Khi sắc trời dần tối, lại có người đi tới công chúa phủ.
Người Lục phủ tới tất nhiên là vì cầu kiến Lục Khải Phái.
Giữa trưa, Ngụy Vương ầm ầm đi đến Lục phủ điều tra một lần, tuy rằng không lục soát được cái gì, nhưng người Lục gia cuối cùng vẫn không khỏi bị mang đến Kinh Triệu Phủ để thẩm vấn.
Giữa buổi chiều, người của Lục phủ lần lượt được thả ra, chỉ khi đó cũng không biết Kỳ Dương bọn họ có hồi phủ hay không, cho nên bọn họ không có vội vã tới cửa.
Chờ đến khi sắc trời dần tối, đoán được Lục Khải Phái hẳn là đã trở về phủ, người Lục gia lúc này mới tìm tới cửa.
Đương nhiên, Lục Khải Phái sẽ không gạt Kỳ Dương chuyện này, hai người cùng nhau đi gặp người.
Bất đồng với Tề bá, người trẻ tuổi ở Lục gia cũng không chấp nhất bởi thù hận như vậy, thậm chí người có thân phận không đủ cao căn bản không biết một đoạn chuyện xưa kia.
Cho nên bọn họ chấp nhận Kỳ Dương, người tới nhìn thấy công chúa cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn hay bài xích, càng không có thù hận gì.
Hắn quy củ hành lễ, rũ mi cúi đầu không thấy nửa phần dị thường.
Lục Khải Phái có chút vừa lòng tân quản gia mới được chọn, liền hỏi: "Muộn như vậy còn tới tìm ta là vì chuyện gì?"
Lời này nàng hỏi đến thật là tâm đại, giống như một chút cũng không biết hôm nay Lục phủ bị người điều tra.
Tân quản gia trầm mặc một thoáng, lúc này mới đáp: "Là chuyện giữa trưa trong phủ bị điều tra." Hắn nói, hơi hơi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Khải Phái, thấy thần sắc nàng vẫn như thường, lúc này mới xác định nàng thật sự biết chuyện này, vì thế tiếp tục nói: "Trước khi nha dịch của Kinh Triệu Phủ bước vào phủ, Tiểu Lục phát hiện nhà kho có dị, sau khi mở ra thì nhìn thấy bên trong có rất nhiều thuốc nổ, chúng ta chân trước mới vừa xử trí, sau lưng nha dịch đã tới."
Kỳ Dương nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu nhìn Lục Khải Phái.
Người sau thế nhưng mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Thuốc nổ đó từ nơi nào tới? Ngoại trừ Trương Ngũ, trong phủ còn có người khác bị thu mua sao?!"
Phải biết rằng, nhà kho cũng không phải là nơi tầm thường, gia đình bình thường đều phái tâm phúc trông coi.
Đặc biệt là chìa khóa của nhà kho, trước đây Tề bá nắm giữ, hiện tại thì nằm trong tay tân quản gia.
Lục Khải Phái đem cái còn lại đặt ở công chúa phủ, người khác quả quyết lấy không được.
Tân quản gia nghe vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi, vội cúi người nói: "Tiểu nhân trung thành và tận tâm với Lục gia, mong rằng công tử minh giám!"
Lục Khải Phái cũng không hoài nghi hắn, nếu tân quản gia thật sự có vấn đề, nàng hôm nay đã gặp phiền toái lớn.
Chỉ là Tề bá không còn nữa, Lục gia quản thúc rời rạc, đã trở thành bia ngắm của người khác, nàng cũng phải gõ bọn họ một chút.
Hiện giờ thấy gõ đến không sai biệt lắm, lúc này mới nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Tân quản gia hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới từ từ kể ra: "Là quy củ do Tề bá lưu lại, mỗi ngày đều phải kiểm kê nhà kho.
Tiểu nhân không dám chậm trễ, sáng sớm đã mở nhà kho để xem xét qua, không thấy dị thường.
Nhưng buổi trưa, khi Tiểu Lục đi ngang qua nhà kho, lại phát hiện khoá cửa bất thường, nên gọi tiểu nhân qua mở cửa.
Sau khi chúng ta mở cửa, liền phát hiện ở trong góc nhà kho có rương thuốc nổ!"
