Sau đó, nhà bếp của Bạch gia cũng cấm không cho công chúa bước vào.
Thật ra, Diệp Nại thấy đồ ăn công chúa làm mùi vị không tệ, nhưng lại khiến người ta tiêu chảy không ngừng. Đúng là bái phục.
Nếu như bây giờ còn thời kháng Nhật, thì đây có thể gọi là vũ khí quân sự.....Chẹp, được rồi, bỏ qua.
Chuyện này cực kỳ đau khổ, nên chẳng ai muốn nhắc tới. Và như vậy, sự việc ngộ độc thức ăn ở biệt thự Bạch gia, là một điều bí ẩn.
Tại sao vậy?
* * * * *
Thế là, kế hoạch học nấu ăn của công chúa lại bị đình chỉ. Phải tìm cách khác thôi.
Thiệu Thần bắt đầu đến nhà lớn rất nhiều, làm Diệp Nại không vui.
Không lẽ lại để ý đến công chúa sao? Được hoan nghênh cũng chẳng tốt lành gì......Diệp Nại trong lòng chán nản.
Và vì không muốn Thiệu Thần tiếp cận công chúa, Diệp Nại lại đề nghị để công chúa tiếp tục học nấu ăn.
Nếu Diệp Nại không đề nghị, thì anh ta cũng nói....Chí ít thì nàng nói ra, thì nàng có thể ở cạnh công chúa mọi lúc để bảo vệ, không cho mấy tên con trai đến gần.
Có điều, chuyện khiến Diệp Nại không hiểu, là anh ta hầu như quấn lấy nàng.....Chẳng lẽ hắn có mục đích khác?
Tiếp tục quan sát.
"Hả? Đây là....."
"Sách dạy nấu ăn. Suy nghĩ đến tình huống đặc biệt, nên trong này là những món rất đơn giản." - Lại nữa, nếu là sách dạy nấu ăn, thì phải đưa công chúa mới đúng chứ? Tại sao Thiệu Thần lại đưa cho Diệp Nại.
"Ừ."
"Sao? Không cám ơn mình à?"
Quay đầu nhìn chàng trai: "Cảm ơn!"
Thiệu Thần vẫn không nói gì, chỉ cười trừ: " Ha ha......đúng là lễ phép thật!"
Diệp Nại không nói. Ách.....có vẻ đã rất lâu không nói chuyện nhiều với con trai, nên có chút không quen.
"Nhiều lúc.......cậu cũng không nhạy bén lắm nhỉ." - Thiệu Thần đột nhiên thở dài.
"Hả?" - Hình như cảm nhận được điều gì đó.
Thiệu Thần cười: "Không có gì."
* * * * *
Công chúa vẫn tiếp tục kế hoạch học nấu ăn.
Sau đó, không ngừng rèn luyện, và cùng với một đám "chuột bạch" anh dũng hi sinh. Cuối cùng, công chúa đã làm được món ăn, mà ăn vào không bị tiêu chảy.
".............." - Diệp Nại nhìn sách dạy nấu ăn trong tay, vô vàn cảm thán.
Nói thật, đây là cuốn sách khá hay. Nếu không có nó, thì chắc sẽ có nhiều người ngã xuống.
Mặc dù chỉ là dạy những món ăn đơn giản, như luộc mì gì gì đó. Nhưng, để công chúa học đọc thì đúng là không dễ gì.
Và vì thành quả của công chúa, đã nấu được một món ăn ra hồn. Diệp Nại quyết định dẹp bỏ khó chịu với Thiệu Thần sang một bên, vui vẻ đi cảm hơn hắn.
Khi vừa đến Bạch gia, đụng mặt Bạch đại thiếu gia. Nhìn thấy Diệp Nại, hắn nở nụ cười trêu tức, quay vào trong hét lên: "Thiệu Thần, em ấy đến thăm cậu kìa."
Tiếp theo, lập tức nhìn thấy chàng trai từ trong nhà đi ra, trên mặt mang theo nụ cười.
Thiệu Thần nhìn Diệp Nại nói: "Không nghĩ cậu sẽ tới đây."
Diệp Nại cười trừ, tỏ vẻ xin lỗi. Sau đó, nhìn Thiệu Thần chân thành nói cám ơn: "Linh đã nấu ăn được rồi, cũng nhờ mấy cuốn sách của anh. Vì thế, thật sự cảm ơn."
"Thế muốn cám ơn mình thế nào?"
"Ách...." - Im lặng, bởi vì Diệp Nại chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tay chàng trai để tay vào túi quần, cúi người xuống, nhìn Diệp Nại: "Cậu thật sự không nhận ra điều gì sao?"
"Hả?" - Diệp Nại ngẩng đầu, nhận ra cái gì?
