Phiên ngoại sáu
Đang là tháng chín, cuối thu mát mẻ, đoàn người ở trên đường dạo tới dạo lui ba tháng, rốt cuộc cũng đến Vĩnh Châu.
Bởi vì mang theo hành trang đơn giản, cho nên khi Kỳ Dương vào thành cũng không có kinh động bất luận kẻ nào.
Xa phu quơ roi ngựa, lập tức điều khiển xe chạy tới đại trưởng công chúa phủ vừa xây ở thành tây.
Mãi đến khi cửa lớn của công chúa phủ bị gõ vang, người trong phủ cũng không biết chủ nhân đã đến.
Kỳ thật, Chỉ Đinh năm trước đã tới Vĩnh Châu, sớm liệu lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện ở công chúa phủ.
Nàng chờ Kỳ Dương từ kinh thành lại đây, từ ngày xuân mong đến giữa hè, lại từ giữa hè mong tới nhập thu, cho tới hôm nay vụ thu đều đã qua, đoàn người mới rốt cuộc tới nơi.
Rất nhanh, Chỉ Đinh đã biết được tin tức, nàng nhanh chóng từ trong phủ chạy ra, tự mình đón đoàn người vào trong phủ.
Công chúa phủ ở Vĩnh Châu tất nhiên rất khác với công chúa phủ ở kinh thành, nhưng nơi này vừa mới được xây dựng, cũng là do Kỳ Dương và Lục Khải Phái cùng nhau thương lượng thiết kế.
Cho nên, tuy là Kỳ Dương và Lục Khải Phái mới đến, nhưng nhìn đến cây cối và gạch ngói trong phủ đều không cảm thấy xa lạ.
Nhưng Lục Sanh đặt chân đến nơi ở mới thì có chút tò mò, nàng nhìn đông nhìn tây, còn không quên túm lấy mảnh chân bào của Lục Khải Phái.
Vào ở tân gia kỳ thật cũng giống như về nhà.
Nơi này sớm có Chỉ Đinh chuẩn bị, vả lại có người đã sớm đưa hành trang tới công chúa phủ, khi Kỳ Dương và Lục Khải Phái trở lại phòng thuộc về hai người, đã thấy bên trong sớm được bố trí thoả đáng, dụng cụ trang điểm đều giống như đúc khi ở kinh thành, hết thảy đều vẫn rất quen thuộc.
Lục Sanh bên kia cũng như thế.
Tuy ban đầu có chút xa lạ, nhưng tiểu hài nhi rất nhanh đã thích nghi với hoàn cảnh.
Nàng không còn câu nệ như lúc trước, ngược lại còn là người đầu tiên có tinh thần đi trong phủ thăm dò đi dạo.
Sau khi Lục Khải Phái và Kỳ Dương trở về phòng nghỉ ngơi, hai người cũng không có vội vã đi khắp nơi nhìn xem.
Thứ nhất, nơi này đều do các nàng thiết kế, thật sự là đã vô cùng quen thuộc.
Thứ hai, một đường tàu xe mệt nhọc, đi đường mấy tháng, tuy rằng thân thể không mệt mỏi lắm, nhưng tinh thần vẫn cảm giác có chút nặng nề.
Tới nơi quen thuộc, các nàng không khỏi thả lỏng lại, sau khi rửa mặt thì chỉ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.
Tất nhiên sẽ không có người quấy rầy, vì thế ngày đầu tiên đến tân gia, hai người sớm đã nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Khải Phái cũng sớm tỉnh, khi nàng mở mắt thì trong phòng vẫn tối om, chỉ có một chút ánh sáng mơ hồ từ cửa sổ chiếu vào.
Tiết trời mùa thu không nóng không lạnh, ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ sẽ không nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm, vì vậy Kỳ Dương lại quen thói, muốn oa trở về lồng ngực Lục Khải Phái yên giấc.
Mà có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Lục Khải Phái tất nhiên cũng không muốn sớm đứng dậy.
Lục Khải Phái mở mắt rồi lại nhắm lại, nàng lười biếng siết chặt vòng tay, đem người trong lồng ngực ôm chặt hơn một chút.
Kỳ Dương ngủ rất say, đối với việc này hoàn toàn không có phản ứng, nàng không hề cau mày, vẫn oa ở trong lòng Lục Khải Phái mà ngủ ngon lành.
