Những tiếng reo hò "cố lên", làm ngôi trường trở nên mới lạ.
Trường Sakura ngày thường đều tao nhã, thật hiếm thấy cảnh này. Mấy công tử tiểu thư lúc nào cũng chú ý hình tượng, bây giờ thì như bị điên, bỏ luôn hình tượng chạy trối chết, mồ hôi đầm đìa, cả người dơ bẩn. Thật ra, đó cũng là một thú vui.
Đôi khi nghĩ lại, thấy nó cũng đâu có tệ lắm. Như mấy môn đá banh, bóng rổ gì đó vẫn có rất nhiều người chơi, cũng có người đến xem mà.
Radio phát ra giọng nói oang oang của Lâm Hiểu, nàng đang thông báo cái gì đó. Tin tức hôm nay thật giàu cảm xúc, thì hét to quá mà.
Nói tới ......trong hội học sinh, loại người nào cũng có.
Sau đó, Diệp Nại ngồi xem bạn cùng lớp thi nhảy cao, chờ đợi cuộc thi tiếp sức. Một buổi sáng đã trôi qua.
Diệp Nại vội vàng chạy tới cửa phòng hội học sinh chờ công chúa.
"Tiểu Nại." - Cả đám tụm năm tụm ba bên trong phòng hội học sinh, ung dung đi ra. Rất nhanh nghe được giọng nói vui vẻ của cọng chúa.
"Linh." - Diệp Nại bé nhỏ chạy tới, được người đẹp ôm vào lòng.
"Đi ăn trưa thôi."
"Ừm....nhưng hôm nay mình không có làm cơm."
"Hôm nay chúng ta xuống căntin nhé. Đã lâu rồi không đến đó."
"Ừm."
Lại nói, căntin của trường Sakura cũng là một nơi đầy đặc sắc, tất nhiên tiền nào của nấy thôi, và tất nhiên đồ ăn cực kỳ ngon. Trường Sakura đã mời đầu bếp hạng A tới, nên làm sao tầm thường được chứ. Vì thế, vài kẻ lười trong trường Sakura, sẽ chọn vào căntin ăn cho khỏe. Đôi lúc cũng có vài chú rùa lề mề khiến người ta phát bực, hay vài kẻ lập dị kêu đầu bếp ở nhà lại trường nấu ăn......v..v
Trước đây, đầu bếp riêng của công chúa vẫn thỉnh thoảng tới trường nấu ăn. Nhưng chuyện này đúng là quá mất thời gian, từ khi quen với Diệp Nại, thì bao tử của công chúa đã trao chọn cho người hầu bé nhỏ. Dĩ nhiên, tay nghề của Diệp Nại làm sao bằng đầu bếp giàu kinh nghiệm.
Mẹ Diệp làm cơm cũng rất ngon, nhưng vẫn không sánh bằng đầu bếp của nhà lớn, nên chỉ đứng một bên làm thợ phụ, nói chi đến đứa con nít như Diệp Nại. Chỉ là.....công chúa rất vui khi được ăn đồ Diệp Nại nấu.
* * * * *
Trong căntin người đến càng lúc càng đông. Không biết là do công chúa, hay vì tay nghề đỉnh cao của đầu bếp.
"A, tìm thấy rồi." - Hai người vừa ngồi xuống, lập tức nghe được giọng nói vui vẻ của cô gái nào đó.
Diệp Nại ngẩng đầu nhìn.
Là cô gái xinh đẹp lúc nãy.
"Linh, quả nhiên cậu ở đây." - Tay cô gái cầm khay đồ ăn, vui vẻ ngồi đối diện công chúa. Sau đó thì nói liên tục không ngừng, xem Diệp Nại như vô hình.
"A, em trai mình cũng nói đến đây, sao chậm chạp vậy. Rõ ràng chỉ nói một lúc thôi mà. Không lẽ em lại bị gái níu kéo nữa à?"
"#*(&$..........." - Nói như súng liên thanh.
Diệp Nại sầu não ăn cơm, bị người ta cho ăn "bơ".
Cho nên nói............Ái mộ gì chứ, có gì tốt.
"A! Đến rồi kìa. Ai da~~ sao em luôn lề mề thế." - Oán giận.
"Tại nhiều người quá." - Anh chàng đẹp trai, nét mặt vừa khổ sở vừa tức giận, nhưng không hề nói nhiều. Chĩ là cầm khay đồ ăn, ngồi xuống cạnh chị gái.
Sau khi trách mắng em trai xong, thì lại trở về chế độ "bắn súng liên thanh".
Thật bất ngờ, xinh đẹp mà có bệnh nói nhiều.
Diệp Nại lén nhìn công chúa, nét mặt cậu ấy cũng không khá hơn nàng.
May là đứa em ít nói. Chứ cả hai cùng nói, chắc...........chẹp.....phiền chết mất.
