Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 135: Sai sử Tuấn Thần



Thời điểm Lâm Tuấn Thần nghe được mệnh lệnh của Thần Tịch trên mặt lộ ra kinh ngạc, nhưng lập tức liền khiêm tốn đưa ra ý kiến rằng hắn không đủ năng lực, để cho công chúa chọn người thích hợp hơn.

Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tuấn Thần, biết vì sao ta phái ngươi đi không?”

Lâm Tuấn Thần thẳng thắn thành khẩn lắc đầu, “Ta không biết, thỉnh công chúa chỉ bảo.”

“Bởi vì ta cảm thấy ngươi học thức uyên bác, có thể ngôn thiện biện, nhất định có thể vì Sở Mục Nhiên giành được nhiều đồ cưới!”

Ách, Lâm Tuấn Thần vẻ mặt hắc tuyến, đồ cưới, nhiều đồ cưới, công chúa là nghĩ đến vấn đề này sao? Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa một quốc gia, lại lừng lẫy đại danh Xích Dương công chúa, cư nhiên tính kế đối phương đồ cưới, thật sự là rất...... Rất mất mặt!

Thần Tịch nhìn biểu tình của hắn càng cười đến vui vẻ, “Tuấn Thần a, ngươi yên tâm, ta sẽ tuyển một vị thượng tướng tiếp khách, hiện tại ta đối với Tiêu Dao Vương Sở quốc coi trọng, bất quá, thượng tướng chung quy là vũ phu, tài ăn nói khẳng định không bằng ngươi, cho nên ngươi trăm ngàn đừng cho ta thất vọng!”

Lâm Tuấn Thần trong lòng ai thán, thử hỏi: “Không biết công chúa cho rằng đồ cưới thế nào mới tính là nhiều?”

“Ân...... Này, ngươi hẳn là biết chưa! Tỷ như nói, mười dặm hồng trang, hoặc là hoàng kim vạn lượng, hoặc là một tòa thành trì gì đó......”

Nàng mỗi nói một câu, Lâm Tuấn Thần mặt lại đen một phần, cuối cùng, Lâm Tuấn Thần không cách nào hình dung tâm tình phức tạp của mình.

Hắn rất muốn hỏi một câu, công chúa người nghĩ sính lễ thì như thế nào? Nhưng vì tránh cho chính mình nghe được kết quả không theo lẽ thường từ miệng công chúa, hắn vẫn là thông minh lựa chọn trầm mặc.

Sở Mục Nhiên nhìn sắc mặt Lâm Tuấn Thần liền vui vẻ trong lòng, sau khi Lâm Tuấn Thần rời khỏi hắn cao hứng cùng Thần Tịch nâng chén, “Công chúa, ta bội phục ngươi! Ta đều không có nghĩ đến mười dặm hồng trang! Vạn lượng hoàng kim phỏng chừng có điểm khó, hoàng huynh của ta, quý trọng nhất là tiền tài.”

“Ngươi không phải hàng năm đều cấp bạc cho hắn sao!”

“Đúng vậy. Hàng năm ta đều đem lại cho hắn phỏng chừng mười vạn. Hơn nữa còn có kì trân dị bảo. Nhưng hoàng huynh ta quý trọng tiền tài sẽ không xuất ra một xu. Cho nên công chúa muốn làm cho hắn đưa ra vạn lượng hoàng kim là không có khả năng!”

Nha. Người này thật là có tiền, Thần Tịch thầm nghĩ giá một lạng bạc trắng cũng tương đương với một trăm nhân dân tệ ở hiện đại. Mười vạn lượng bạc, thì tương đương với bao nhiêu nhân dân tệ a! Chính là tý phú!

Đợi chút --

Nói cách khác Sở Mục Nhiên căn bản chính là nhân tài buôn bán, mà nàng đang cần một nhân tài như vậy ra! Xoay chuyển ánh mắt, “Sở Mục Nhiên, về sau giúp ta buôn bán đi, ta không cần nhiều đâu. Hàng tháng lợi nhuận khoảng ba mươi vạn là tốt rồi!”

