Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 108: Đi Tìm Bệ Hạ





Người đi xuống ruộng dốc thực mau đã đáp lại, bọn họ quả nhiên phát hiện Ngụy Vương ở dưới ruộng dốc.

Chỉ là Ngụy Vương dường như bị ngã không nhẹ, lúc này không những bất tỉnh nhân sự, mà hắn còn thương tích khắp người, làm người khác không dám dễ dàng lộn xộn.

Kỳ Dương nghe được tin tức thì hơi thở phào nhẹ nhõm, một mặt phái người hầu trở về báo tin, một mặt muốn tự mình đi xuống xem tình huống.

Lục Khải Phái ngăn lại nàng, cuối cùng hai người ai cũng đều không đẩy thân mình vào nguy hiểm.

Đường dốc gần như thẳng đứng, lần mò đi xuống hiển nhiên vô cùng nguy hiểm, các nàng đối với Ngụy Vương vốn cũng không có bao nhiêu giao tình, hiện giờ chỉ cần bảo đảm hắn an toàn thì cũng đủ rồi.

Cũng may chỉ chờ một đến hai khắc sau, người hầu lúc nãy khoái mã đi tìm người liền dẫn theo một đội Vũ Lâm trở lại.

Mọi người chặt bụi cây dẫn xuống ruộng dốc, nhìn thấy bộ dạng Ngụy Vương bị ngã thê thảm cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vẫn là lúc sau có vị võ tướng hiểu chút y thuật chữa thương đi tới, kiểm tra xong thì xác định Ngụy Vương có thể cử động, mọi người lúc này mới nâng hắn từ đáy dốc lên.

Cứ như vậy, Ngụy Vương bị đưa về doanh địa, khu vực săn bắn nhốn nháo ồn ào cả ngày rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại.

Khi đoàn người trở lại doanh địa thì đêm đã khuya.

Tuy rằng bởi vì Ngụy Vương được cứu sống, toàn bộ doanh địa lại làm ầm ĩ trong chốc lát, nhưng mọi người trở về từ khu vực săn bắn đều cảm thấy mệt mỏi, ai ai cũng quay về doanh trướng để nghỉ ngơi.

Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, sau khi hai người khiển lui người hầu thì quay về doanh trướng của mình.


Đuổi hết người ngoài đi, Kỳ Dương lúc này mới hỏi: "Đêm nay rốt cuộc sao lại thế này? Nàng làm sao tìm được Ngụy Vương, còn có con ngựa chết kia, sao lại thế này?" Các nàng mang theo Ngụy Vương trở về, nhưng con ngựa chết kia lại không có xử trí.

Lục Khải Phái tất nhiên không dối gạt nàng, kéo nàng ngồi xuống một bên, lại từ trong lòng lấy ra khăn tay.

Trong khăn tay là một cục đất nhỏ nàng bí mật bao lại, nàng đưa cục đất tới trước mặt Kỳ Dương, nói với nàng: "Điện hạ ngửi thử xem, có thể ngửi được gì?"
Kỳ Dương lúc nãy chính mắt thấy quá trình nàng tìm người, đương nhiên biết đất ven đường đại khái là có vấn đề.

Chỉ là người hầu đi theo làm việc không ít, lại không ai ngửi ra có dị.

Bản thân nàng cũng tò mò, lúc này cũng không dị nghị, để sát vào ngửi cục đất trong khăn tay Lục Khải Phái.

Một lát sau nàng nói: "Không có mùi gì kỳ quái, ta ngửi thấy hương hoa mai trên người nàng."
Lục Khải Phái nghe được đáp án như vậy thì hơi giật mình, nhìn đến khăn tay lại không khỏi bật cười: "Là có mùi, thế nhưng không phải là hương hoa mai trên người ta.

Đó là mùi ẩn trong bùn đất cùng với lá mục, người bình thường ngửi không thấy, chỉ là ta thích hợp hương nên khá nhạy bén."
Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của mọi người, Kỳ Dương gật đầu lại hỏi: "Đó là mùi gì?"
Lục Khải Phái khép lại khăn tay, thờ ơ ném cục đất sang một bên: "Là một loại mùi hương mà Trung Nguyên không có." Nàng nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Dị chủng thảo nguyên đều có thần dị này, không ai có thể nói rõ chúng nó đến từ đâu.

