Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 25: Âm mưu của lí tô cẩm



"Nhắm mắt lại."

Tiểu Anh Nhi tư tưởng hỗn loạn bị mê hoặc, nhắm mắt lại, còn có chút mê man.

Hai bàn tay to lại không nhàn rỗi, một tay luồn vào mái tóc dài, cường thế lại dịu dàng ôm cổ cô, miệng hung hăng cướp lấy vị ngọt ngào, một tay nắm chặt vòng eo cô, chậm rãi vuốt ve.

"Uhm..."

Nghe thấy cô vô ý thức kêu lên, Minh Khải lại càng thở gấp.

"Ngu ngốc, thở bằng mũi đi."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn, Minh Khải mang theo nét cười, vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Uhm...... "

.......

Hai người rốt cục cũng ngừng "chiến đấu", à, không, phải là Minh Khải rốt cục cũng ngừng chiến đấu.

Nhìn cô bé nằm trong lồng ngực đôi mắt long lanh nước, Minh Khải cong khóe miệng, cười khẽ ra tiếng, cúi đầu vuốt ve làn môi sưng mọng, lưu luyến thu tay lại, nhẹ nhàng giúp cô kéo khóa, lẳng lặng chờ cô tỉnh táo lại.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt ngày càng rõ ràng, ánh mắt mê man lập tức trừng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, xấu hổ vùi đầu vào cái ôm trước mặt, không tự giác dán vào cơ thể Minh Khải.

Ách.... Khải ca ca đây là hôn mình sao.

Huhu, nụ hôn đầu tiên a.... Bị mất như vậy sao... Bi phẫn há miệng cắn "miếng vải" trước mặt, đương nhiên còn cắn luôn thứ ở dưới lớp vài. (hắc hắc, biết cái gì ko?)

Nhìn thấy cô bé khóc không ra nước mắt còn không ngừng thấp giọng than thở, cúi đầu ghé sát vào nghe.

A.....

Có nên nhắc nhở cô, nụ hôn đầu tiên đã sớm bị mất rồi hay không?

Còn nữa, có nên nói cho cô, thứ mà cô đang cắn là.....?

Nhìn cô đáng thương như vậy, vẫn là bỏ đi, bằng không, có thể cô lại càng xấu hổ...

Cắn đủ rồi rốt cục cũng phát hiện có gì đó không đúng, ách... Đây là... ? Ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu.

"Haha... Khải ca ca... " Nhìn thấy Minh Khải mang biểu cảm chế nhạo, tiểu Anh Nhi liếm liếm đôi môi, "ngọt ngào" cười nói.

"Sao?" Đút tay túi quần, nhìn cô gái đang muốn trốn vào trong góc, tà mị cong khóe môi.

"Ách, haha... Khải ca ca, tui ra ngoài trước... Anh cứ ở đây đi."

Thấy người kia không định đi ra ngoài, tiểu Anh Nhi thật cẩn thận mở miệng, dọc theo bên tường, tự cho là người khác nhìn không thấy, nhẹ bước đi, sau đó bay nhanh mở cửa thoát ra.

Phù phù... Hù chết, thật sự là "cừu trong miệng sói", thoát hiểm thoát hiểm, hắc hắc...

Anh Nhi đang thở dài như trút được gánh nặng, vừa quay đầu, vui quá hóa buồn, thiếu chút nữa mắc nghẹn, thấy mẹ Nam đang ngồi trên sô pha nghi hoặc nhìn mình.

"Anh Nhi, con chạy cái gì nha, phía sau có sói đuổi con hả?" Phương Á Nam đi dạo trở về mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Anh Nhi hoang mang rối loạn chạy đến.

"Ách... haha, không có."

Có thể nói "Có" hay không? Tiểu Anh Nhi nói thầm, thật muốn nói "Có" a, không phải sói a, quả thực còn đáng sợ hơn cả sói...

"Anh Nhi, Khải ca ca của con đâu, ta bảo nó chờ, tại sao lại không...."

Thấy con trai đi ra từ phía sau Anh Nhi, chắc chắn mà nói, hẳn là con trai từ phòng thử đồ đi tới, tâm tình còn rất tốt, Phương Á Nam ngây ngẩn cả người, lại nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu Anh Nhi, đôi môi sưng đỏ, vừa thấy là biết có người hung hăng khi dễ.

À... Thì ra là thế...

Tán thưởng nhìn nhìn con trai, ừ... có tiến bộ, rốt cục cũng biết chủ động.

"Anh Nhi, con xem, ta nói bộ này con mặc tuyệt đối hợp, lại đây, nhìn trong gương đi."

Phương Á Nam nhìn mặt cô bé như sắp chôn xuống đất, vội vàng nói sang chuyện khác.

