- Chị Nhi à… ~~~~ - cô gọi nó bằng cái giọng ngọt sớt.
Nó thoáng rùng mình nổi da gà…
- Sao vậy An?
- Hôm nay cho em về nhà anh Phong ngủ một đêm nhá, tự nhiên nhớ anh ấy quá. – An nhõng nhẽo.
- Em và Phong vừa mới gặp nhau thôi mà. – nó
- Yêu là nhớ là thương mà chị. Xa nhau một giây một khắc thôi cũng đã không chịu nổi rồi. Cho nên em đi nha. – An ngồi bật dậy.
- Trời khuya lắm rồi. Hay hôm nay em ngủ ở nhà rồi mai hãy đi. Con gái ra ngoài một mình không an toàn đâu. – nó lo lắng
- Không sao đâu mà chị. Thôi em đi nha. – cô tươi cười đi thẳng ra cửa, xong còn quay lại bye bye nó nhưng không thèm liếc qua Yến dù chỉ một lần, An coi Yến như không tồn tại trong gian phòng…
Chiếc mui trần lao nhanh trên đường quốc lộ…
An tức giận lao nhanh như tia chớp. Tất cả là do cô đã quá yeu thương Nhi, cô lầm bầm khuôn mặt sắc lạnh…
- Chết tiệt, chị Nhi và anh Lâm mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu. Trương Hàn Tuyết Yến…
* King koong… King koong*
- Cô Minh ( giúp việc nhà Phong) mở cửa giùm tôi. – Phong ngái ngủ đôi mắt vẫn nhắm nghiền miệng vẫn la hét…
Tiếng bấm chuông vẫn reo lên đều đặn…
- Cô Minh. – Phong gọi to hơn nhưng vẫn chẳng ai hồi đáp…
Cậu phải lò dò bước xuống giường và rời xa căn phòng yêu quý của mình.
Phong vẫn còn ngái ngủ nên dụi dụi mắt, đầu tóc chổng ngược lên, cậu mặc chiếc quần sooc xanh và cởi trần để lộ thân hình sáu múi rắn chắc…
- Ai mà còn làm phiền vào giờ này không biết. – cậu lầm bầm rồi mở cánh cổng lớn…
- Này… Có…Ơ Dương An… Sao vợ lại đến đây. – Hoài Phong đang định chửi cái người chết bằm vì dám đánh thức giấc ngủ của cậu, thì ngạc nhiên khi người trước mặt mình là Dương An…
- Đến đây ngủ chứ sao, cất xe vào cho vợ đi này. – Dương An ném chìa khóa cho Hoài Phong rồi thủng thẳng đi lên phòng…
Hoài Phòng sau khi cất xe xong thì cậu lên phòng chốt cánh cửa lại. Dương An đã nằm ngủ từ bao giờ.
Tiến lại khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Dương An môi cậu khẽ mỉm cười…
- Ngủ đi chồng. – Dương An vẫn nhắm mắt, cô choàng tay ôm lấy người Phong…
- Đã xảy ra chuyện gì với vợ vậy? Lại là chị Yến sao? – Phong vẫn mân mê tóc của An…
- Ừ, vợ ghét cô ta. – cô nói, đôi mắt mở to.
- Thôi nào vợ, ngủ đi nhé. – Phong hôn nhẹ lên trán An rồi cũng nằm xuống.
Cậu ôm lấy thân hình nhỏ bé của An, An dụi mặt vào lồng ngực của cậu khiến tim cậu đập mạnh không ngừng…
* Tại nhà nó*
“ Ngủ chưa chồng”. – send to chồng yêu.
“ Vẫn chưa, vợ không ngủ sao”. – hắn
“ Chưa. Lại bận công việc hả?” – nó thoáng nhíu mày nhắn trả lời.
“ Ừ. Dạo này công ty ba lắm việc cần giải quyết quá. Thôi vợ mau ngủ đi, mai còn đi học..” – hắn mỉm cười ở đầu bên kia…
“ Nhưng…”
“ Không nhưng nhị gì hết, lẹ lên. Hẹn gặp vợ vào ngày mai.”
“ Vâng…”
Nó mỉm cười tắt điện thoại…
- Lâm nhắn tin hả? – Yến tươi cười hỏi
- Ừ. – nó tươi cười, cầm chặt chiếc điện thoại…
- Thôi, ngủ đi mai còn đi học. – Yến ôm nó
- Ừ. – nó giật đèn ngủ.
Căn phòng bây giờ đang tối om không một chút ánh sáng. Ngoài chơi sao và trăng vẫn soi sáng, lòng người vẫn đang toan tính một kế hoạch…
Là kế hoạch giành giật…
~~~ Sáng~~~
Nó vươn vai ngồi dậy kéo dèm cửa, thay quần áo đồng phục, hôm nay nó dùng một chút phấn nhuộm tóc để cho mái tóc của mình điểm một chút tím một chút đỏ trông cực kì dễ thương, ngó vào chiếc đồng hồ đeo tay…
6.15a.m
Nó kéo chiếc rèm cửa, ánh nắng của buổi sáng chiếu vào giường, Yến nhíu mày ngái ngủ ngồi dậy. Ngáp ngủ rồi cô nói…
- Dạo này mày dậy sớm thế? – Yến mỉm cười.
- Mày không nhớ sao. Hôm nay là phiên tao trực nhật. – nó thắt lại chiếc nơ đỏ trên cỏ.