Nói tới đây, tân quản gia hơi tạm dừng, lại nói: "Trong phủ chúng ta không có thứ này, khi ăn Tết thì chọn mua một chút pháo trúc, cũng sớm đốt lên hết vào mùng một.
Thượng Nguyên, Thượng Nguyên lại xảy ra chuyện như vậy, trong phủ nào dám giữ đồ vật mẫn cảm như thế..."
Trước mặt công chúa, tân quản gia không tiện nhắc đến vụ ám sát Triêu Dương lâu, nhưng ngày ấy nhiều người chứng kiến như vậy, trong kinh ai không biết Thái Tử và tiên đế bị thuốc nổ giấu ở đèn rồng nổ chết? Thứ này ngoại trừ dùng để làm pháo hoa pháo trúc, thời điểm khác cũng mẫn cảm, hiện giờ tất nhiên càng không cần nói.
Lúc này đừng nói là tích trữ thuốc nổ trong phủ, phàm là chút pháo hoa, pháo chúc còn thừa trong nhà đều phải nhanh chóng xử trí.
Lục phủ tuy rằng không có Tề bá quản sự, nhưng những người khác lại không phải là ngốc tử, sao có thể biết rõ mà còn cố phạm? Còn nữa, nếu Lục gia thật sự có liên quan đến vụ án Triêu Dương lâu, nhưng còn để chứng cứ rõ ràng trong nhà như vậy, là ngại chết không đủ nhanh sao?!
Nói ngắn lại, chuyện này tràn đầy sơ hở.
Đương nhiên, Kỳ Dương và Lục Khải Phái cũng không bỏ qua chi tiết trong chuyện này.
Tỷ như nói rương thuốc nổ xuất hiện quá đúng lúc, thậm chí đều không xuất hiện quá sớm, cơ hồ chính là phối hợp Ngụy Vương vu oan.
Lại tỷ như nhà kho của Lục phủ, Lục gia cũng không phải là nhân gia quan lại tầm thường, dưới tình huống bên ngoài thì lỏng bên trong thì chặt, muốn thần không biết quỷ không hay đem rương thuốc nổ nhét vào nhà kho của Lục gia cũng không dễ dàng!
Kỳ Dương suy nghĩ một chút, ánh mắt tối sầm, tiến đến bên tai Lục Khải Phái nói nhỏ một câu: "Ám vệ."
Tất nhiên, không phải một mình Kỳ Dương có ám vệ của hoàng thất, kỳ thật các hoàng tử và công chúa thành niên đều có, hoặc nhiều hoặc ít khác nhau mà thôi.
Hiện giờ tiên đế băng hà, ám vệ của hắn hẳn là đều bị giao phó tới tay tiểu hoàng đế, nhưng trừ cái này ra, ám vệ của chư vương và công chúa cũng chưa từng bị thu hồi.
Khác với phò mã hoặc là Vương phi nhà khác, Lục Khải Phái biết được sự tồn tại của ám vệ, vì thế nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau đó nghe tân quản gia tiếp tục nói: "Thuốc nổ xuất hiện quá mức quỷ dị, tiểu nhân cũng sợ có người vu oan giá họa, cho nên lúc ấy khiến cho Tiểu Lục nhanh chóng dọn đi.
Không đến nửa canh giờ sau, nha dịch của Kinh Triệu Phủ quả nhiên tới cửa điều tra."
Hắn nói xong, tựa hồ nhớ tới Trương Ngũ mà Lục Khải Phái nhắc tới, vì thế lại nói: "Còn có Trương Ngũ.
Công tử không biết, hắn chính là tên đồ đệ gian dối lại thủ đoạn.
Trước đó vài ngày, hắn ở bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, hồi phủ thì muốn trộm đồ vật, cũng đã bị đuổi đi."
Cho nên nói, Trương Ngũ bị người thu mua gì đó, thật không phải hắn mặc kệ, mà là đã quản không được.
Kỳ Dương và Lục Khải Phái nghe hắn giải thích, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Lục Khải Phái lại công đạo vài câu, sau đó đuổi người đi.
Đám người vừa đi, trong phòng chỉ còn phu thê hai người, Kỳ Dương lúc này mới mở miệng nói: "Việc này rõ ràng là có người vu oan."
Lục Khải Phái gật đầu, sau khi suy nghĩ thì lại lắc đầu: "Hôm nay Ngụy Vương ra mặt làm khó ta, nhưng ta luôn cảm thấy việc vu oan này không giống như hắn làm.