Tiểu Anh Nhi vừa định thả lỏng một chút, nghe thấy câu nói của Phương Á Nam lại khẩn trương lên.

"Minh Khải, thế nào, được không?"

Nhìn thấy con trai nãy giờ không nói gì, Phương Á Nam hết sức hoài nghi hắn vừa rồi lừa được tiểu Anh Nhi như thế nào.

"Ừ, không tồi.... Cảm xúc tốt lắm." Tà mị cười cười, đưa ra đánh giá, Anh Nhi lại mất bình tĩnh, haha...

"Haha, là không tồi." Nghe rõ câu trả lời, Phương Á Nam cũng mất bình tĩnh, con trai quả nhiên lợi hại, thực không phải bình thường. Chỉ có thể giả bộ như không biết gì cho rằng hắn đang nói về bộ váy.

___

"Ồ, anh Minh Khải."

Minh Khải đang chăm chú "ngắm" ai đó, đột nhiên nghe được giọng nữ nũng nịu, nhíu nhíu mày, nhìn thấy Lí Tô Cẩm đang đi tới, không nói gì. (Có ai nhớ Lí Tô Cẩm không? Hôm nay bạn ý lại xuất hiện hehe)

"Minh Khải, Anh Nhi, thật trùng hợp, mọi người cũng đến mua đồ a." Làm như không phát hiện người ta không thoải mái, Lí Tô Cẩm nhiệt tình chào hỏi.

"Haha, cô là?" Phương Á Nam cũng không biết Lí Tô Cẩm, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cũng không đặc biệt thích.

"Haha, bác gái, con là bạn của anh Minh Khải, cùng bạn bè đến mua vài thứ, vừa lúc gặp mọi người, lại đây chào hỏi."

"À, ra vậy."

"Bác gái, mọi người tiếp tục đi, con cũng đi trước đây."

"Được."

_____

"Tiểu thư, thật vất vả mới có cơ hội gặp mẹ Minh Khải, tại sao lại không nói gì?" Người bảo tiêu vẫn đi theo tỏ vẻ khó hiểu.

"Anh thì biết cái gì, cái này gọi là lấy lùi để tiến, Lưu Thi Ngôn bên kia thế nào rồi?"

Tùy tiện nhìn quần áo xung quanh, Lí Tô Cẩm nghĩ làm sao để kích động Lưu Thi Ngôn một chút, hừ, đừng tưởng rằng không đoạt Minh Khải với mình thì sẽ không có chuyện gì, có tấm bia đỡ đạn sao có thể không dùng.

"Tiểu thư yên tâm, Lưu Thi Ngôn xin gia đình 10 triệu để chuẩn bị cho dạ hội, định cho Anh Nhi thua bẽ mặt.

"Ồ? Vậy anh..."

"Hắc hắc, tiểu thư thông minh."

"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, mau làm tốt cho tôi."

"Vâng."

_____

Cầm bọc tiền vừa từ bưu điện mang về, Lưu Thi Ngôn dọc theo ngã tư đường đi tới, trong nhà khẳng định là không có tiền, tiền này chắc cũng là đi mượn được.

Hừ, dựa vào cái gì mình sinh ra đã bần cùng, cha mẹ không có tài cán, ngay cả tiền cũng là gửi qua bưu điện tới đây.

Nhất định phải tìm nhà giàu, nếu không cả đời này khổ cực ai chịu nổi.

"A, buông tay... Cứu mạng... Cướp... Cướp!" Đang đi thì bị ai đó giật túi tiền lại.

Gắt gao ôm lấy túi tiền, chết cũng không buông tay, tiền đó có được đã khó khăn như vậy, nếu như bị cướp, mình lấy ở đâu được ngừng đó tiền, Lưu Thi Ngôn cắn răng ôm chặt, bỗng nhiên thấy trong đám người hình như có bạn học, không khỏi buông lỏng tay ra, sợ bị mất mặt trước bạn học.

"Thi Ngôn, cậu sao vậy." Vừa mới đi đến, trông thấy bạn tốt, Triệu Tử Linh vội chạy lên xem xét.

"Không có việc gì, haha, bạn mình gửi cho mình chút đồ, bị cướp rồi."

"A? Cái gì vậy a, có nghiêm trọng không, có cần báo công an không?"

"Không sao đâu, chỉ là mấy bộ quần áo lần trước đứa bạn người Pháp thiết kế cho thôi mà."

"Vậy thì chắc là rất đắt, mất rồi thật là đáng tiếc."

"Không sao, không đắt."

"Cậu mua cái gì cũng không ngại đắt, thật xa xỉ, nếu là mình, khẳng định là đau lòng chết mất."

"Haha." Hừ, nếu không phải cô, có lẽ còn không bị mất đâu, đúng là đồ xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.