Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 126: Năm Tháng Yên Bình





Gặp mặt Tề bá dường như chỉ là một tiểu nhạc đệm, Kỳ Dương và Lục Khải Phái nhất thời đều không rõ thái độ của hắn, xác thật không thể làm được gì ngoại trừ việc phòng bị nhiều hơn.

Thế nhưng Lục Khải Phái có ý niệm muốn đưa Tề bá về Giang Nam dưỡng lão, chỉ là chuyện đó cũng không phải một sớm một chiều, ít nhất cũng phải chờ sau khi nàng đem thế lực trong tay đối phương hoàn toàn tan rã.

Những lời đó lúc này nhiều vô tình, Lục Khải Phái chỉ âm thầm truyền tin tức lệnh người nhìn chằm chằm Tề bá hơn, lại không có tiếp tục làm gì nữa.

Lúc này nàng cũng không biết, đúng là bởi vì nàng nhất thời sơ sẩy, sẽ khiến cho tương lai của chính nàng có thêm bao nhiều là phiền toái.

Lục Khải Phái không biết tương lai ra sao, cho nên nàng yên tâm thoải mái ném việc này ra sau đầu, tiếp tục tân niên của nàng.

Một nhà ba người đi dạo ở bên ngoài nửa ngày mới hồi phủ, nhưng thật ra không có thu hoạch được gì khác, thế nhưng đồ ăn vặt mang về lại không ít, một đám người cũng lăn lộn đến no bụng.

Thế cho nên, chờ đến khi chạng vạng trở lại trong phủ, đối mặt với mỹ thực được nhà bếp tỉ mỉ nấu nướng, ba người cũng chưa ăn uống.

Lần đầu tiên Lục Sanh ôm bát cơm với vẻ mặt đau khổ, tiểu gia hỏa nhìn xem xung quanh, rốt cuộc cất giọng thương lượng: "Điện hạ, bá phụ, bụng A Sanh rất là no, A Sanh có thể không ăn cơm sao?"
Tiểu hài tử tham ăn vặt lại không ăn cơm, đặt ở nhà ai đều là phải bị dạy bảo.

Nhưng mà hiện tại, hai đại nhân lại không có lập trường dạy dỗ tiểu hài nhi, bởi vì các nàng cũng bị các loại ăn vặt lấp đầy bụng, lúc này cũng không có hứng thú với các món ngon trên bàn, không muốn cầm đũa nữa.

Hai người lập tức liếc nhìn nhau, đều buông xuống chén đũa.

Lục Khải Phái ra vẻ nghiêm túc nói với Lục Sanh: "Hôm nay không muốn ăn thì thôi bỏ đi.

Thế nhưng A Sanh phải nhớ, ăn quà vặt không ăn cơm loại chuyện này, chỉ có một lần, không có lần sau!"
Lục Sanh gật đầu, cái hiểu cái không, nàng còn nhỏ có lẽ không rõ cái gì gọi là không có lần sau, nhưng nàng cũng biết mình đêm nay không cần liều mạng với chén cơm.


Nàng lập tức để chén đũa sang một bên, vuốt cái bụng nhỏ tròn xoe của mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt kia còn mang theo sợ hãi, khiến cho Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái nhìn thấy, ngay cả thị nữ ở một bên đều không khỏi bật cười.

Bữa tối còn không được đụng tới hai miếng, cuối cùng đã bị người dọn xuống, ba người ăn không ngon nhưng có đồ ăn vặt lấp đầy bụng nên thật sự hoàn toàn không thành vấn đề.

Thời tiết mùa đông năm nay lạnh, hai ngày trước còn mới có một trận tuyết lớn rơi xuống, hôm nay tuy rằng trời trong, tuyết cũng đã tan hơn phân nửa, nhưng thời điểm tuyết tan mới là lúc lạnh nhất.

Sau bữa tối, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng không có hứng thú ra cửa, hai người mang theo tiểu hài nhi cùng nhau oa ở trong phòng sưởi ấm.

Một bên nói chuyện phiếm, một bên đem hạt bí đỏ mua lúc chiều đặt ở bên cạnh chậu than để nướng ăn.

Kỳ Dương là người nhàn nhã nhất, nàng thích ăn hạt bí đỏ nhưng lại không thích tự mình bóc vỏ, Lục Khải Phái liền tốt tính bóc vỏ cho nàng ăn.

Tuy rằng công chúa điện hạ chưa bao giờ thiếu người hầu hạ, nhưng cùng người trong lòng ngọt ngọt ngào ngào đút cho nhau, hiển nhiên không phải thị nữ hầu hạ có thể so sánh.

