Sáng sớm hôm sau, Thần Tịch vừa đứng lên thì có nha hoàn đến thông báo, “Công chúa, Ngũ công tử cầu kiến.”
Ngũ công tử không phải là mĩ nam nhã nhặn ôn hòa kia sao, đêm qua nàng đã muốn biết tên đầy đủ của hắn kêu là Lâm Tuấn Thần, “Cho hắn vào đi.”
Thần Tịch cầm lược vừa chải vừa vuốt sợi tóc của chính mình, nàng không nghĩ làm như vậy phức tạp, đã nghĩ đơn giản một chút. Màu đỏ thật quá nỗi bật a, cũng quá gây chú ý, bất quá thực mềm mại, sờ vào thực thoải mái, linh hồn cũ không ngờ bảo dưỡng tóc mình tốt như vậy.
“Công chúa” thanh âm vẫn như trước nhã nhặn dễ nghe, bất quá hôm nay giống như mang theo một ít vội vàng xao động,
Thần Tịch nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Sớm a!”
“Ách, công chúa sớm, công chúa, Tuấn Thần tìm ngươi là có việc muốn nói.”
“Nga, nói đi!” Thần Tịch một bên chải tóc của mình, một bên trả lời.
Lâm Tuấn Thần rối rắm một hồi rồi lại dứt khoát nói: “Công chúa, ta nghe nói ngươi muốn cho ta chủ sự thọ yến năm nay?”
“Đúng vậy, làm sao vậy, ngươi không muốn giúp ta?” Thần Tịch cầm cây lược gỗ tiếp tục chải, nàng muốn để một ít tóc hai bên là tốt rồi,
Rốt cục, chải tốt lắm, Thần Tịch nhìn nhìn thấy cứ tùy tiện để thế này là tốt lắm rồi, đem Lâm Tuấn Thần lôi đến, hắn ngơ ngác nhìn người mặt hướng lên trời Xích Dương công chúa, “Công chúa......”
“Thế nào? Tóc ta đẹp đi?” Thần Tịch có chút đắc ý hỏi, nàng xem nàng trong gương, nàng nhưng là rất đắc ý, khuôn mặt trở nên tú lệ, tuy rằng không phải tuyệt mỹ, nhưng là nàng cũng không theo đuổi tuyệt mĩ hoàn hảo, thật đẹp ngược lại cảm thấy không tốt.
Lâm Tuấn Thần làm đứng không biết nên nói cái gì, thật lâu sau hắn mới tìm trở về thanh âm của chính mình, “Rất...... Rất mới mẻ.”
“Hì hì, ta cũng thấy như thế!” Thần Tịch cười tủm tỉm rồi mang giầy vào, “Tốt lắm, đi, đi ra trong viện nói chuyện đi!”
Lâm Tuấn Thần ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, cảm giác hôm nay Xích Dương công chúa giống như không giống với dĩ vãng!
Trước kia trong lời nói, Xích Dương công chúa là tuyệt đối sẽ không hỏi ý của người khác.
“Ngồi đi!” Thần Tịch nhìn điểm tâm trên bàn thạch thực vừa lòng, uống trước một ly nước cho thanh giọng, sau đó bắt đầu nhấm nháp điểm tâm của cổ đại.
Ân, thật sự là tư vị không sai!
“Công chúa, ta là muốn nói ngươi có thể cho Tam công tử chủ sự thọ yến của ngươi không? Kinh nghiệm của hắn nhiều.”
“Không cần, ta đã nghĩ cho ngươi làm, làm được càng đơn giản càng tốt.”
Lâm Tuấn Thần mi dài nhíu lại, như thế nào đơn giản đây? Tiệc sinh nhật Xích Dương công chúa hàng năm dù có đơn giản cũng là có không ít khách đến, bàn ngồi ít nhất muốn mười mấy cái...... Ít nhất phải dùng hai cái sân đến tổ chứa yến tiệc.
Thần Tịch ăn ăn kinh hô đứng lên, “Đúng rồi, ta nghĩ, ta muốn ăn mì thọ! Tuấn Thần, ngươi chuẩn bị mì thọ cho ta đi.”
A?
Lâm Tuấn Thần rất kinh ngạc, không biết nên trả lời nàng như thế nào.
“Công chúa --” Nhậm Di bưng một chén cháo xuất hiện, thấp giọng khuyên nhủ: “Công chúa, nô tỳ cảm thấy Ngũ công tử nói cũng có đạo lý, ngươi không bằng liền đổi Tam công tử tổ chức yến thọ đi!”
Thần Tịch đối với hai người bọn họ liếc mắt một cái, bất quá là ăn cái mì thọ thôi, bặt buộc phải quan trọng người nào chuẩn bị sao?“Được rồi, ai cũng không dung, phiền toái, đến lúc đó ta chính mình chuẩn bị.”
A? Lâm Tuấn Thần cùng Nhậm Di trợn tròn mắt, công chúa đây là vì sinh khí nên nói đi?
Phía sau bảo vệ cửa xuất hiện đánh gãy bọn họ nói chuyện, “Công chúa, ngoài cửa phủ công chúa đến đây hai nữ nhân, nói là thân nhân của Lục công tử, muốn gặp Lục công tử, công chúa người xem......”
Thị vệ biểu tình tựa hồ nghe thật khó xử, Thần Tịch không hiểu lí do vì sao, gặp cái thân thích mà thôi, loại chuyện này hỏi nàng làm cái gì a? Vẫy vẫy tay tùy ý nói: “Vậy làm cho bọn họ đi gặp Lục công tử đi.”
