn tay lau một ít mồ hôi trên trán con gái: "Tỉnh rồi à."
"Dạ....Linh đâu ạ?"
"Muộn rồi, nên công chúa đã ngủ. Người cứ đòi phải ở lại đây."
"À.....vậy thì tốt." - Đau đầu! Đau đầu quá! Giương mắt nhìn ra cửa số, một màu đen như mực, thì ra đã trể thế này rồi.
"Con đói bụng không? Muốn ăn gì không? Mẹ làm ít đồ ăn cho con." - Mỉm cười.
"..........Dạ...không ạ." - Mặt đen thui.
Hậu di chứng sau khi ăn đồ của công chúa nấu.
Mẹ cười, nói: "Vậy uống chút nước nhé."
"Dạ."
Mẹ Diệp bưng một ly trà tới: "Công chúa cũng không phải cố ý." - Chính là chuyện đồ ăn ngon đến mức, Diệp Nại xỉu luôn.
"Ách....Con biết mà." - Diệp Nại uống trà. Thực ra sau khi nếm đồ ăn xong, xảy ra chuyện gì Diệp Nại hoàn hoàn không nhớ, cứ như bị mất trí. Khi mở mắt ra, thì trời đã tối rồi.
Một món ăn quá thần kỳ.
"Bác sĩ nói con bị đau bao tử, nghỉ vài ngày là khỏi."
"Dạ."
Từ đó về sau, chuyện công chúa học nấu ăn, Diệp Nại liều mình thử nghiệm, đúng là một câu chuyện hay.
Diệp Nại cũng hiểu ra một đạo lý, trên đời không có người hoàn hảo. Cho dù là công chúa, thì vẫn có việc cậu ấy không làm được.
* * * * *
"Nhà lớn muốn tổ chức party?" - Buổi tối, mẹ và Diệp Nại nói chuyện.
"Ừ, tổ chức vào chủ nhật. Cuối tuần nhân lực trong nhà bếp không đủ, nên tiểu Nại phải giúp mẹ nhé."
Diệp Nại gật đầu: "Dạ, con biết."
"Vậy, công chúa?" - Mẹ hơi khó xử.
"Dạ." - Diệp Nại mỉm cười: "Con sẽ nói với cậu ấy, mẹ yên tâm đi."
Mẹ Diệp vừa nghe xong, nét mặt liền giãn ra: "Thế thì tốt."
Hôm party thật sự rất nhiều người tham dự, đầu bếp những nhà khác cũng đến giúp đỡ, nhưng vẫn không đủ người. Diệp Nại chạy lon ton từ nhà bếp rồi tới phòng khách, quá sức bận rộn. Nhiều lần công chúa nhìn thấy Diệp Nại, dù muốn cậu ấy ở bên cạnh, nhưng vì quá bận có hét Diệp Nại cũng không nghe.
[Thật sự bận đến mức đó sao? Tiểu Nại bận đến mức không nghe mình gọi.]......Buồn.
Thu dọn những ly rượu bị người ta để bừa bãi, Diệp Nại ôm cả chồng ly đi vào nhà bếp.
Công chúa cũng bận rộn, bản thân là công chúa nên việc xã giao không thể thiếu. Chỉ là đôi khi nhìn thấy Diệp Nại chạy tới chạy lui, thật là cực khổ cho tiểu Nại của nàng.
Đột nhiên, Diệp Nại bị một người nào đó không cẩn thận đụng vào sau lưng, lảo đảo muốn ngã.
"Tiểu Nại?!" - Công chúa hoảng hồn.
Phía sau, có một chàng trai bắt được Diệp Nại, kéo lại. Người đẹp thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi." - Diệp Nại có chút áy náy.
"Không sao." - Chàng trai đánh giá Diệp Nại, cười nói: "Cậu là người hầu ở đây?"
"Vâng, rất cảm ơn ngài." - Dù sao cũng may là trong mâm không có ly rượu nào, nếu không thì chết chắc.
"Cậu tên gì?" - Chàng trai lại hỏi.
"Tôi tên Diệp Lễ." - Cúi đầu, nghiêng mình, bịa đại một cái tên, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Trực giác nói cho Diệp Nại biết, nếu nói tên thật ra, thì sẽ lại có người lợi dụng nàng để đến gần công chúa....Aiz..chuyện thế này gặp nhiều lắm rồi, nên không thể không cảnh giác.
Ừm...
Diệp Nại nhanh chóng chạy đi, công chúa vẫn đứng một bên không đi tới.
"............"
Buổi party kết thúc rất muộn, thậm chí đã muộn mà vẫn có người không chịu về. Những thiếu gia, tiểu thư những nhà khác muốn tranh thủ quan hệ với nhà lớn, kiểu này chắc sẽ ở lại đến mấy ngày.
Party kết thúc, người hầu theo sự chỉ huy của quản gia bắt đầu dọn dẹp, mẹ Diệp tất nhiên cũng phải làm. Diệp Nại không đành lòng, nên cũng ở lại giúp mẹ. Khi dọn dẹp xong hết, thì trời cũng đã khuya.
Người hầu bắt đầu ăn cơm, có rất nhiều món ăn còn thừa lại trong buổi party. Người hầu phải làm việc đến khuya, nên cũng đói bụng, nhìn thấy đồ ăn không thể kiềm lòng được.
Diệp Nại cũng ăn chung với họ.