Diệp Nại cực lực tống cơm. [Ăn nhanh một chút, phiền quá.]
Bữa cơm đau khổ. Không kể đến chuyện cô gái nói nhiều, mà họ cứ như thân thiết với công chúa lắm, làm Diệp Nại bực mình.
Diệp Nại lớn lên cùng công chúa mà......tại sao nàng chưa từng thấy hai người này?
[Ê này! Nói thì nói đi.....Ai cho phép nắm tay Linh hả~~~? Đâu cần thân thiết đến thế.....Tay....tay của Linh....chỉ có tôi được phép nắm.]
Răng rắc.....Diệp Nại ngấu nghiếng xương gà.
"Sau đó.....Linh, từ khi cậu đi......"
Răng rắc.......Diệp Nại lại gặm..........chả biết là món gì.
"Tiểu Nại? Tiểu Nại?" - Công chúa nghe được rồi, đúng là không thể lơ là cậu ấy.
"Hở? Cái gì?"
"Tiểu Nại......Cậu muốn ăn cả cái dĩa à?"
"Hể?" - Răng rắc....răng rắc. Không biết Diệp Nại lại gặm cái gì đây.
"Tiểu Nại........Cậu không cần ăn luôn cái muỗng đâu."
"Ừm~"
Vẫn liều mạng gặm, cắn cắn.
Sau đó, nguyên ngày hội thao, cả hai người đó cứ bám dính công chúa. Nhìn nét mặt công chúa đen thui, cũng biết 90% là nàng không thể nhớ nổi hai người đó là ai.
Nghĩ lại, Diệp Nại cũng thấy thương bọn họ. Nhưng nói đến cùng, là nàng đang giận đó~~~A a a......Hiếm lắm Linh mới có thời gian rảnh ở cạnh nàng, thế mà bị người ta phá đám. Ta hận~!
Cuối cùng, đã đến thời khắc quan trọng.
Chướng ngại tiếp sức chuẩn bị bắt đầu, những người trong hội học sinh bận nhất. Đầu tiên là đuổi hết học sinh ra khỏi sân, rồi nhanh chóng sắp xếp chướng ngại.
Chướng ngại trãi rộng khắp sân trường, phải nói là toàn bộ trường Sakura.
Vì quá rộng, nên chuyện sắp xếp chẳng dễ dàng gì, toàn bộ thành viên hội học sinh phải hoạt động cực lực. Dù sao, trong 30 phút phải hoàn thành, đúng là không đơn giản.
Làm xong mọi chuyện, tất cả học sinh có thể chọn nơi để ủng họ người bạn của mình.
Dù Diệp Nại không muốn, nhưng thời khắc nàng phải thi đấu đã đến.
"Tiểu Nại, nhất định phải cố lên~~~" - Người hét chính là lớp trưởng, mặc bộ đồ công sở, đứng bên cạnh Diệp Nại cười sáng chói.
So sánh với lớp trưởng, thì nét mặt Diệp Nại cực kì khó coi.
* * * * *
Thành viên đã vào vị trí, tiếng súng vang lên. Cửa thứ nhất, vườn hoa mê cung.
"Ai lén giấu bản đồ mê cung, vui lòng giao ra đây." - Hạ Mạt đứng ngay cửa vào mê cung, hét vào mặt đám học sinh đang chạy tới.
"Á á~~~"
"Mình không có."
"Im ngay, móc ra."
"Óa ~~~~"
Nhìn bạn học run rẩy giao bản đồ ra, Hạ Mạt cũng không tức giận nữa.
Tại sao, dù biết rằng sẽ không thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Hạ Mạt, thế mà mỗi năm vẫn có người gan dạ dám đeo "phao". Ôi~~~Công việc của nàng càng lúc càng nặng nề.
"Hạ Mạt học tỷ~~~~"
"Yên tâm~ 30 phút nữa không thấy người ra, thì chúng mình sẽ cử người vào giúp."
"Hạ Mạt học tỷ! Như vậy không công bằng! Bọn họ có kinh nghiệm hơn em!" -Có người biểu tình. Nhìn đủ biết là học sinh mới, không biết quy củ của trường Sakura, tất nhiên cũng không biết tính khí của Hạ Mạt.
Hạ Mạt trừng mắt: "Em nghĩ hội học sinh là lũ ngu à, mỗi năm đều dựng mê cung giống nhau? Nếu như đầu óc ngu dốt như mấy em, thì chúng tôi còn là hội học sinh à?"
"Á á...má ơi~"
"Ở đây lo lắng nhảm nhí, thì chạy vào đi."
"Oa....."
Hạ Mạt nhìn thấy thành viên cuối cùng vào mê cung, thì bắt đầu bấm giờ.
30 phút sau.
"Hết giờ, mấy cậu vào đó tìm người đi."
"Vâng."
30 phút là hạn chót, nếu 30 phút còn chưa ra, thì tất nhiên bị loại.