Kẹo thủy tinh - thượng
Hội học sinh vừa họp xong.
"Hạ Mạt học tỷ~~~~" - Lâm Hiểu lập tức nhào tới muốn ôm Hạ Mạt. Sau đó, bị người ta đạp ra. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Hạ Mạt học tỷ đúng là vô tình~~~" - Lâm Hiểu trách móc Hạ Mạt.
"Hừ! Họp xong rồi thì về nhà đi! Chị rất bận." - Trong đầu khủng long chỉ nghĩ được mấy chữ này. Cầm ly trà trên bàn, uống một ngụm lớn.
"Hzai~~~~" - Lâm Hiểu thờ dài, rồi cứ như muốn chọc tức Hạ Mạt: "Cốc Vũ học tỷ thật đáng thương~~~. Tại sao lại có thể thích loại người chán ngắt như Hạ Mạt học tỷ kia chứ, nhất định là không hài lòng."
"Phụt!!" - Chưa kịp nuốt hết ngụm trà, thì phun ra. Và....văng lên mặt ai đó, người đó ai oán nhìn Hạ Mạt. Nhưng Hạ Mạt không thèm xin lỗi, lập tức nhảy lên hét: "Ai, ai hả! Ai là người chán ngắt! Ai không vừa lòng!" - Khủng long Hạ Mạt vẫn chưa phát hiện, từ trước đến nay nàng đều phủ nhận có quan hệ với Cốc Vũ. Nàng chưa bao giờ nói "muốn cùng tên kia ở chung".
Chuyện đó.....im lặng không phải là chấp nhận rồi sao?
Lâm Hiểu nhìn Hạ Mạt, cảm thấy mắc cười. Giống như ông trời ghét Hạ Mạt, nên mới cho chị ấy tính cách như vậy.
Những thành viên khác trong hội học sinh là thứ không có lương tâm, đứng đó nhìn Lâm Hiểu chọc Hạ Mạt tức sắp ói máu.
"À, em có thứ này." - Lâm Hiểu lên tiếng, vui vẻ đi tới cầm lấy túi của mình.
"?" - Thành viên hội học sinh là loài động vật còn tò mò hơn mấy chú mèo, ngay lập tức nhướng cổ lên nhìn vào túi Lâm Hiểu.
"Đây là......Gần đây, tiệm của Nhạn có rất nhiều kẹo thủy tinh, ăn rất ngon." - Lâm Hiểu lục lọi, cuối cùng lấy ra rất nhiều kẹo thủy tinh, cười híp mắt chia kẹo cho mọi người.
"Hử?"
"Wow! Bây giờ mà vẫn còn kẹo thủy tinh sao?"
"Mình nhớ lúc nhỏ đã từng ăn."
Kẹo thủy tinh trong suốt, có giấy gói bên ngoài, óng ánh lấp lánh. Ở giữa có một màu đỏ nho nhỏ.
Lâm Hiểu nghe thấy, nhìn chằm chằm thành viên vừa cầm viên kẹo nàng đưa.
"Từ từ nào! Phải, phải rồi! Rất giống đó! Quả nhiên, khi còn nhỏ mình đã từng ăn qua thứ này. Vừa nhìn thấy liền có cảm giác thân quen."
"Khi còn nhỏ, mình nhớ là năm phân tiền một viên đó."
"Hừ? Lúc nhỏ, mình từng ăn chưa nhỉ?"
Các cô gái vô cùng vui vẻ, nhét kẹo vào miệng, con trai không thích đồ ngọt nên không lấy.
"Này~~~ Đừng có ăn trong phòng họp chứ!" - Hạ Mạt nhìn cả đám người như con nít vây quanh chia kẹo, bực mình.
"Ai da, đừng vậy mà học tỷ, đến đây nào! Nè~~~" - Lâm Hiểu dỗ Hạ Mạt như dỗ em bé.
"Này này! Không được đến gần!" - Khủng long hét.
Miệng Hạ Mạt vừa há ra, thì Lâm Hiểu nhanh nhẹn nhét cục kẹo vào.
"Sao sao~~ thế nào? Em nói nó rất ngon mà!"
"!!!" - Giận!
Núi lửa sắp phun.
Mọi người xung quanh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị.....chạy~~~!
Khụ khụ ~~~. Mặc dù Lâm Hiểu rất thích chọc Hạ Mạt nổi điên, nhưng có vẻ cũng cảm thấy sợ rồi.
Thế là, chỉ trong tích tắc, trong hội học sinh chỉ còn lại vài người không sợ chết.
Một đám người chạy ra, thì có một người đi vào.
Khí chất xinh đẹp, trong tay cầm một chồng tài liệu, nhìn cả đám chạy ra, không hiểu.
"Bọn họ sao thế? Lại châm lửa nữa à?"
"Cốc Vũ học tỷ~~~~" - Trong phòng hội học sinh truyền ra giọng nói vui vẻ của Lâm Hiểu.