"Tay nghề của tiểu Nại càng lúc càng khá nha, mấy món tráng miệng này không thua bếp trưởng chút nào." - Một người hầu nữ đang ăn, không quên khen Diệp Nại.
"Hì hì." - Khá hài lòng.
"Tiểu Nại, khi nào rãnh thì làm cơm cho chị ăn với!" - Một người hầu nữ còn trẻ tuổi, đến gần Diệp Nại nói đùa.
"Ha ha...." - Ngượng.
Đang cười nói vui vẻ, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng "tiểu Nại". Công chúa đang mặc đồ ngủ, khoác một cái khăn lụa mỏng manh, đứng một bên gọi tên Diệp Nại, rồi đi vào bếp.
"Woa! Là công chúa đó!" - Những người hầu đang ăn có chút giật mình.
"Sao giờ này công chúa chưa ngủ?" - Những giọng nói nho nhỏ vang lên, cuống quít bỏ đồ ăn trên tay xuống.
"Mình ở đây!" - Diệp Nại cũng bỏ đồ ăn xuống, lập tức đứng dậy, chạy tới chỗ công chúa.
"Linh, sao cậu chưa ngủ?"
"Mình muốn đến nhìn cậu một chút." - Nhìn vào nhà bếp, cười nhẹ, rồi lại nói với Diệp Nại: "Tiểu Nại, cậu có mệt không?"
"Ổn mà, mình cũng đâu làm gì nặng." - Mặt đỏ tới tận tai. Ở trong nhà bếp rất nhiều người, nói như thế xấu hổ chết mất.
Công chúa đột nhiên ôm eo Diệp Nại.
"Hể?" - Cơ thể cứng đờ.
"Sao vậy? Tiểu Nại?"
"Không...không sao!" - [Này này Linh, đừng có làm những động tác mờ ám trước mặt nhiều người như thế......Mình.....mình xấu hổ...]
"Mình thật sự không mệt. Linh, chúng ta ra ngoài một chút đi, ha ha...." - Quay đầu, nhìn vào trong bếp, ngạc nhiên khi nhìn thấy những người hầu vẫn vui vẻ cười nói: "Thế......thế.......em đi trước. Mẹ, con đi ngủ nha."
"Ừ...đi đi!" - Mẹ gật đầu.
"Vậy....Linh, chúng ta đi thôi." - Nhanh chóng đẩy công chúa rời khỏi đây.
"Hừ.." - Chả biết ai hừ: "Thì ra tiểu quỷ với công chúa quan hệ tốt như vậy." - Nhỏ giọng.
Sự thật chứng minh, tổ chức party là một chuyện cực kỳ mệt mỏi. Ngày hôm sau, Diệp Nại liệt giường.
May mà vẫn đang nghỉ hè, nên thức trể một chút cũng không sao. Mẹ Diệp nghĩ như thế, nên không gọi Diệp Nại dậy, cứ để con gái ngủ.
Sau đó, công chúa thức dậy, vừa thức dậy là chạy tới phòng Diệp Nại.
"Tiểu Nại? Cậu bệnh sao?" - Lo lắng.
"Hử?" - Hai mắt mơ màng, mở ra. Nhìn thấy người đang ở trong phòng, ngạc nhiên: "Linh, sáng rồi à?"
"Ừm! Tiểu Nại, cậu thấy không khỏe sao?"
Diệp Nại lắc đầu, liếc nhìn đồng hồ: "Á! 9:00 rồi hả!" - Nàng ngủ quên.
Cái bụng kêu lên ùng ục.
Công chúa ôm Diệp Nại: "Không sao là tốt rồi!" - Nghe thấy cái bụng ai kia đang đánh trống, mỉm cười: "Tiểu Nại đói bụng rồi, mình đi lấy đồ ăn cho cậu."
"Hả?"
"........"
Thế là, lần đầu tiên Diệp Nại hưởng thụ cảm giác được người khác bưng thức ăn đến tận giường, đãi ngộ của công chúa. Hơn nữa, điểm tâm còn do ai đó........
"Tiểu Nại, điểm tâm hôm nay mình có giúp làm đó." - Vui vẻ nói.
"A?" - [Linh giúp làm.......], ký ức đau thương từ dĩa đồ ăn lúc trước ùa về.
Có điều..........người đó là công chúa....Được rồi....Cái gì cũng không cần nghĩ, vứt hết đi! Ăn đi! Diệp Nại!
A~~~~
"..........."
"Thế nào?"
"..........." - [Đúng là.....mùi vị....lạ thật.]
"Tiểu Nại?"
"Sao?" - Bắt đầu ăn từng miếng một. Ăn đi, ăn đi Diệp Nại. Chí ít vẫn chưa đến mức độ khiến người ta trợn trắng.
Có điều..............
Hậu di chứng của bữa cơm này vẫn rất thê thảm, ngày hôm sau Diệp Nại bị tiêu chảy đến nửa đêm.
Bác sĩ lần nữa đến khám, nhắc nhở Diệp Nại: "Tuyệt đối không được ăn đồ bậy bạ nữa, coi chừng bị loét dạ dày!"
Một câu nói, làm trong lòng mọi người trong nhà lớn đều âm u.
Trong nhà lớn có một đại sát thủ.........đồ ăn do công chúa nấu.
Thế là, công chúa bị cấm vào nhà bếp.