Nhưng mà ta từng xem qua một quyển tạp thư, trên sách nói loài ngựa này đều vô cùng thích một loại hương thảo, thảo kia sinh trưởng trong hồ nước mặn sâu trong thảo nguyên, nơi khác không có."
Kỳ Dương minh bạch, nàng nhìn thoáng qua cục đất bị ném ở bên cạnh: "Nàng nói mùi hương trong đất là loại hương thảo này sao?"
Lục Khải Phái gật đầu lại lắc đầu: "Ta chưa từng tới thảo nguyên nên không biết.

Nhưng mà ta lúc trước học hợp hương, hương liệu có thể tìm thấy ở cảnh nội Đại Lương ta đều đã thấy qua, không có loại nào tương tự với nó.

Hương khí này thực đặc biệt, cũng giống với trong sách miêu tả."
Kỳ Dương tất nhiên tin tưởng những gì nàng phán đoán, cũng không cảm thấy bất ngờ khi Lục Khải Phái hiểu biết những thứ này.

Rốt cuộc trong phủ các nàng cũng còn dưỡng hai con ngựa dị chủng thảo nguyên, trước mắt không biết mục đích cùng điều kiện tiên quyết của Vinh Quốc, đương nhiên là có nhiều việc cần phải tháo gỡ.

Sau đó nàng đem mọi chuyện trước sau liên hệ với nhau, cũng không khó đoán ra sự tình từ đầu đến cuối, cùng với mục đích đối phương.

Một lát sau, Kỳ Dương hít sâu, nói: "Hiện giờ xem ra, hết thảy đều là trùng hợp, Ngụy Vương bị thương chưa chết đã là rất may.

Nhưng nếu ngày mai có người phát hiện con ngựa chết kia, biết tọa kỵ của Ngụy Vương là bị độc chết, chỉ sợ sự tình sẽ lâm vào bên trong những âm mưu."
Tuy rằng việc này vốn dĩ chính là âm mưu, nhưng vạch trần ra như vậy, không thể nghi ngờ Thái Tử lại trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.

Kỳ Dương quả thực không thể tiếp tục sốt ruột, nàng nắm lấy bao bùn đất, một mặt đứng dậy nói: "Ta phải đi đến chỗ hoàng huynh một chuyến, trước tiên nói với hắn những việc này, cũng để hắn sớm chút chuẩn bị."
Nàng nói xong liền muốn đi, kết quả lại bị Lục Khải Phái kéo lại: "Điện hạ từ từ, không thể đi tìm Thái Tử."
Kỳ Dương nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng: "Vì sao?"
Lục Khải Phái không nói lời nào, yên lặng đối diện với nàng, Kỳ Dương hoảng hốt thoáng chốc thì cũng hiểu được.

Thái Tử hiện giờ bất đồng với lúc trước, hắn cảnh giác Lục Khải Phái, nếu để cho hắn biết việc này là Lục Khải Phái phát giác, cũng không biết trong lòng hắn có bao nhiêu tin tưởng.

Có thể trước phát hiện sự tình là tiên cơ của các nàng, không nên duyên cớ làm nghi kỵ phá hủy ưu thế này.


Huống chi các nàng cùng Đông Cung vốn thân thiết, hơn nửa đêm lại chạy tới tìm Thái Tử, sau khi sự tình truyền ra còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Nói không chừng ngay cả chuyện Ngụy Vương được các nàng tìm về cũng bị bịt kín một bức màn âm mưu.

Kỳ Dương rũ mắt rồi mím chặt môi, một lát sau ngước mắt hỏi Lục Khải Phái: "Vậy ý A Phái nàng là muốn như thế nào?"
Lục Khải Phái thần sắc bình tĩnh, trả lời dứt khoát: "Đi tìm bệ hạ!"
- --
Tuy hoàng đế rất lo lắng cho Ngụy Vương, nhưng hắn rốt cuộc đã lớn tuổi, chờ đến gần giờ Tý thì vẫn sẽ đi ngủ.

Mà Ngụy Vương là nửa đêm mới được tìm thấy, kinh động khắp doanh địa, cũng khiến cho hoàng đế bị đánh thức khỏi giấc mộng.

Nghe nói Ngụy Vương ngã ngựa, thương thế không nhẹ, hoàng đế rốt cuộc bị kinh động đến đứng lên.