Mỗi khi đến lúc này, Lục Sanh đều cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.

Tuy rằng bây giờ nàng còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là ân ái, nhưng luôn cảm thấy hai người kia trở nên thân mật liền không còn có đường cho nàng chen chân.

Cũng may tiểu hài nhi nhìn thấy vậy, vẻ mặt cũng sẽ không hâm mộ ghen ghét, quay đầu liền ôm con thỏ của nàng rồi thân mật, còn học Lục Khải Phái bóc hạt dưa đi đút con thỏ.

Con thỏ thế nhưng đút cái gì nó đều ăn, chỉ là cái miệng của nó ăn quá nhanh, Lục Sanh không những không lột kịp hạt dưa, mà con thỏ tựa hồ còn rất ghét bỏ nàng đi quấy rầy nó.

Cuối cùng nó dứt khoát nhào tới, trực tiếp đem tất cả hạt bí đỏ chưa bóc vỏ trong lòng bàn tay nàng đều nhai nhai rồi ăn.

Lục Sanh bị hoảng sợ, nàng kinh hô một tiếng nho nhỏ liền đi mở miệng con thỏ, muốn nó nhổ ra.

Có thể tưởng tượng được, lại là một trận gà bay chó sủa.

Vạn hạnh, móng vuốt của con thỏ đã sớm bị bọn thị nữ cắt rồi chỉnh lại tròn tròn, sẽ không dễ dàng cào khiến người bị thương, con thỏ cũng bị Lục Sanh dưỡng lâu nên không có cắn nàng, cũng chỉ là làm ầm ĩ một chút.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái hảo hảo xem một hồi náo nhiệt, đặc biệt thấy tiểu hài nhi bám riết không tha muốn đi mở miệng con thỏ, càng là khiến hai người cười đến ngả nghiêng.

Cuối cùng vẫn là Kỳ Dương nhìn không được, thay con thỏ giải vây: "A Sanh ngoan, chỉ là một chút hạt bí đỏ thôi, không có việc gì.

Ngươi xem, răng của con thỏ rất là sắc bén nha.

Khi không có việc gì, thời điểm nó nghiến răng, đồ vật mà nó cắn không phải cứng hơn bí đỏ nhiều sao?"
Đây là lời thật, rất nhiều đồ vật trong phòng Lục Sanh đều bị con thỏ mài qua.

Đồ dùng của công chúa phủ, cái nào mà không phải được làm bằng gỗ tốt, nhưng dừng ở trong miệng con thỏ lại bị cắn đến lung tung rối loạn, mà răng thỏ đặc biệt lợi hại, hạt bí đỏ xác thật không có vấn đề.

Lục Sanh nửa tin nửa ngờ, chính mình cũng cầm một hạt bí đỏ bỏ vào trong miệng, không bóc vỏ mà trực tiếp nhai nhai.

Vỏ hạt bí đỏ vốn dĩ đã mỏng, tiểu răng sữa của nàng cũng nhai nát từng miếng, chỉ là tư vị kia...!Hừ hừ hừ, một chút đều không thể ăn.

Tiểu đoàn tử hoàn toàn vô pháp lý giải phẩm vị của con thỏ, nhưng mà ngẫm lại ngày thường con thỏ yêu nhất ăn cỏ, nàng cũng từ bỏ nghiên cứu kỹ.

Tức giận không thèm phản ứng đến con thỏ không nghe lời này, Lục Sanh quay đầu lại nhớ tới một chuyện khác, hai mắt lập tức lại sáng lên, kéo ống tay áo Kỳ Dương: "Điện hạ điện hạ, ngài nói buổi tối sẽ đốt pháo hoa, hiện tại đã là buổi tối rồi."

Đúng vậy, Kỳ Dương đáp ứng nàng sẽ đốt pháo hoa.

Buổi chiều các nàng hồi phủ còn sợ trong phủ không chuẩn bị, nên cố ý mua một chút.

Nhưng mà khi Kỳ Dương hứa hẹn thì rất hào khí, lúc này nghe thấy ngoài phòng gió lạnh gào thét, lại bị chậu than trước mặt hong đến ấm áp hòa hợp, một chút cũng không muốn đi ra ngoài thổi gió lạnh.

Vì thế nàng nhẹ đẩy sau lưng tiểu hài nhi, khuyến khích Lục Sanh: "Tìm bá phụ của ngươi đi."
Lục Khải Phái tiếp lấy tiểu đoàn tử đang chạy tới, bất đắc dĩ nhìn về phía Kỳ Dương, tựa hồ có chút bất mãn với hành vi đùn đẩy của nàng.