Khi ở Tuyên Thất Điện, ánh mắt hắn nhìn ta là thật sự nhận định ta có tội, mà không phải đắc ý sau khi vu oan."
Kỳ Dương đương nhiên cũng đã nhận ra, đồng thời nàng cảm thấy lấy đầu óc của Ngụy Vương mà nói, phỏng chừng cũng không phát huy được như vậy, ngược lại rất dễ dàng bị người lợi dụng.
Nàng lập tức gật đầu, nói: "Ta sẽ lệnh người đi tra xét lại.
Còn có bức họa của Tạ Viễn, cũng phải làm người đi xem có phải thật hay không, lại là từ chỗ nào tới."
Lục Khải Phái nghe vậy thì cười một cái, tiếp theo ngắt lời: "Bức họa đó là giả."
Kỳ Dương đối với đáp án này bất giác ngoài ý muốn, nhưng thật ra có chút kinh ngạc vì Lục Khải Phái chắc chắn: "Nàng làm sao biết được? Không phải nàng không chú ý những việc này sao?"
Lục Khải Phái liền chỉ vào lông mày của mình, cười nói: "Lông mày của ta có một nửa là được họa ra, hơn nữa nghe lão nhân trong nhà nói, lông mày của ta càng tương tự với mẫu thân.
Hôm nay, bức tranh của Ngụy Vương lại không phải như vậy, lông mày của Tạ Viễn trong bức họa giống ta như đúc, này sao lại có thể? Điện hạ nàng hiện giờ nghĩ lại xem, bức họa kia có phải là dựa theo ta mà họa hay không?"
Nàng nói, kéo xuống một sợi tóc dài, đặt ở bên môi vờ làm chòm râu, bộ dạng có chút buồn cười, nhưng xác thật càng giống với bức họa của Ngụy Vương.
Kỳ Dương bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc phát hiện cảm giác không khỏe khi xem bức họa ấy từ đâu mà đến.
Nàng không khỏi bật cười, sau khi cười xong thì sờ đến cái cằm trơn bóng của Lục Khải Phái, còn cảm khái một câu: "A Phái như vậy vẫn là đẹp nhất, vô cớ thêm hai chòm râu thật là xấu chết, cũng không biết Ngụy Vương huynh hắn nghĩ như thế nào."
Ngụy Vương có thể nghĩ như thế nào? Hắn đương nhiên là bị lừa, bị lừa trở thành người cầm đầu!
Hôm nay một hồi khôi hài, kỳ thật đâu đâu cũng đều có sơ hở, lại còn khiến Ngụy Vương nháo ra như vậy, đương nhiên cũng không phải không có mục đích.
Lục Khải Phái buông ra tóc dài mà nàng tác quái, thần sắc cũng trở nên trịnh trọng một chút: "A Ninh nàng có nghĩ tới hay không, hôm nay việc này nháo ra như vậy, sẽ để lại hậu hoạn gì đối với ta và nàng?"
Hậu hoạn?!
Kỳ Dương nghĩ nghĩ, ánh mắt cuối cùng vẫn là dừng ở khuôn mặt tinh xảo, tuấn mỹ của Lục Khải Phái...!
Hôm nay Ngụy Vương tổng cộng buộc tội Lục Khải Phái hai việc, một là nàng có quan hệ với Tạ Viễn, hai là nàng có tham dự vụ án Triêu Dương lâu.
Nhưng kỳ thật xét đến cùng, vẫn là dính dáng đến Tạ Viễn.
Bởi vì một khi Lục Khải Phái có quan hệ với Tạ Viễn, nàng cũng không thoát khỏi liên quan đến vụ ám sát Triêu Dương lâu.
Đến lúc đó, vì bắc Vinh nguyện trung thành cũng hảo, vì Tạ Viễn báo thù cũng thế, tóm lại có thể tìm được cớ dính líu đến Lục Khải Phái!
Hiện giờ mọi người không tin cũng không sao, tóm lại lần này ầm ĩ, trong lòng mọi người cũng đã chôn xuống một hạt giống.
Hơn nữa năm đó người gặp qua Tạ Hoằng Nghị cũng không ít, hắn và Lục Khải Phái lại từng tỷ thí qua, thật sự rất nhiều người thấy dung mạo hai người tương tự.