Tư thế rất mờ ám, làm Diệp Nại đỏ mặt.
Chàng trai nhìn Diệp Nại rất lâu, hình như đúng là Diệp Nại không biết gì hết. Đành thở dài nói: "Cậu không biết sao? Mình thích cậu."
"Hả?" - Giật mình! Ngạc nhiên vô cùng.
Không phải lần đầu được tỏ tình, chỉ là rất lâu rồi Diệp Nại chưa từng nghe qua. Nhất là, không còn người con trai nào nói với nàng như vậy nữa.
Vì thế, xin tha thứ cho Diệp Nại, trong thời gian ngắn đầu óc trống rỗng....Ách...
"Tôi.....tôi.....Xin lỗi, tôi đi trước." - Sau đó, Diệp Nại chạy bán sống bán chết. Dù sao trong lòng Diệp Nại, đã xem việc con trai nói "thích" nàng không còn tồn tại.
Về tới nhà lớn, đúng lúc công chúa muốn đi ra ngoài.
"Tiểu Nại? Sao vậy? Nhìn cậu hoảng hốt quá."
Lắc đầu: "Không có gì, không có gì. Linh, cậu muốn ra ngoài sao?"
Công chúa lo lắng nhìn Diệp Nại, suy nghĩ một chút rồi không hỏi nữa. Cười: "Ừ, sắp vào học, nên trong trường có nhiều việc cần giải quyết. Với lại, trong nhà lớn cũng có chút việc cần làm."
"Ừ....vậy, cậu đi cẩn thận." - Sau khi nói xong, cảm giác y như vợ chồng.
"Được."
Sau khi công chúa đi rồi, thì Diệp Nại trở vào làm việc nhà. Trong đầu nàng có rất nhiều ý nghĩ chạy qua.
* * * * *
"Cậu không biết sao? Mình thích cậu."
Lời nói của Thiệu Thần vẫn còn văng vẳng bên tai.
Thích sao? Bản thân Diệp Nại có vui vẻ không? Tự nhiên nàng nhớ đến lúc đồng ý lời tỏ tình của công chúa, nở nụ cười. Lắc đầu, tiếp tục làm việc thôi.
Công chúa về đến nhà khá trễ, Diệp Nại đã ngủ.
Mẹ Diệp vẫn đang quét dọn phòng khách.
"Công chúa đã về."
"Dì Diệp." - Công chúa nhìn quanh phòng khách, không thấy Diệp Nại: "Tiểu Nại đã ngủ rồi ạ?"
Đôi tay ôm chồng quần áo, mẹ Diệp cười nói: "Vâng, hôm nay con bé ngủ sớm."
"Vậy.....dì Diệp. Con muốn đến xem tiểu Nại một chút." - Mỉm cười.
"Được mà."
Công chúa vui vẻ, chạy thẳng tới phòng Diệp Nại.
Trên chiếc giường nhỏ, Diệp Nại như một chú mèo con đang cuộn mình ngủ.
"Tiểu Nại." - Nhẹ nhàng gọi tên.
".........." - Diệp Nại vẫn an tĩnh ngủ.
"Tiểu Nại." - Lại gọi tên. Công chúa cúi người xuống, áp sát mặt vào Diệp Nại. Rất gần, gần đến mức chóp mũi của hai người chạm vào nhau. Sau đó, nhẹ nhàng, từ từ nghiêng đầu nằm xuống gối. Lại nhẹ nhàng, dán chặt hai gò má vào nhau. Từ khóe mắt nhìn sang, gương mặt của Diệp Nại rất rõ ràng, cũng rất mơ hồ.
[Tiểu Nại, cậu xem, chúng ta đang ở rất gần nhau. Tiểu Nại, tiểu Nại, cậu có biết mình đang ở đây không? Cậu có biết không? Nhìn xem, mình đang ở ngay bên cạnh cậu, gần nhất có thể.]
Nằm một lúc, công chúa ngẩng đầu lên, hai cái trán dán chặt vào nhau, hai chóp mũi lại chạm vào nhau. Nàng nhì rất rõ màu vàng nhạt trải dài trên lông mi của Diệp Nại, chỉ cần cậu ấy mở mắt, thì cậu ấy có thể nhìn thấy nàng.
Tiếp theo là một cái hôn nhẹ, rơi xuống trán của Diệp Nại: "Diệp Nại, mình yêu cậu, mình rất yêu cậu. Tiểu Nại!" - Sau đó, công chúa cười, rời khỏi phòng.
Diệp Nại mở mắt.
"Linh, mình cũng yêu cậu. Chỉ yêu mình cậu!"
[Mình chỉ yêu một người là cậu, chỉ duy nhất là cậu!]