Chỉ chờ đến khi Lục Khải Phái lại giật giật tay chân, nàng mới giống như bị kinh động, hơi cử động thân mình, lại vùi vào lòng Lục Khải Phái sâu hơn.
Nàng buồn ngủ mông lung, còn nhẹ nhàng cọ cọ cần cổ của Lục Khải Phái, những sợi tóc tản mát cọ đến tâm ngứa ngáy không thôi.
Lục Khải Phái nhắm mắt rồi lại mở mắt, bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, cho nên nàng lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Nàng mới vừa rồi nhắm mắt muốn ngủ tiếp, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ, huống chi hiện tại bị Kỳ Dương cọ cọ.
Không thể chìm vào giấc ngủ mà cũng không muốn thức dậy, Lục Khải Phái đơn giản rút ra cánh tay gối đầu, nằm nghiêng ngắm người trong lồng ngực.
Kỳ Dương nhắm mắt ngủ ngon lành, đôi mắt đen láy sáng ngời nhắm chặt, lông mi dài rũ xuống, đúc thành hai cái bóng đen.
Cùng lúc đó, gương mặt trắng nõn của nàng cũng trong lúc ngủ say mà nhàn nhạt ửng hồng, lộ ra sự khỏe khắn lại tựa như có một phong tình khác...!
Lục Khải Phái nhìn đến ngây ngẩn, trong đầu tựa hồ suy nghĩ lung tung rối loạn không ít, lại dường như trống trơn cái gì cũng chưa nghĩ đến.
Nàng ý thức chớp mắt vài cái, lại không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chờ đến khi nàng tỉnh táo lại, đúng lúc nhìn thấy Kỳ Dương mở mắt ra.
Hàng mi dài nhướng lên, đôi mắt thu thủy lại không sáng ngời như dĩ vãng, ngược lại mang theo vài phần mông lung khi mới tỉnh dậy.
Bất tri bất giác, Lục Khải Phái đã bị mê hoặc, cúi người hôn xuống.
Kỳ Dương vừa mới tỉnh ngủ nên hoàn toàn không kịp phản ứng, nàng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chớp chớp mắt nhưng vẫn còn rất mê mang.
Nhưng mà thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức, không đợi Kỳ Dương hoàn toàn tỉnh táo lại, thân thể của nàng cũng bị Lục Khải Phái gợi lên nhiệt tình.
Sáng sớm mùa thu cũng trở nên nóng như lửa, sự thân mật bị gián đoạn giữa chừng, cuối cùng cũng được tiếp tục ở tân gia.
Chờ đến khi Kỳ Dương hoàn toàn bình tĩnh, nàng đều đã bị Lục Khải Phái ăn sạch sẽ một hồi.
Nhưng mà ba năm không thân mật, hai người ai cũng không cảm thấy thỏa mãn, tay Kỳ Dương câu lấy cổ Lục Khải Phái, phối hợp đem chính mình lại lần nữa tặng ra ngoài.
Hai người không muốn rời xa, lăn lộn cho tới khi mặt trời lên cao, cũng chưa từng phát hiện cửa phòng bị gõ vang.
Công chúa phủ mới xây nên được cách âm tốt nhất, Chỉ Đinh đứng ở ngoài cửa phòng hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên trong.
Nhưng nhìn cửa phòng đóng chặt ở trước mắt, cảm thụ được cảnh tượng hiện tại rất quen mắt, nàng mạc danh vẫn cảm thấy răng có vài phần đau.
- --
Khi sắp đến buổi trưa, Kỳ Dương mới ngồi ở trước bàn trang điểm, toàn thân đều lộ ra thoả mãn cùng lười biếng.
Chỉ Đinh nhìn dáng vẻ điện hạ nhà mình xuân phong đắc ý, yên lặng dời đi ánh mắt, nàng trực tiếp nói đến chính sự: "Điện hạ, sáng nay tri phủ Vĩnh Châu đưa tới bái thiếp, các quan lại từ trên xuống dưới Vĩnh Châu muốn mở tiệc đón tiếp ngài."
Kỳ Dương là công chúa, Vĩnh Châu là đất phong của nàng, nhưng bình thường mà nói, đất phong của công chúa cũng không quan trọng.
Các nàng không có quyền thống trị, cũng không thể nuôi dưỡng quân đội, thậm chí đại đa số công chúa suốt cuộc đời cũng sẽ không đặt chân đến đất phong của mình.