Sở Mục Nhiên trừng lớn mắt nhìn nàng, “Công chúa, ba mươi vạn lợi nhuận? Ngươi còn nói không yêu cầu nhiều?”

“Đúng vậy, ngươi tính đi, mười vạn tinh binh, mỗi người hàng tháng phát lương cũng mất một hai lượng bạc đi, cái này mười vạn lượng a, sau đó các loại chi tiêu, không có hai mươi vạn là không đủ. Hơn nữa muốn xây dựng sự nghiệp, dù sao cũng phải có tiền, cho nên, ba mươi vạn đâu tính là nhiều đâu!”

Ha ha. Sở Mục Nhiên nhìn nàng nở nụ cười, “Công chúa, ngươi thật sự là rất thú vị, lại còn để mắt ta loại chuyện như vậy!”

Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn, môi đỏ mọng hơi động, “Ta cảm thấy ngươi có thể, trước kia vài năm, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đều thu xếp việc này, ta cho tới bây giờ đều chưa tùng nghe nói hắn khấu trừ hoặc là phát thiếu lương tháng cho tướng sĩ, hơn nữa còn có những khoản tiêu khác, ta đã tính qua, hắn hàng tháng kiếm tiền lợi nhuận đều là ở hai mươi vạn như vậy.”

Sở Mục Nhiên nghe vậy hơi sửng sốt, “Mười vạn tinh binh không phải triều đình phát lương tháng sao?”

“Không có, chính là tự cấp tự túc, nói cách khác, chính là Hoàng Phủ Cảnh Hạo giải quyết chuyện này.”

Nói cách khác Hoàng Phủ Cảnh Hạo giúp nàng cũng gần mười năm, phần công lao này không thể không nói là rất lớn.

Sở Mục Nhiên trầm mặc, mấy chục vạn với hắn mà nói không phải vấn đề lớn, bất quá, hắn thực không nghĩ đến mười vạn tinh binh của Xích Dương công chúa đều là Hoàng Phủ Cảnh Hạo suy nghĩ biện pháp tự cấp tự túc.“Công chúa chính là bởi vậy nên mới đối hắn vài phần kính trọng sao?”

“Có thể nói như vậy.”

“Nếu ta thay thế được vị trí, của hắn công chúa có phải hay không sẽ không cần hắn?” Ánh mắt Sở Mục Nhiên bình tĩnh khóa trụ nàng, không bỏ qua một phần biểu tình của nàng.

Thần Tịch lạnh nhạt cười, “Chuyện này không phải cứ dùng tiền để cân nhắc, bất quá, sự tình từ nay về sau cũng nói không chính xác được, có lẽ có, có lẽ sẽ không!”

“Ha ha, công chúa thật sự là...... Hảo, ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi cưới ta, ta liền giúp ngươi việc buôn bán, giúp ngươi kiếm tiền! Bất quá, tiền vốn vẫn là công chúa ứng ra.”

“Tốt.”

......

Hai người trò chuyện hòa hợp với nhau, Thần Tịch cũng bởi vì cuộc nói chuyện này lại nghĩ tới công lao của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nàng đối Hoàng Phủ Cảnh Hạo thật sự có chút không hiểu, hắn đối Xích Dương công chúa bảo hộ không thể nói không tốt, nhưng là, hắn rõ ràng lại làm ra chuyện hại Xích Dương công chúa.

Có lẽ lần sau gặp mặt, hẳn là nên hỏi hắn một chút. Hắn là người duy nhất làm cho nàng có cảm giác áp lực, cho dù nàng làm bộ lạnh nhạt, cũng không thể lừa gạt cảm xúc chân thực của chính mình, Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm cho nàng cảm thấy bức bách.