Kỳ Dương cũng nhìn nàng, chớp đôi mắt ý cười doanh doanh, còn hướng nàng phất tay: "Đi thôi đi thôi."
Lục Khải Phái thấy thế, đôi mắt vừa chuyển, trước tiến đến bên tai Lục Sanh dặn dò một câu: "A Sanh trước tiên ở bên cạnh đợi được không?"
Tiểu đoàn tử từ trước đến nay nghe lời, nghe vậy thì ngoan ngoãn rời khỏi lồng ngực Lục Khải Phái, đứng ở một bên.

Lục Khải Phái chợt đứng dậy, cũng không khiến cho Kỳ Dương có nửa điểm cảnh giác, mãi đến khi nàng vọt tới trước mặt Kỳ Dương, sau đó không khỏi phân trần đem công chúa điện hạ chặn ngang ôm lên, Kỳ Dương mới giật mình hô một tiếng, phản ứng lại đây.

Sau đó, nàng một bên vuốt bả vai Lục Khải Phái, một bên lại cười: "Này, nàng ôm ta làm gì?!"
Lục Khải Phái bước đi, rất tự nhiên nói: "Muốn chơi đương nhiên là cùng nhau chơi, nào có thể bỏ rơi nàng một người phòng không gối chiếc." Nàng nói xong, còn cúi đầu hỏi Lục Sanh đang tự giác chạy theo: "A Sanh ngươi nói đúng sao?"
Tiểu hài nhi liền giả mù xem náo nhiệt, lúc này cũng rất hưng phấn, liền vỗ bàn tay nói: "Đúng đúng!"
Thị nữ ở bên cạnh thấy thế cũng cười, đồng thời tẫn trách nhanh chóng tìm tới áo lông cừu và áo choàng, giúp ba người mặc vào chống lạnh.

Nhưng tuy là như thế, khi cửa phòng được mở ra, một làn gió lạnh vẫn mang theo hàn khí ập vào trước mặt, cái lạnh khiến người giật mình một cái.

Kỳ Dương theo bản năng rụt vào trong lòng Lục Khải Phái, Lục Khải Phái thuận thế mở ra áo choàng, đem cả người nàng đều bọc vào trong lồng ngực.

Lục Sanh yên lặng quấn chặt cái áo lông cừu nhỏ của mình, phát hiện ra càng lúc càng cảm thấy chính mình là người thừa...!
- --
Công chúa phủ ăn Tết tất nhiên là có chuẩn bị pháo hoa, tuy rằng từ trước đến nay Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái chưa từng dùng qua, nhưng chuẩn bị ăn Tết tất nhiên là phải đầy đủ một chút, có chuẩn bị trước cũng sẽ tốt hơn là thiếu.

Hơn nữa, buổi chiều khi trở về, các nàng còn mua tạm pháo hoa, các loại pháo hoa gần như chiếm nửa cái sân, khiến cho Lục Khải Phái nhìn thấy đều không khỏi chậc lưỡi.

Lục Sanh còn chưa từng xem qua pháo hoa.

Đêm hôm qua, hoàng cung đốt lên pháo hoa rừng rực chắc chắn là xinh đẹp và long trọng nhất, ở vị trí tốt như công chúa phủ, chỉ cần ngẩng đầu cũng có thể xem được rõ ràng.

Đáng tiếc khi đó tiểu đoàn tử đã mơ màng sắp ngủ, kết quả tất nhiên là bỏ lỡ.

Nhưng mà buổi chiều khi mua pháo hoa, Kỳ Dương đã cùng Lục Sanh hình dung pháo hoa nở rộ mỹ lệ ra sao, người bán pháo hoa càng là đem pháo hoa nhà mình khoa trương, ca ngợi gấp mười lần, khiến cho tiểu đoàn tử hiếu kỳ không thôi.

Nếu không, lấy trí nhớ của tiểu hài nhi, cũng sẽ không nhớ thương tới tận buổi tối.

Nhìn pháo hoa trước mặt tràn đầy trong sân, Lục Sanh chạy tới nhìn trái lại nhìn phải, hưng phấn không nói nên lời.

Lục Khải Phái cầm một nhánh đi qua, cười hỏi: "A Sanh muốn tự mình điểm không?"
Đôi mắt Lục Sanh sáng lên lấp lánh, tràn ngập tò mò với những thứ nàng chưa từng làm qua, không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp: "Ta muốn điểm, ta muốn điểm, bá phụ để cho ta tới!"
Nghé con mới sinh không sợ cọp, lá gan của tiểu hài nhi đều lớn.