Các nàng chỉ đợi ở kinh thành, chờ đất phong mỗi năm nộp thuế đến phủ, sau đó cầm tiền tài làm người phú quý, nhàn rỗi.
Tuy hiện tại lập triều không lâu, nhưng Kỳ Dương lại là công chúa đầu tiên đi đến đất phong định cư.
Không đề cập tới chuyện này, chỉ bằng công lao nàng phụ chính, còn có thân phận đại trưởng công chúa như hiện nay, cũng làm người không dám khinh thường.
Quan lại ở Vĩnh Châu tối hôm qua mới nghe được tin tức, sáng nay liền phái người đưa bái thiếp tới, đó là không muốn đắc tội vị điện hạ này.
Nhưng mà Kỳ Dương không hề hứng thú với chuyện này, nàng lười biếng vẫy tay, buông xuống ống tay áo, lộ ra hai vệt đỏ loang lổ: "Ta không đi, ngươi khiến người từ chối đi." Dừng một chút, nàng lại nói một câu không thể hiểu được: "Món ăn Hồ Nam khiến dạ dày ta đau."
Chỉ Đinh nghe vậy thì mờ mịt chớp chớp mắt, nhất thời không rõ lời này của Kỳ Dương là đơn thuần ăn không quen món ăn Hồ Nam, hay vẫn là có thâm ý khác? Rồi sau đó, chờ đến khi nàng nhìn thấy Kỳ Dương thong thả ung dung kéo lại ống tay áo, bỗng nhiên liền hiểu được.
Điện hạ nhà nàng đã từng là giám quốc phụ chính quyền to chức trọng, còn hiếm lạ xã giao mấy vị quan địa phương nho nhỏ này sao? Nàng cũng thật ngốc mới nghiêm túc hỏi chuyện này, lại còn có dáng vẻ sốt ruột như vậy!
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Chỉ Đinh cũng không ở trong phòng lâu, nàng cáo lui một tiếng, quay đầu đi ra ngoài phân phó người.
Cũng chỉ mất một lát, thị nữ đã thay Kỳ Dương trang điểm xong, Kỳ Dương vẫy vẫy tay, đuổi hết tất cả người ra ngoài.
Lục Khải Phái vấn tóc theo kiểu nam trang, tất nhiên là chỉnh lý càng nhanh hơn, nàng lúc này đang ở một bên ăn bánh sữa.
Nhìn thấy Kỳ Dương lại đây, nàng thuận tay đưa đĩa qua: "A Ninh, đói bụng sao? Nàng trước ăn một chút điểm tâm lót bụng đi."
Hai người bỏ đồ ăn sáng, lại lăn lộn một buổi sáng, lúc này thực sự có chút bụng đói kêu vang.
Nhưng mà so với đói bụng, khi Kỳ Dương ngồi xuống bên cạnh Lục Khải Phái, nàng còn yên lặng xoa xoa cái eo bủn rủn của mình.
Kỳ thật, sáng nay hai người cũng không nháo quá nhiều, nhưng mà vẫn eo đau chân mỏi, quả nhiên là lâu không vận động, cho nên thân thể đều không quen.
Nghĩ đến điều gì đó, Kỳ Dương một mặt ăn bánh sữa, một mặt nhìn về phía Lục Khải Phái.
Một lát sau, Lục Khải Phái bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, giơ tay sờ sờ mặt, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "A Ninh nàng nhìn ta như vậy, là có cái gì không ổn sao?"
Kỳ Dương ăn xong bánh sữa rồi chống cằm, ánh mắt sáng rực vẫn nhìn chằm chằm nàng: "A Phái còn nhớ rõ, lúc trước nàng đã đáp ứng ta cái gì sao?"
Lục Khải Phái nghe được lời này thì hơi giật mình, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại đây.
Này cũng không thể trách nàng.
Hai người phu thê cũng đã sáu năm, Lục Khải Phái cơ hồ sẽ không cự tuyệt Kỳ Dương, đối phương nói cái gì nàng đều sẽ đáp ứng cái đó.
Mấy năm qua, trên thì có quốc gia đại sự, dưới thì có những chuyện nhỏ như buổi trưa ăn cái gì, chuyện mà nàng đáp ứng Kỳ Dương không tới một ngàn thì cũng có tới tám trăm chuyện, lúc này nào biết nàng chỉ cái gì?
