Cuối cùng, vẫn kể truyện ma.
Cốc Vũ kể trước, là truyện về Hoa Sen thành tinh. Không đáng sợ lắm, vì nó là truyện tình cảm, có khúc chiết và thê lương. Diệp Nại nghe xong muốn khóc.
Tới Từ Sương Giáng kể về tình yêu của chú mèo, mang theo sự tiếc nuối, khiến người ta suy ngẫm, không đáng sợ.
Mãi đến Tô Thiến thì mới đúng là truyện ma.
Tô Thiến kể, cũng trong nhà nghỉ nọ, xảy ra một chuyện rất đáng sợ. Một cô gái, đi vào toilet, bị người ta dùng trấn hồn đinh, đống sống vào tường. Diệp Nại sợ xém khóc thét.
Hạ Mạt nhìn có vẻ rất gan, nhưng tay thì siết chặt tay Cốc Vũ. Cốc Vũ đau nhăn mặt.
[Hạ Mạt, cậu đúng là khỏe thật đó.]
Lạc Hà không biết tại sao lại sùng bái gương mặt này? Cái này......bất ngờ phản ứng, người kể truyện là Tô Thiến phải không? Loại.
Từ Sương Giáng cũng bị dọa, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là tái mét. Chỉ có một người rất bình thường, vô thần đúng là kẻ vô thần(1).
Kể xong, Diệp Nại liền kéo Tang Linh về phòng, nói cái gì không muốn nghe.
Cũng trễ, thế là mạnh ai về phòng đó. Cái xx về đêm đó, cũng chỉ mới kể một đoạn thôi.
Vốn nên kể hết mới đúng.....có điều~~~
Khoảng 10:30 tối, trong nhà nghỉ không biết xảy ra chuyện gì? Bên ngoài cực kì ồn. Từ Sương Giáng ngạc nhiên, ló đầu ra nhìn xung quanh.
"Từ Sương Giáng, trễ rồi cậu tìm cái gì vậy?" - Thu Phân vừa từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn khăn, dáng vẻ hết sức dụ người.
Từ Sương Giáng nhìn thấy, âm thầm nuốt nước miếng: "Không biết có chuyện gì, nên ngoài ồn quá. Mình ra ngoài xem thử."
"Vậy cậu cẩn thận đó, về nhanh nhé." - Thu Phân đang mặc quần áo, làn da trắng nõn lộ ra ngoài. Từ Sương Giáng lại nuốt nước miếng.
"Ừ. Về ngay!" - Không đơn giản chỉ là muốn xem có chuyện gì, Từ Sương Giáng sợ ở đó lâu chắc nàng chịu không nổi. Vẫn là đi ra ngoài tốt hơn.
Kết quả, Từ Sương Giáng ra ngoài, chẳng có ai, cũng không có âm thanh gì. Nàng hoài nghi, không lẽ mình bị ảo thính?
Vào giờ này, hành lang trống rỗng, vừa dài vừa hẹp, ánh đèn thì lờ mờ, kéo dài cả đoạn đường. Sương Giáng đi dọc hành lang, không biết tại sao lại nhớ tới truyện ma Tô Thiến kể. Hình như, lúc vào truyện vai chính cũng đang đi dọc hành lang như nàng.
Càng nghĩ càng thấy sợ......nên về phòng thôi.......Sợ quá.
Sương Giáng nghĩ đến đây, chạy về phòng. Nhưng vừa chạy được vài bước, cửa một gian phòng đột nhiên mở ra.
Sau đó có thứ gì đó màu trắng từ trong bay ra, tiếp theo là trước mắt tối thui.
"A a~~~~Có ma!!!!" - Sương Giáng hét lên.
* * * * *
"Em không vui cũng đâu cần vứt ráp trải giường ra ngoài? Anh ngủ thế nào?" - Trong phòng, giọng một tên con trai truyền ra.
* * * * *
Cơ thể Hạ Mạt cứng đơ, cảm giác phía sau lưng mồ hôi đầm đìa. Trong lòng hối hận, biết thế này không thèm ra ngoài xem.
Tuy rằng trong lòng tự nhủ, "đừng nghĩ, đừng nghĩ", nhưng vẫn nghĩ tới câu truyện Tô Thiến kể.
Càng nghĩ, thì càng thấy câu truyện đó giống hệt hoàn cảnh nàng lúc này.
[Không có ma thật chứ? Mình theo chủ nghĩa duy vật kẻ vô thần. Trên thế giới này làm gì có ma, không có ma, không có ma!]
Con ngươi bên trái chuyển động, nhìn về nơi vừa hét ra tiếng kêu thảm thiết chói tai. Hình như là ở phía sau.
[Không có ma, không có ma!]
Trong lòng không ngừng niệm thần chú, chầm chậm đi tới.
Một cô gái tóc tai rối bời, cả người ướt nhẹp, cái đầu cứ lắc lư. Ở trong một cái hành lang như thế này, xung quanh âm trầm, còn làm những hành động này, nhìn thế nào cũng..........
"Ma ~~~~~" - Hạ Mạt hét lên, chạy về phòng.
