Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 39



Sau một hồi lục đục trong phòng tắm, Bảo Tiên cũng bước ra trong bộ trang phục là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần bò mài và đôi giày Renben Hana.

- Đi nào. – Yến tươi cười vẫy vẫy cậu.

- Ờ… - cậu vẫn đang rất bối rối

Yến và Thiên bước ra chạm chán nó và hắn. Nó thì vui vẻ nói…

- Thiên và Yến rất đẹp đôi nhé! Hai người trở thành một cặp được rồi đấy!

- Gì mà một cặp chứ! Không đâu. – Thiên xua xua tay

- Xem kìa, mới chêu ghẹo một câu mà đã đỏ mặt rồi sao. – nó

Thiên phải chịu lui cúi mặt xuống.

Yến đang nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, mỉm cười. Hắn thì lảng tránh nụ cười của cô. Sau khi cả lớp đã tập hợp…

- Cả lớp! Điểm đến đầu tiên sẽ là đảo – một hòn đảo với cảnh rừng núi bao phủ nối tiếng. Và nước biển bao bọc, vừa ngắm rừng núi vừa tắm biển thì còn gì bằng. – cô Minh cười tươi rói - Đảo thật sap. Ước mơ cả đời của tôi. – Phương Uyên ( cô bạn cùng lớp) mừng rỡ nhảy cẫng ên. - Vui nhỉ, là . – Hàn Minh( bạn cùng lớp) nói với Phong Châu( bạn cùng lớp) đứng bên cạnh. Cuối cùng thuyền cũng dừng lại tại một hòn đảo lớn. Tấm biển bản lớn dựng ngay trước đảo “ Welcome to ”Cô Minh dẫn đầu đoàn học sinh lần lượt bước xuống theo.

thật đẹp! Toàn cây là cây dù là đã bị chỉnh chu lại bởi bàn tay của những người thợ nhưng hòn đảo vẫn giữ được sự hoang dại vốn có. Có thể nói cây bốn mùa ở đây cây nào cũng đầy đủ cả, một hòn đảo có thể thay áo khoác suốt bốn mùa thì còn gì tuyệt vời. Và đặc biệt nơi đây cũng là nơi hội tụ hàng trăm loài cây quý và đẹp trên khắp thế giới như: cây nấm ấp Attenborough loại nấm hiếm sống trên núi Victoria của Philippines, cây cọ tự tử ở vùng tây bắc Madagascar, cây sứa loại cây từng bị cho là tuyệt chủng đến khi nó được tái phát hiện vào những năm 1970 ở đảo Meha - Ấn độ dương…

- A hình như là poke – me – boy – tiếng bạn thông thái vang lên khi nhìn thấy loại cây có lá nhỏ thân nhiều gai.

- Đúng là poke – me – boy rồi chẳng phải nó chỉ sống ở quần đảo Virgin thôi hay sao. – cô Minh tò mò, không quên chụp một kiểu ảnh để về có tài liệu tìm hiểu thêm.

- Là hoa Rhizanthella Gardneri( còn gọi là lan sống dưới đất) – Yến vội reo lên.

- Đâu. – Bảo Thiên tiến lại, nó cũng kéo tay hắn tiến lại.

- Các em xem ra ở đây còn rất nhiều thứ chúng ta cần phải tìm hiểu. Vậy tối nay chúng ta sẽ cắm trại với bữa tiệc thịt nướng ở đây thì sao nhỉ? – cô Minh bắt đầu phát biểu ý kiến.

- Ok cô ơi. – cả lớp đồng thanh.

- Nhưng giờ còn rất sớm chúng ta hãy đi tham quan trước đã, cô sẽ tánh nhóm nhé, và đúng 11h trưa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây để ăn bữa trưa.

1. Phong Châu – Phương Uyên – Kì Hân – Nhã Kì.

…….

7. Bảo Thiên – Tuyết Yến – Ái Nhi – Gia Lâm.

Cả 7 nhóm tản ra bảy hướng, nó và hắn đi thành một cặp nắm tay nhau vui vẻ, Thiên và Yến đi thành một cặp. Trong khi nó và hắn rôm rả nói chuyện thì Thiên và Yến vẫn im lặng.

Thỉnh thoảng hắn còn ga lăng lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho nó, đỡ nó lên dốc. Để Thiên và Yến bơ vơ.

Yến lúc lên dốc bỗng trượt chân, Thien đã nhanh tay túm lấy tay của cô và kéo lên được, nó và hắn quay lại thấy vậy đang chạy xuống cũng vội lau mồ hôi.

- Yến mày có sao không? – nó hỏi han lo lắng.

- Không, tao không sao. – Yến vui vẻ rồi quay sang Bảo Thiên mỉm cười – Bảo Thiên, cảm ơn cậu.

Bảo Thiên chỉ cười rồi gật đầu trả lời.

Nó và hắn cứ thế leo lên đảo và nói chuyện thôi chẳng để ý xung quanh gì cả trong khi đó Thiên và Yến mỗi người một máy ảnh chụp lại tất cả các loại cây maf hai người chưa từng nhìn thấy.

- A dương xỉ đảo Ascension này. – nó vội reo lên.

Bảo Thiên nghe là loài dương xỉ ở đảo Ascension nổi tiếng thì chạy lên xem, Yến cũng chạy theo…

Bảo Thiên như được đà chụp lấy chụp để.

Yến cũng không kém, cô nàng cũng phải làm 5 đến 10 tấm ảnh của một loài cây mà chỉ có một góc chụp ấy thôi à ( @@)

Bảo Thiên nhìn vào đồng hồ…

- 11h kém 10 rồi, mọi người mau về chỗ tập hợp thôi.