Thị vệ nghe vậy rất là kinh ngạc, nửa ngày mới hoàn hồn đi ra ngoài làm việc.
“Công chúa, ngươi không phải luôn luôn không thích vài vị công tử cùng nữ nhân khác tiếp cận sao?” Nhậm Di là người đầu tiên hỏi ra nghi vấn của chính mình.
Thì ra là thế! Thần Tịch duỗi thân người, “Trước khác nay khác thôi, ta hiện tại không như lúc trước đã thay đổi suy nghĩ, Nhậm Di, ngươi không phải nói nen buông tha một số người sao, ta chỉ muốn thả một số người muốn tự do thôi, phải nghĩ biện pháp thay đổi chính mình!”
Ngạch, Nhậm Di sắc mặt nhất thời cổ quái đứng lên, công chúa sẽ không là bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm cho sinh khí dẫn đến hồ đồ đi? Nàng là hy vọng công chúa buông tha cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo không sai, nhưng là, cũng không phải muốn nàng buông tha cho vài vị công tử trong phủ a.
Nhậm Di tận tình khuyên bảo nói: “Công chúa, Hoàng Phủ công tử là trường hợp khác, ngươi đừng để ý tới hắn là được, công tử khác cũng là không nhất thiết cần buông tha!”
Thần Tịch có chút không hiểu nhìn nha hoàn trước mặt này, chỉ khuyên nàng buông tha cho cái kia cái gì Hoàng Phủ công tử? Nha đầu kia liền như vậy trung tâm? Thật sao?
“Công chúa, đêm nay nên tuyển công tử nào thị tẩm? Nếu quyết định hãy nên sớm thông tri bọn họ, miễn cho không biết sự tình vài vị công tử đi ra ngoài làm việc về trễ làm cho công chúa ngươi đợi lâu.”
Phốc –
Thần Tịch miệng nước trà đột nhiên thẳng tắp một đường phun đi ra, thị tẩm?
Nàng?
Làm sao có thể a!
Vừa định cự tuyệt, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua hôm qua cái kia khuôn mặt -- Tiêu Băng, lạnh như vậy khốc nam nhân cư nhiên cũng là phu thị của Xích Dương công chúa. Thật sự là quỷ dị, không bằng liền cho hắn một cơ hội, thử xem hắn có phải là thật sự muốn giết nàng?
Thần Tịch nghĩ nghĩ chậm rãi nói: “Như vậy, khiến cho Tứ công tử cùng Ngũ công tử tiến đến thị tẩm đi!”
A? Nhậm Di há hốc mồm, hai người cùng nhau?
Gặp Xích Dương công chúa sắc mặt như thường, Nhậm Di cũng không dám mở miệng nói cái gì, công chúa muốn vài người thị tẩm kia đều là quyền lực của công chúa, nàng nói nhiều thì cũng chỉ chọc công chúa phiền chán. Chỉ cần công chúa không quấn quít lấy Hoàng Phủ công tử...... Vậy đủ!
Nhậm Di nghĩ đến nam tử khí chất phi pham kia, tâm nhịn không được mơ mộng bay lên, người đó giống như thần vậy.
Thần Tịch thoáng nhìn nàng bộ dáng xuất thần, thần thái rất giống tiểu nữ sinh tư xuân, nàng suy nghĩ đến ai vậy?
“Nhậm Di, ngươi cảm thấy Hoàng Phủ công tử làm người thế nào?”
Nhậm Di cả kinh, nhìn Thần Tịch, sắc mặt thật cẩn thận nói: “Nô tỳ cảm thấy Hoàng Phủ công tử mặc dù tốt, nhưng đối công chúa lại không hề có tư tâm, làm thuộc hạ thì tốt lắm, muốn thành phu thị của công chúa thì lại không thích hợp.”
Nga? Xem ra nàng không phải thực chán ghét Hoàng Phủ trứng tôm thôi! Thần Tịch khóe môi gợi lên một chút thản nhiên tươi cười, không biết là cười nhạo chính mình hay là cười nhạo những người bên cạnh kia.
......
Tiêu Băng cùng Lâm Tuấn Thần thời điểm nghe nói đêm nay muốn cùng nhau thị tẩm, hai người sắc mặt đều âm trầm rất nhiều. Những công tử khác cũng có vẻ có chút ngốc lăng, công chúa muốn chơi trò chơi mới sao?
Nha hoàn truyền lời cảm giác mặt có chút phát hồng, sợ hãi, nói xong liền chạy nhanh đi.
“Tứ ca, xem ra ngươi làm công chúa tức giận!” Lục công tử Hứa Phi Sương vẻ mặt u buồn nói xong, nhìn về phía Lâm Tuấn Thần ánh mắt lại mang theo hai phân ưu tư.
Lâm Tuấn Thần mỉm cười: “Không ngại, công chúa đều chịu được, chúng ta đại nam nhân như thế nào có thể bại bởi nàng?” Lời tuy như thế, nhưng ai cũng có thể đều nghe ra hắn nói chuyện giọng điệu là nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không phải bộ dáng bình tĩnh.
Tiêu Băng lãnh lãnh ngồi, uống trà, trong đầu quanh quẩn một màn hôm qua kia, vốn nàng đã muốn tắt thở, lại bỗng nhiên tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự là người xấu nên lâu thọ lâu, tai họa sống ngàn năm?
Kia một khắc, ánh mắt của nàng là phẫn nộ, còn có một loại cảm giác xa lạ mà hắn xem không hiểu.
Nếu nàng muốn chơi, hắn liền chơi cùng đi, có lẽ sau khi thị tẩm có thể phát hiện điều gì mới.