Cốc Vũ quay đầu. Quả nhiên, nhìn thấy Hạ Mạt sắp bùng nổ.
"Tiểu Mạt, cậu ăn gì thế?" - Không bị ảnh hưởng, người đẹp bước đến gần khủng long.
"Là kẹo ạ!" - Vui vẻ trả lời. (Đừng tưởng bở, đây là Lâm Hiểu đấy!)
"Hử?" Nhíu mày nhìn miệng Hạ Mạt: "Ừ....tịch thu!" - Lập tức, Cốc Vũ đè lên môi Hạ Mạt.
"Hút~~~" - Thế là, viên kẹo trong miệng Hạ Mạt bị người ta cướp mất.
"Oa!!" - Hạ Mạt la lên, chỉ vào Cốc Vũ: "Ở đây có người đó! Sao cậu dám làm thế hả?"
Cốc Vũ ngậm viên kẹo thủy tinh, cười nói: "Vậy, nếu nơi này không có ai là được, phải không?"
Quýnh lên: "Tất nhiên là không được!"
Nghi ngờ: "Vậy thì lúc nào mới được?"
Giận dữ: "Cậu là đồ khốn nạn! Cậu cố ý!"
Vô tội: "Không có à nha~~"
"Oa oa~~~ học tỷ nổi điên rồi~~" - Kích động. (Sao lại kích động?)
* * * * *
Không biết ở đâu Lâm Hiểu có rất nhiều kẹo trái cây, mỗi ngày đều đem theo, gặp ai cũng cho một viên. Giống như, nàng sợ mọi người sẽ quên mất loại kẹo ngày xưa từng ăn.
Cốc Vũ cũng nhận được rất nhiều loại kẹo.
Loại kẹo này rất bình thường, ăn cũng không gọi là ngon, nhưng óng ánh long lanh rất đẹp. Cốc Vũ đặt chúng ở phòng mình, tình cờ lấy một viên ăn.
Hạ Mạt không biết khó chịu cái gì, vừa nhìn thấy kẹo thủy tinh là sắc mặt rất tệ.
Không lẻ vì hôm đó bị Cốc Vũ cướp kẹo, nên không vui?
"Lúc nhỏ, không phải cậu rất ghét ăn nó sao?" - Sắc mặt Hạ Mạt rất khó coi, nhìn Cốc Vũ nhịn không được hỏi.
"Hừ~" - Chả hiểu tại sao, sắc mặt Hạ Mạt càng lúc càng khó coi.
"?"
"Bỏ ngay! Lập tức bỏ hết cho mình!" - Cố tình gây sự.
"Được được, mình bỏ!" - Cốc Vũ cứ cảm thấy khi Hạ Mạt cố tình gây sự, thật đáng yêu ~~~~.
[A~~~ bình tĩnh nào!]
Mặc dù nói bỏ hết kẹo, nhưng nhiều như vậy bỏ cũng tiếc. Tuy không phải thứ quý giá gì, nhưng nhìn Cốc Vũ nâng niu mấy viên kẹo đó, có chút buồn.
"Tiểu Vũ?" - Vừa đi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Kinh Trập.
"Tiểu Trập? Hôm nay không đến công ty sao?" - Kinh Trập lớn hơn Hạ Mạt ba tuổi, nên đã có thể đến công ty làm việc. Khi còn nhỏ, Cốc Vũ, Hạ Mạt và Kinh Trập, cả ba tình cảm không tệ, lúc nào cũng chơi chung. Đến khi Cốc Vũ thích Hạ Mạt, mà Hạ Mạt lại thích Kinh Trập, nên Cốc Vũ mới thù ghét Kinh Trập.
"Chỉ là muốn nghỉ ngơi một tý." - Kinh Trập cười, có vẻ hơi vô lại: "Để mấy ông già kia....nhức đầu một tý cũng vui."
"Lúc này, chắc bác trai đang ở công ty mắng cậu đấy." - Cốc Vũ cũng cười. Đã rất lâu không nói chuyện với Kinh Trập, đúng là có nhiều chuyện để nói. Chỉ là Cốc Vũ không muốn tiếp cận quá gần, vì nàng biết Kinh Trập có tình cảm với mình. Nên tránh xa một tý, có vẻ tốt hơn.
Kinh Trập nhìn thấy trong tay Cốc Vũ có rất nhiều kẹo, hỏi: "Sao cậu có nhiều kẹo thế?"
"Một em lớp dưới cho đấy, nhiều lắm, nhưng ăn nhiều thì đau răng. Hạ Mạt cũng không thích, nên mình muốn hỏi mấy bạn khác có thích không."
"Nếu thế chia cho mình một ít." - Kinh Trập nói.
"Được, thế thì lấy vài viên đi."
Thế là, nơi này một ít, nơi kia một ít, cả đống kẹo trong tay Cốc Vũ biến mất.
--------------
Không tìm được loại kẹo như truyện tả, nhưng có kẹo thời hiện tại cũng giốg vậy.