Sở Mục Nhiên nhìn đến biểu tình của nàng trong lòng hơi hơi phiền muộn một chút, nàng vẫn để ý Hoàng Phủ Cảnh Hạo! Nói không thương Hoàng Phủ Cảnh Hạo chẳng qua là vì bất đắc dĩ đi! Một nữ nhân yêu một người nam nhân nhiều như vậy, làm sao có thể đột nhiên trong chớp mắt liền nói không thích!

“Công chúa, ngươi muốn hay không làm cho Hoàng Phủ tướng quân tương lai cùng ta cùng nhau vào cửa? Việc vui nhân đôi!”

Thần Tịch nghe vậy nao nao, làm cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo vào cửa? Cần sao? Nữ hoàng cũng không bức nàng, nàng nghĩ liền để cho chuyện này quên đi!

“Công chúa, Nữ hoàng chắc chắn sẽ không quên chuyện này, cho dù nàng quên, cũng có người sẽ tìm cơ hội nhắc nhở nàng, để lộ nhược điểm không bằng chủ động bố trí!”

Chủ động sao? Nàng còn không muốn đối mặt với hoàng Phủ Cảnh Hạo, nếu Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở lại Hi thành, vô tình sẽ làm cho nàng có cảm giác bị uy hiếp, đây không phải nàng không tự tin, mà là Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở Hi thành uy tín rất cao!

Thuần túy mà nói, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là nhân tài, hắn vừa quản lí giỏi lại có uy tín, biết thu phục lòng người, Thần Tịch đăm chiêu nói: “Việc này để ta suy nghĩ thêm đã!”

“Công chúa, nếu không thể loại bỏ được, tốt nhất liền đem hắn ở bên mình, Đại công chúa nếu cùng hắn có ái muội, như vậy, ngươi liền đem Hoàng Phủ Cảnh Hạo cướp về, đây là biện pháp tốt nhất đánh trả Đại công chúa!”

Ách!

Đánh trả? Nàng không muốn làm sự tình này, người không thích nàng nàng cũng không muốn tranh, dưa hái xanh thì không ngọt.

“Công chúa, trên đời này có rất nhiều thứ trong lúc người còn đang suy nghĩ đã bị kẻ khác giành mất, nếu đã có chủ ý thì tranh liền tranh, giành phần thắng về phía mình!”

Thần Tịch bĩu môi, nguyên thân đối tốt với Hoàng Phủ Cảnh Hạo thời gian cũng không ngắn, nhưng Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng không động tâm, còn cần lãng phí thời gian của nàng sao? Có chút châm chọc cười cười, nàng nhìn Lâm Tuấn Thần đang trầm mặc ôn nhu nói: “Tuấn Thần, chuyện cầu hôn ngươi liền bắt tay vào chuẩn bị đi!”

“Công chúa, sính lễ?”

“Này, hỏi hắn (SMN) xem hắn muốn gì!”

Sở Mục Nhiên mếu máo, rất là bất mãn: “Công chúa, thái độ này của người không có lòng thành, ta còn tưởng ngươi sẽ cho ta một lễ vật đặc biệt.”

“Nga, vậy ngươi cảm thấy cái gì thì được coi là lễ vật đặc biệt?”

“Ta không biết, công chúa tự mình chuẩn bị chính là đặc biệt!”

Ba người nói một hồi cũng không có kết quả, Lâm Tuấn Thần chỉ có đau nửa đầu, lần này chuyện gì cũng không dễ làm, chuyện đồ cưới lại càng thêm phiền toái!

Bất quá hắn lại không thể từ chối, thở dài một tiếng, hắn cảm thấy tương lai thật bi ai.

Thần Tịch lại vô cùng nhàn nhã, như trướcvẫn chuyên tâm tĩnh dưỡng, chuyện bên ngoài có Vân Thanh Ngân hỗ trợ xử lý, quân doanh có Tiêu Băng, Bắc Đường Liên Vân cùng Cơ Tĩnh Viễn chăm sóc, nàng thật sự là yên tâm.