Hiện giờ tiểu hoàng đế tin cậy phu thê Kỳ Dương, nhưng nếu thi thoảng có người ở bên tai hắn nói chút lời gièm pha, há biết hắn sẽ không để bụng? Dù sao cũng là mối thù giết cha, cũng không phải ai đều sẽ giống Kỳ Dương, có thể tín nhiệm Lục Khải Phái như lúc ban đầu.
Nghĩ đến có người ngấm ngầm mưu tính, Kỳ Dương lại có chút sốt ruột.
Mà càng làm cho người sốt ruột hơn chính là lời Lục Khải Phái nói kế tiếp: "Còn có, A Ninh, nàng có nghĩ tới Thái Tử trước khi lâm chung đã nói với bệ hạ những gì không?"
Trước khi lâm chung, Thái Tử đã cực kỳ suy yếu, kỳ thật căn bản không thể lưu lại mấy câu.
Trong đó, một câu là giao phó cho Kỳ Dương, một câu nữa là dặn dò trưởng tôn nhớ kỹ lời hắn dạy bảo.
Lúc đó trưởng tôn còn nhỏ, Thái Tử khi đó rât lo lắng cho nhi tử, nhất định có rất nhiều lời muốn dặn dò, vì cái gì cố tình phải cường điệu một câu như vậy? Trước đó, hắn đã nói gì với trưởng tôn?
Lục Khải Phái có trực giác mãnh liệt, nàng cảm thấy Thái Tử nhất định đã nói về nàng với trưởng tôn, hơn nữa vẫn là dặn dò trưởng tôn phải đề phòng nàng!
Lúc này đối mặt với Kỳ Dương, Lục Khải Phái cũng nói ra những suy đoán của mình: "Này không có gì phải ngoài ý muốn.
Thân thể Thái Tử từ trước đến nay không tốt, chính hắn cũng không biết bản thân có thể chống được bao lâu.
Có lẽ là sợ không có thời gian giải thích khi mọi chuyện ập đến, lưu lại ta là một mối họa không ai biết, lúc này mới trước tiên dặn dò khi đang dạy dỗ nhi tử."
Kỳ Dương ngẫm lại cũng cảm thấy không phải không thể, sắc mặt tức khắc khó coi vài phần, lầu bầu nói: "Hoàng huynh đây là không tin ta?"
Lục Khải Phái nghe vậy liền mỉm cười, dựa đến đầu vai Kỳ Dương: "Có lẽ trong mắt Thái Tử, điện hạ đã bị sắc đẹp làm mê muội rồi chăng?"
Kỳ Dương dở khóc dở cười, tức giận đẩy nàng một chút, lại buồn bực nói: "Vậy A Tề không phải cái gì cũng đều đã biết sao? Như thế không cần hôm nay Ngụy Vương nháo ra, sợ là trong lòng hắn đã nghi ngờ nàng." Nói tới đây, nàng hơi dừng lại: "Nhưng cảm giác không giống a!"
Tiểu hoàng đế còn niên thiếu, lại không phải hạng người có tâm cơ thâm trầm, sao có thể ngụy trang cảm xúc cẩn thận đến như vậy chứ?
Lục Khải Phái lại hiểu rõ, nói: "Lúc trước, Thái Tử nhất định chưa từng nói rõ.
Nếu không, cuối cùng hắn cũng không dám gửi gắm nàng." Nói xong lại nói: "Hiện giờ bệ hạ nhất định tin cậy nàng và ta, nhưng chờ ngày sau thiếu đế trưởng thành, cùng đại trưởng công chúa phụ chính là nàng nổi lên xung đột, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhớ tới lời phụ thân nói, hắn tâm một hoành, đó sẽ là đại họa với ta và nàng."
Kỳ Dương nghe xong có chút nín thở, lại nhíu mày: "Sao nói đến nói đi, nói như ta và nàng chính là loạn trong giặc ngoài, tình cảnh còn gian nan hơn cả A Tề đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (thở dài): Cũng không phải là vậy sao.
Cho nên điện hạ, chúng ta trước tiên nên thu dọn tay nải, đến lúc chạy thì lập tức chạy!
Kỳ Dương (...): Còn phải phụ tá A Tề tự mình chấp chính đây, nàng trước tiên nói đến có phải quá sớm hay không?!.