Lục Khải Phái chỉ cho nàng kíp nổ, sau đó mới đưa pháo cho nàng.

Chờ tiểu hài nhi hoàn toàn không biết gì ở phụ cận bậc lửa kíp nổ, Lục Khải Phái liền không nói hai lời, một phen bế lên nàng xoay người rồi chạy.

Lục Sanh bất thình lình bị tình huống này làm cho có chút ngây ngốc, nhưng mà không đợi nàng kịp phản ứng, phía sau đã vang lên một tiếng "phanh" nổ mạnh.


Sau đó "vèo" một tiếng, một quả pháo hoa cháy hỗn loạn được phóng lên trời, cuối cùng ở phía chân trời nổ tung thành một đóa hoa kim sắc thật lớn.

Tiếp theo, pháo hoa lần lượt được bắn lên không trung rồi nổ tung, bầu trời đêm giống như được chiếu sáng, nhất thời đẹp không sao tả xiết.

Tiểu đoàn tử lúc ban đầu bị tiếng nổ mạnh làm cho hoảng sợ, rồi sau đó lại bị cảnh đẹp hấp dẫn toàn bộ tâm thần, nhất thời xem đến ngây người.

Pháo hoa có thể bắn lên không trung còn nổ tung rất đẹp như vậy, vào lúc này là thập phần trân quý, dân gian căn bản làm không ra mà cũng không có bán.

Nếu không thì khi trừ tịch, pháo hoa đốt trong cung cũng sẽ không hấp dẫn bá tánh toàn thành tới xem.

Mà những thứ này của công chúa phủ, tất nhiên cũng không phải được mua ở bên ngoài, mà là từ trong cung mang ra, vả lại cũng chỉ có một rương như vậy.

Chờ đốt xong một rương pháo hoa, pháo hoa trên bầu trời bay xuống tựa kim vũ đã hoàn toàn tiêu tán, Lục Sanh nhìn không trung đã tĩnh lặng trở lại thì còn có chút chưa đã thèm.

Sau đó nàng cúi đầu, nhìn thấy pháo hoa đầy đất, đôi mắt hoàn toàn sáng lên.

Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương cũng không có giải thích, hai người phân chia nhau dẫn tiểu hài nhi đi đốt pháo hoa chỉa xuống đất.

Phần lớn pháo hoa dân gian chọn mua đều không thể nở rộ trên bầu trời, nhưng những pháo hoa này thì đứng ở trên mặt đất, sau khi bậc lửa thì từ đỉnh của nó có thể phun ra những chùm pháo hoa với đủ mọi màu sắc, nhìn cũng là có một phen thú vị khác.

Tiểu hài nhi không có yêu cầu cao, nhìn mấy pháo hoa ở trước mắt phun trào cũng sẽ cao hứng, mừng đến mức cầm pháo hoa ở trong viện chạy tới chạy lui.

Ngẫu nhiên đốt một hai cái cũng sẽ học theo, bậc lửa liền chạy, chân nàng nhanh nhẹn, cũng hoàn toàn không cần người lo lắng.

Lúc ban đầu, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái còn dạy Lục Sanh điểm kíp nổ, nhắc nhở nàng cẩn thận tránh đi pháo hoa, sau lại liền mặc kệ.

Đêm đông trời lạnh, hai người ở trong viện đứng trong chốc lát liền cảm thấy lạnh lẽo vài phần, Lục Khải Phái lại đem Kỳ Dương ôm vào trong lòng.

Hai người gắn bó bên nhau, ánh lửa chiếu rọi dung nhan xinh đẹp của hai người, vừa vặn hợp lại bên nhau càng tăng thêm vẻ mỹ mạo.

Các nàng nhìn pháo hoa nở rộ đủ mọi màu sắc ở trong đình, nhìn hài đồng ở trong đó vui cười chạy vội, bên người còn có lẫn nhau làm bạn, nhất thời chỉ cảm thấy năm tháng yên bình.

Tác giả có lời muốn nói:
Lục Sanh (ưu sầu): Rõ ràng là ba người ở chung, nhưng ta luôn là cái người dư thừa...!
Con thỏ (cọ cọ): Không quan hệ, có ta bồi ngươi cùng nhau dư thừa.

Lục Sanh (đẩy ra): Tránh ra, ngươi đều không nghe lời.

Còn có, cái ta thiếu thời điểm này chính là tức phụ, không phải con thỏ!
Con thỏ ôm chặt cà rốt, xoay người để lại cho tiểu hài nhi một cái mông mượt mà....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.