- Để tao bảo cô không cho mày trực nhật. Trực làm gì mệt người. – Yến quơ quơ tay lấy chiếc điện thoại dưới gối, định bấm số thì nó ngăn lại…
- Thôi… Thôi, trách nhiệm ai người đó là chứ. – nó tươi cười.
- Bình thường có bao giờ tao thấy mày quét lớp đâu. Nay lạ lắm nhé. – Yến cười gian…
- Lạ gì chứ. Thôi mày dậy chuẩn bị đi. Tao đi trước. – nói rồi nó lấy chiếc cặp xách rồi đi học…
Yến vò đầu lò dò bỏ dậy chuẩn bị…
Lao nhanh xe máy đến trường. Sân trường Maria Carap chỉ loáng thoáng người. Hôm nay là lần đầu tiên trong ba năm học ở trường nó đi học sớm. Nhìn ra chỗ láng xe ô tô…
- Ơ, anh ấy đã đến rồi sao. – nó nhanh chân bước vào lớp.
Hắn đang loay hoay lau bảng, nó tựa người vào cửa lớp, vắt chéo chân khoanh tay trước ngực…
- Hôm nay anh trực nhật hộ em sao?
Nghe thấy tiếng nó, hắn quay đầu lại, Mỉm cười.
- Chào buổi sáng vợ yêu.
- Cảm ơn chồng vì đã giúp em nhé! – nó nháy mắt tinh nghịch tiến về chỗ, rồi cầm cái chổi quét quét lớp.
Hắn quay xuống nhìn…
- Đưa anh quét cho, quét như thế này làm sao mà sạch được chứ. – hắn nhăn nhó tiến lại chỗ nó giật lấy chiếc chổi…
- Không được, đưa cho em đi. – nó nhíu mày…
Cuối cùng do nó quá ương nghạnh hắn cầm tay nó giúp nó quét lớp.
Nhờ có hắn giúp cuối cùng mọi việc cũng đã xong xuôi. Sân trường giờ đã đông đúc học sinh, hắn kéo tay nó xuống căn teen kiếm cái gì đó ăn vì sáng đi sớm có kịp ăn gì đâu.
Nó và hắn đang vui vẻ nhâm nhi tách cà phê vào buổi sáng bỗng có một tốp nữ sinh. Hình như là học sinh lớp 10 thì phải…
- Anh… Anh… Lâm… em thích anh. – một cô gái tóc màu tím thẫm khuôn mặt bầu bĩnh khá xinh xắn ấp úng nói với hắn…
Hắn đơ mặt…
- Ơ, chúng ta quen nhau sao? – hắn trả lời, nó vẫn thản nhiên nhấp từng ngụm cà phê và xem màn kịch…
- Em… em đã đơn phương anh từ lúc anh mới bước vào trường rồi. Làm bạn trai em đi. – cô gái kia tươi cười nói.
Tiếng “ Ồ” lớn của cả căng tin vang lêm, những lời bàn tán và xì xầm nổi dậy.
Hắn nhìn nó như cầu viện giải nguy, uống hết tách cà phê nó đứng dậy…
- Xem ra khá nhàm chán nhỉ? Tôi định để xem cô thế nào nhưng có lẽ là không được rồi.
- nó nhếch mép khuôn mặt bắt đầu trở nên lạnh tanh không cảm xúc, ám khi vây quanh khu căng tin…
- Con nhỏ đó liều nhỉ? Tỏ tình cả với người yêu chị Nhi…
- Nhóc lần này toi rồi…
Tiếng rì rầm xung quanh bắt đầu nổi lên…
Cô bé kia bỗng thoáng rùng mình…
- Chị… chị… Nhi… em… em… xin lỗi – con bé ôm mặt khóc nức nở.
Nó lại mủi lòng vỗ vai nhỏ kia, ánh mắt dịu dàng…
- Đây là chồng tương lai của chị. – nó nói, cô bé ngẩng đầu lên gật đầu cái rụp. – Ai đang yêu hoặc có cảm tình rồi thì bỏ ngay đi nhé, không liệu hồn với tôi. – cả căn tin im lặng, nó kéo tay hắn đi…
Hắn thì cứ cười toe toét, nó buông tay hắn ra cốc mạnh vào đầu hắn…
- Tên này thích lắm à, sao cứ cười mãi thế. – nó nhíu mày vẻ giận dỗi.
Hắn ôm chầm lấy nó…
- Cảm ơn vợ của anh nhé, hạnh phúc quá đi. – hắn ôm chặt lấy nó trước cái nhìn đầy “gato” của dân FA trong trường…
- Thôi nào bỏ em ra, mọi người đang nhìn kìa. – nó phì cười gỡ tay hắn ra nhưng không được…
- Kệ họ chứ. – hắn thơm nhẹ lên má nó…
- Mới sáng ra mà cái gì vậy trời? – Yến tiến lại ôm mặt cười cười.
Mặt hắn thoáng đỏ nhưng ho một cái lấy vẻ lạnh lùng, nó buông hắn ra…
- Đến rồi hả? – nó tíu tít…
- Ừ, vào lớp đi. – Yến kéo tay nó… hắn vẫn đứng đờ người, Yến quay lại… - Cậu không vào sao Lâm.
- Ừ. – hắn bước nhanh vào bàn…
Thật sự Yến chẳng muốn nhìn cảnh ấy chút nào. Tim cô đang đau nhói!!!