Thực nỗ lực suy nghĩ, đáng tiếc hoàn toàn không có manh mối, Lục Khải Phái đành phải chột dạ nhìn về phía Kỳ Dương: "Không biết điện hạ chỉ chuyện gì?"
Tuy rằng Kỳ Dương có chút thất vọng, nhưng nghe vậy nàng cũng không giận, liền kéo Lục Khải Phái đứng dậy đi vào trong phòng.
Lục Khải Phái không rõ nguyên do đi theo, cuối cùng hai người ngừng lại trước tủ quần áo lớn.
Tủ quần áo mở ra, bên trong toàn là váy trang rực rỡ muôn màu và tinh xảo, ở trong một góc khác còn có các loại phối sức.
Lục Khải Phái nhìn kỹ, rất nhanh liền phát hiện những xiêm y này đều là thứ Kỳ Dương chưa từng mặc qua, nàng chớp chớp mắt rồi thuận miệng nói: "Những cái này đều là trong phủ mới làm sao? Nhìn kỳ thật không tồi, điện hạ mặc lên tất nhiên rất đẹp.".
Truyện Dị Năng
Kỳ Dương nghe vậy thì chỉ nhướng mi, chợt tùy tay lấy ra một chiếc váy dài màu xanh nhạt, đưa đến trước mặt Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái theo bản năng giơ tay nhận lấy, liền nghe được Kỳ Dương một bên chọn phối sức, một bên nói: "A Phái chớ có quên, nàng lúc trước đáp ứng mặc nữ trang cho ta xem, còn nói là ta để cho nàng mặc cái gì thì nàng sẽ mặc cái đó." Nàng nói tới đây, mạc danh khẽ cười một tiếng, lại tiếp tục nói: "Hiện giờ, tuy rằng đã muộn hơn ba năm, nhưng tóm lại hôm nay ta muốn được như ý nguyện."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, áo lót, đai lưng, túi thơm và những thứ khác đều bị đưa đến trong tay Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái cầm một đống xiêm y thì có chút sợ sệt, nàng hoảng hốt nhớ rõ lần cuối nàng mặc những món đồ này đã là chuyện của tám chín năm trước.
Khi đó nàng còn niên thiếu thanh xuân, hiện giờ nháy mắt lại biến thành dáng vẻ mà lúc trước mình hoàn toàn không nghĩ tới.
Vuốt ve vải dệt mềm mại trong tay, Lục Khải Phái mạc danh lại có vài phần buồn bã, hơi thất thần.
Kỳ Dương không biết mình đã chờ đợi ngày này bao lâu, trên đường nàng đã nổi lên tâm tư, nhưng sau đó ngẫm lại, rốt cuộc cảm thấy ra ngoài có nhiều bất tiện, lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hiện giờ thật vất vả mới về tới phủ đệ của mình, địa bàn của mình, tất nhiên là không thể chờ thêm một khắc nào nữa.
Nàng thấy Lục Khải Phái phát ngốc, lập tức duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng ấy: "A Phái, hoàn hồn, nàng chẳng lẽ là muốn đổi ý sao?"
Lục Khải Phái nghe vậy thì cười, nàng ôm lấy váy, một chút đều không bài xích: "Điện hạ nói đùa, ta vốn là nữ tử, mặc váy trang mới là bình thường, này có cái gì để đổi ý chứ?"
Kỳ Dương vừa lòng, hai tròng mắt sáng lên lấp lánh, nàng đẩy Lục Khải Phái đi ra sau bình phong: "Vậy nàng hiện tại liền đi đổi đi, mau đi mau đi." Vừa nói, nhìn thấy Lục Khải Phái không nhanh không chậm, nàng lại nói: "Nàng còn nhớ rõ váy mặc như thế nào sao? Muốn ta giúp nàng hay không?"
Lục Khải Phái đỏ mặt, đẩy nàng từ sau bình phong ra ngoài: "Ta tự mình tới."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (xoa tay): Rốt cuộc có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của tức phụ!
Lục Khải Phái (...): Nói như ta dịch dung lừa hôn, lúc trước không phải nàng cũng rất thích ta nam trang sao?
Kỳ Dương (đỏ mặt): Kia không giống nhau, cong đều cong, ta hiện tại thích chính là tiểu tỷ tỷ....