"Hiểu Hiểu, em làm gì thế?" - Lạc Nhạn đang giúp Lâm Hiểu chải tóc, tự nhiên em ấy ra ngoài.
"Hình như em nghe thấy tiếng thét của Hạ Mạ học tỷ." - Sau đó mở cửa, ló đầu ra ngoài. Đúng lúc nhìn thấy Hạ Mạ chạy tới.
"Hạ Mạt học tỷ~~~~~" - Hưng phấn.
Hạ Mạt không dừng lại, liều mạng chạy, hai tay vung loạn xạ. Vô tình, đập vô đầu Lâm Hiểu một cái.
"Ao~~~~~~(+﹏+)~" - Tự nhiên bị ăn một cái tán, mắt nổ đom đóm, la lên.
"Hiểu Hiểu?" - Lạc Nhạn giật mình, chạy tới xem Lâm Hiểu có bị thương không.
"Đau quá à~~~" - Ổn định cơ thể, đang muốn chạy ra ngoài dạy dỗ cái người vừa tán mình, thì thấy trong hành lang có gì đó.
"???"
"Hiểu Hiểu, em có sao không? Chuyện gì thế?" - Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lạc Nhạn cũng không thấy rõ. Chỉ thấy Lâm Hiểu bị người ta đập một cái, đầu óc choáng váng.
"Em không biết.....rõ ràng vừa nhìn thấy Hạ Mạt học tỷ.....Sao giờ một người cũng không có?" - [Chẳng lẽ mình nằm mơ? Ảo giác à? Hay bị Quỷ Đả Tường? Không thể nào~~~~]
"Bỏ đi. Vào chị xem, có bị thương không?" - Lạc Nhạn xem Lâm Hiểu như bảo bối.
"Vâng~~~"
* * * * *
Cô gái tóc bù xù vẫn im lặng đứng trong hành lang, lắc lắc cái đầu, tóc ướt nhẹp, nước từng giọt nhỏ xuống.
Một lúc lâu, tên con trai trong phòng không nhịn được lên tiếng: "Được rồi! Vứt hết đi, dù em muốn làm gì thì cũng nên lau khô tóc đã. Coi chừng hù chết người đó! Nếu không tìm thấy, anh sẽ nói với họ, bồi thường là xong. Em vào đi!"
Cô gái cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, gương mặt lộ ra, nét mặt oan ức: "Rõ ràng em vứt nó ở đây mà, sao giờ không thấy được chứ? Chỉ có vài phút thôi mà."
"Kệ nó đi.....Vào phòng đi."
* * * * *
"Hôm qua có chuyện gì, mà bên ngoài ồn thế?" - Tâm trạng của Tô Thiến đang rất xấu. Nếu như các bạn xem lại, sẽ biết tại sao Tô Thiến không vui.
Tối qua, Tô Thiến thừa dịp Lạc Hà tắm xong không mặc đồ, xem như cá nằm trên thớt.....(khụ khụ....được rồi.....người ta không phải con cá nha). Hơn nữa, nàng còn có thể đè được Lạc Hà, cuối cùng tâm nguyện nằm trên cũng sắp đạt được. Ai dè, ở ngoài không biết có gì mà ồn ào quá mức. Tiếng cãi nhau, làm phiền "bữa ăn" của nàng. Sau đó vất vả chờ tiếng cãi nhau ngừng lại, nghĩ rằng có thể "làm việc" rồi. Ai ngờ lại có người thét lên, rồi liên tục thét. Ồn đến mức phiền. Nói chung là có chuyện gì? Bộ gặp ma sao hét dữ vậy?
"Ừ.....Thật là hơi phiền. Hình như là hai vợ chồng cãi nhau." - Lạc Hà bị đè, ra sức giãy dụa. Trả lời.
"Ừ........Vẫn chưa cãi xong sao?" - Bất mãn nói, vì ồn quá Tô Thiến phân tâm.
"Vậy.....vậy chúng ta đi xem thử." - Lạc Hà chớp lấy thời cơ, trượt xuống, quấn khăn tắm, chạy ra mở cửa, ló đầu xem.
Vừa mới thò đầu ra, thì thấy một cái ráp trải giường bay tới, trùm kín mặt. Tình huống bất ngờ, Lạc Hà hét lên.
"Sao vậy?" - Tô Thiến chạy tới.
"Này này này.....Ai thiếu đạo đức vậy hả? Tự tiện vứt đồ lên mặt người ta là sao?" - Lạc Hà hoảng loạn, kéo ráp trải giường xuống, nhưng càng kéo càng rối.
"Em đứng im, chị lấy cho." - Tô Thiến đến giúp, bước chân đạp trúng ráp trải giường, té.
"Ui da, má ơi~~~" - Tô Thiến té đau, đúng lúc kéo được ráp trải giường ra. Lạc Hà nhìn thấy.
"Học tỷ!"
"Ngươi....cái thứ....ui ui....."
[Đau quá má ơi! Ráp trải giường của ai hả? Đồ thiếu đạo đức! Ta nguyền rủa ngươi!]
------------
(1) Vô thần: ko tin thần ma quỷ quái.