Khi Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương tới, trong ngự lều vẫn là nhất phái đèn đuốc sáng trưng, sau khi thông báo hoàng đế cũng chưa để hai người đợi lâu mà lập tức triệu kiến các nàng.

Hoàng đế nhìn thấy Kỳ Dương, trước tiên mắng nàng không biết nặng nhẹ: "Trẫm sớm đã nói với ngươi, khu vực săn bắn có rất nhiều người đi tìm vương huynh của ngươi, ngươi vẫn cứ đi làm cái gì.

Còn dám chờ đến trời tối thì mang một chút người đi, ban đêm trong khu vực săn bắn có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi không biết sao?"
Kỳ Dương cúi đầu nghe huấn, lúc này cũng không dám phản bác cái gì.

Hoàng đế giáo huấn xong nữ nhi lại mắng phò mã: "Còn có ngươi, ngươi làm phò mã Kỳ Dương, thấy nàng tùy hứng cũng không thể ngăn cản được một chút sao? Công chúa muốn lấy thân mình lâm vào nguy hiểm, ngươi cũng dám bồi nàng đi, thật nếu xảy ra chuyện nguy đến tính mạng thì làm sao bây giờ?!"
Lục Khải Phái nghe xong thì chột dạ rũ mi rũ mắt, căn bản không dám nói cho hoàng đế, công chúa điện hạ hoàn toàn là bị nàng bắt cóc vào khu vực săn bắn.

Bằng không, cha vợ nếu là đã biết, e là sẽ không chỉ mắng hai câu đơn giản như vậy.

Kỳ Dương cũng không vui khi Lục Khải Phái bị người khác mắng, cho dù mọi chuyện vốn là do nàng khơi mào, nhưng mà bênh vực người của mình cũng không cần có lý do.

Cho nên Kỳ Dương ngẩng đầu lên, trả lời chất vất lúc nãy của hoàng đế: "Nhưng mà phụ hoàng, lần này nhi thần cùng phò mã tìm thấy Ngụy Vương huynh a!"
Kỳ thật Ngụy Vương quả nhiên bị ngã không nhẹ, hiện giờ nâng hắn trở về thì tính mạng không có gì phải lo lắng, nhưng có trời mới biết, nếu mặc kệ hắn nằm ở dưới đáy dốc kia một đêm, thậm chí vẫn là ở trong khu vực săn bắn nguy hiểm như vậy, ngày mai liệu hắn vẫn còn sống hay không?
Hoàng đế đương nhiên biết, bởi vậy bị nữ nhi nói một câu hắn cũng không biết giận, liếc nhìn nàng một cái thì không nói cái gì nữa.

Kỳ Dương tới không phải là vì muốn đòi thưởng, nàng đợi mọi chuyện chuyển biến tốt rồi mới hẵng thu.

Sau khi nghĩ xong những lời muốn nói, nàng trước thuận miệng hỏi một câu: "Ngụy Vương huynh ngã ngựa gần như không nhẹ, hiện giờ không biết như thế nào?"
Hoàng đế biết rõ quan hệ giữa Kỳ Dương và Ngụy Vương bình thường, nàng làm vậy hơn phân nửa là vì Thái Tử, hắn giờ phút này cũng đáp lại nàng: "Không tốt cũng không xấu.

Ngự y nói hắn bị ngã, chặt đứt hai xương sườn, cái gáy cũng bị đập vỡ, nhưng cũng may tính mạng không ngại."
Kỳ Dương nghe xong thì gật gật đầu, châm chước mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, Ngụy Vương huynh bị thương chuyện này rất không tầm thường."
Lời này e là không chỉ có Kỳ Dương muốn nói, mà rất nhiều người trong doanh địa đều có thể nghĩ như vậy.

Bọn họ sớm đã nghi ngờ Thái Tử, Thái Tử cũng xác thật có không ít hiềm nghi.

Chỉ là ngại với thái độ hoàng đế kiên quyết, lúc này mới không ai dám đề cập đến.

Hoàng đế cũng không nghĩ tới người trước tiên nói ra lời này sẽ là Kỳ Dương, hắn hơi có kinh ngạc, chợt bình phục: "Hoàng nhi muốn nói cái gì?"
Kỳ Dương cũng không giấu diếm, nàng trước đem toàn bộ những chuyện đêm nay nàng chứng kiến ở khu vực săn nói ra, bao gồm con ngựa bị độc chết nhưng chưa bị người khác phát hiện.