Hai ngày sau, Lâm Tuấn Thần cùng Sở Mục Nhiên cùng nhau ly khai Hi thành.

Về phần sính lễ?

Lâm Tuấn Thần sờ sờ tờ giấy trong lòng, thở dài!

Không biết hoàng thất Sở quốc sau khi nhìn thấy sẽ có biểu tình gì?

Sở Mục Nhiên nhìn người đang buồn bực vì chuyện sính lễ, cười cười nói, “Lâm công tử, ngươi không cần sầu hé ra mặt, hoàng huynh ta không nói, bổn vương gia giá trị con người cũng không thấp!”

Ai, chính là không thấp, cho nên mới khó làm a!

......

Bên này, Lâm Tuấn Thần cùng một vị thượng tướng đi cầu hôn, phủ công chúa, Bắc Đường Liên Vân đã trở lại, có chút u oán nhìn Thần Tịch: “Công chúa, ngươi thú người mới, vì sao còn muốn bất hòa với ta? Ta không bằng Sở Mục Nhiên sao?”

Thần Tịch rối rắm, nàng không muốn đối mặt Bắc Đường Liên Vân thảo luận về vấn đề này, cho nên mới phái hắn đi quân doanh. Không ngờ hắn nghe được chuyện Lâm Tuấn Thần bọn họ đi cầu hôn cư nhiên lập tức trở lại, “Bắc Đường, ta nghĩ nên nói cùng ngươi rõ ràng, đêm đó giải độc là việc bất đắc dĩ, liên quan đến mạng người, ngươi không cần....”

“Công chúa quá mức vô tình, có thể muốn bọn họ sao lại không thể muốn ta?” Bắc Đường Liên Vân vẻ mặt mất mát, mấy ngày nay tựa hồ có chút gầy yếu.

Biểu tình chua xót cùng mất mát làm cho Thần Tịch nhìn có chút không đành lòng, “Bắc Đường, ta chính là một công chúa bị xem nhẹ, ngươi tội gì đi theo ta chịu khinh bỉ? Vả lại, bên người ta nam nhân không chỉ một hai người, cùng với người khác chia sẻ nữ nhân, không bằng ngươi đi tìm một ý trung nhân đối với ngươi toàn tâm toàn ý!”

Bắc Đường Liên Vân nổi giận, vành mắt có chút hồng trừng nàng: “Công chúa cho rằng ta nguyện ý chia sẻ? Công chúa cho rằng ta không muốn tìm người toàn tâm toàn ý đối với ta sao? Dù ta có muốn nhưng người không cho được, muốn ta đi tìm người khác, mơ tưởng ” Vừa dứt lời hắn liền đùng đùng nổi giận rời đi.

Nhìn bóng dáng cô tuyệt kia làm lòng Thần Tịch đắng chát, nàng há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Nàng không thể cho được hắn thứ hắn muốn, hay là thôi đi! Khó có được một người thật tâm với nàng, đáng nhẽ ra nàng cũng phải thật tình với đối phương.

“Công chúa, Bắc Đường công tử đối với ngươi có tâm, sao ngươi lại cự tuyệt? Hắn đã muốn làm phu thị của ngươi, quốc chủ Hạ quốc đối Bắc Đường gia cũng rất coi trọng, có mối quan hệ tốt với Bắc Đường công tử, cũng chính là cùng Hạ quốc giao hảo, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm?” Vân Thanh Ngân vừa vặn trở về, thấy một màn như vậy nhịn không được mở miệng khuyên vài câu.

Thần Tịch thu hồi ánh mắt, thản nhiên uống nước trà, những điều này, nàng không đáp ứng nổi, đã vậy thì tránh đi!

Vân Thanh Ngân thấy nàng không nói lời nào chỉ có thể thở dài, công chúa rõ ràng vừa ý Bắc Đường công tử, vì sao lại không nói lời nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.