Nhưng do đường loằng ngoằng nên cả nhóm đã về chậm mất 5 phút. Về đến nơi các nhóm khác đã có mặt đầy đủ. Hắn đại diện cho cả nhóm…

- Xin lỗi cô, bọn em…

- Thôi các vào hàng đi, không sao đâu. Nhưng lần sau phải đúng giờ không mọi người sẽ rất lo lắng. – cô Minh tươi cười rồi quay ra nói vơí cả lớp – Bây giờ các em quay trở lại du thuyền để ăn cơm rồi chiều chúng ta lại tham quan tiếp.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi, trời cũng đã xế chiều, chuyến tham quan lagan kết thúc nhường cho bữa tiệc thịt nướng.

Mọi người sau khi đã tắm rửa gọn gàng thì đang dựng trại ở trên bờ đảo ( tức là giáp với biển) và chuẩn bị đuốc lửa để nướng thịt.

Ban đêm những vì sao trên trời sáng lấp lánh. Sau khi ăn xong bữa tối mọi người quây quần quanh đống lửa lớn.

Dương Hân lên tiếng…

- Các cậu hay chúng ta thi hát nhé! Từ cuối cùng trong câu hát của người này sẽ là từ bắt đầu của người kia, ai thua cuộc sẽ phải kể một câu chuyện kinh dị. Chịu không.

- Được đấy! Chúng ta chơi luôn đi. – mọi người cùng đồng tình, cô Minh cũng nhập bọn với lũ học sinh tinh nghịch.

- Bắt đầu từ Phong Châu. – cô Minh ra hiệu

- Ngày xửa ngày xưa trong một khu rừng có một ông già…

- Ông già rất hiền lành và tốt bụng… - Kì Hân tiếp…

- Bụng của ông già rất kém – nó bí quá nói bừa

- Kém nhất là lúc ông đứng dạy – hắn tiếp chiêu

- Dạy lúc sau 6h sáng ông luộc thịt gà. – Bảo Thiên lớp trưởng.

- Gà nhà ông gáy rất to. – Yến…

Và cứ thế mọi người kể một câu chuyện rất ư là không liên quan đến nhau về ông già huyền thoại.

Cuối cùng người thua cuộc là Viễn Kì ( bạn cùng lớp).

- Ngày xưa có một con ma, con ma rất to, con ma đi hăm dọa mọi người, con ma có cái lưỡi đỏ lòm thè lè dài dằng dặc… bla bla… - cậu đứng dậy kể thao thao bất tuyệt, sau câu chuyện “kinh dị” cậu còn hồ hởi quay sang hỏi mọi người – Sao hả? Các cậu thấy chuyện của tớ có sợ không?

Mọi người đơ 5s khuôn mặt cười không ra cười khóc không ra khóc, cô Minh thoáng đổ một giọt mồ hôi rồi gượng cười vỗ tay bôm bốp.

- Cho bạn một tràng pháo tay đi. Hay … Hay lắm Viễn Kì

- Phải, Phải rất hay – các bạn gượng cười cũng theo cô Minh vỗ tay bôm bốp.

Đêm đã buông xuống, bữa tiệc đã kết thúc vui vẻ, trại người nào người ấy trở về. Hôm nay mỗi người một trại khiến hắn phải xa nó và đồng nghĩa với việc hắn không ngủ được. Dọc theo mép nước hắn đùa giỡn với những con sóng về đêm, không khí ở đảo thêm se lạnh, hắn đã phải khoác thêm một chiếc áo trước khi ra ngoài, phía mạn tàu hắn thấy lấp ló bóng dáng quen thuộc. Dọc theo men bờ đùa nghịch với những cơn sóng hắn tiến lại gần…

- Yến vẫn chưa ngủ sao? Thức đêm như vậy hoàn toàn không tốt.

- Lâm cũng đang thức khuya đấy thôi. – Yến đá những cơn sóng dạt vào bờ làm nước bắn tung tóe lên.

- Cậu đang suy nghĩ chuyện gì à? Cậu có thể tâm sự với tôi. – hắn

- Tại sao tôi lại phải tâm sự với cậu. – Yến tiến lại gần hắn hơn.

- Vì cậu là bạn thân Nhi và chúng ta là bạn. – hắn cười.

- Là bạn – Yến nhắc lại.

- Phải.

Cô choàng tay ôm hắn ngục vào ngực hắn khóc thút thít.

- Cho tôi mượn cậu một chút nhé!

Hắn vẫn im lặng để cho Yến ôm vì đơn giản hắn nghĩ rằng hắn và cô là bạn.

Còn Yến cô thấy hắn rất ấm áp, cô thích ôm hắn, thích nhìn hắn nhưng cô biết như vậy là sai trái, lí trí của cô đã thua trái tim cô mất rồi.

Bất chợt cô đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi của hắn, hắn thật sự bất ngờ đẩy cô ra…

- Cậu… - hắn thoáng chau mày…

- Xin lỗi, tôi lại quá kích rồi. – nước mắt Yến lại rơi.

- Không… Không sao. – hắn vẫn đang rất ngỡ ngàng nhưng rồi cũng bình tĩnh lại vỗ nhẹ vai cô.

Nói đoạn hắn định lẳng lặng bỏ đi…

- Đừng bỏ tôi…

Yến ôm lấy hắn từ đằng sau. Hắn đang thực sự rất tức giận… rất tực giận. Nhưng phải kìm chế vì không muốn làm cô tổn thương, hắn khẽ quay người lại, đặt tay lên vai cô…

- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nói rồi hắn quay về trại của mình, Yến vội lau hàng nước mắt đang lăn dài…

Hắn không phải là của cô, hắn là hôn phu của Trần Phương Ái Nhi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.