Cuối cùng, nàng mới nói đến phát hiện của Lục Khải Phái, lại trình lên bao bùn đất kia.

Chỉ tiếc, mùi hương thảo trong bùn đất vốn là không rõ, lại bị huân hương trên người Lục Khải Phái lây dính, hoàng đế ngoại trừ hương hoa mai thì cái gì cũng đều không đoán được.

Quay đầu để Trương Kiệm ngửi thử, kết quả cũng là giống nhau.

Lục Khải Phái liền giải thích: "Mùi này nhẹ đến nỗi người bình thường e là nghe không ra, tốt nhất cần phải có điều hương sư tới ngửi.

Chỉ là, mùi hương đất trống trong rừng rất nhanh sẽ bay đi, một hai ngày sau e là sẽ tan hết, trước tiên cần phải phái người lấy chút bùn đất về đóng kín mới được."
Khuôn mặt hoàng đế trầm ngưng, quay đầu liền phân phó Trương Kiệm an bài người lén đi lấy đất.

Suy nghĩ, hắn lại phân phó chuyện khác: "Mang con ngựa chết kia trở về cho trẫm, giao cho Đại Lý Tự Khanh đi tra, không được để cho người khác biết."
Trương Kiệm là tâm phúc của hoàng đế, mấy chục năm nay cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu bí mật, hắn lập tức trấn định tự nhiên an bài.

Chờ Trương Kiệm cũng đi rồi, hoàng đế lại nhìn nắm đất kia, lẩm bẩm nói: "Đã là hương thảo trên thảo nguyên, mà Đại Lương ta chưa từng có, việc này có phải là từ Vinh Quốc chỉ đạo?"
Nghi ngờ như vậy cũng đơn giản và dễ đoán nhất, nhưng ngẫm nghĩ lại thế nhưng đều cảm thấy có lý.

Từ năm đó, Thái Tử bị phá hủy thân mình trong chiến trận Lương Vinh, đến năm nay mấy hoàng tử của hắn liên tiếp xảy ra chuyện, Vinh Quốc nhằm vào rõ ràng chính là đời sau của Lương Quốc.

Nếu hiền Thái Tử thể nhược đoản mệnh, chư vương gặp nạn lại liên lụy Thái Tử, thậm chí cả trưởng tôn vừa mới trưởng thành đều chết, như vậy Lương Quốc truyền thừa tất thành vấn đề.

Không chỉ là nhiễu loạn triều cục, này căn bản chính là mưu kế tuyệt tự, đúng là phi thường âm độc!
Hoàng đế nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn lạnh lẽo, Kỳ Dương chưa từng thấy dáng vẻ hắn lãnh khốc thế này.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều phát giác thần sắc hoàng đế biến hóa, hai người bất động thanh sắc liếc nhìn nhau, cũng không dám nói gì.

Đợi hồi lâu, hoàng đế bỗng nhiên mở miệng hỏi hai người: "Các ngươi nói, việc này sẽ là Vinh Quốc làm chủ sao? Nếu đúng là như vậy, lại là ai ở phía sau màn mưu tính hết thảy?"
Lời này vốn không nên hỏi các nàng, nhưng nếu hoàng đế hỏi, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái làm sao có thể không đáp? Kỳ Dương vừa muốn mở miệng thì thoáng nhìn thấy Lục Khải Phái ra hiệu với nàng, vì thế thu lại những lời sắp nói: "Việc này nhi thần không biết, tiến lên bẩm báo là vì hy vọng phụ hoàng nắm rõ.

Thế nhưng, ngựa dị chủng cùng hương thảo kia đều tới từ thảo nguyên, e là cũng không thể không liên quan đến Vinh Quốc."
Lục Khải Phái đúng lúc tiếp lời: "Bệ hạ, là ai mưu tính hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là mối thù truyền kiếp giữa Lương Vinh."
Câu nói này gần như đánh thức hoàng đế, khiến cho hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt.

Tác giả có lời muốn nói:
Đem hoàng đế cũng kéo xuống nước, để cho các đại lão tự mình đi chém giết đi...!
Kỳ Dương (cảm khái): Ta chỉ muốn cùng phò mã trải qua cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, chuyện khác thì tìm phụ hoàng và ca ta đi!
Hoàng đế & Thái Tử (...): Được rồi, dù sao cũng đều đã xuống nước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.