Hôm nay, Kỳ Dương đặc biệt ở ngoài Hàn Lâm Viện đợi một lúc lâu tự nhiên không chỉ là vì chuyện phủ đệ, hoặc nói đúng hơn chuyện chọn phủ căn bản là để ngụy trang.
Nàng tới, là vì chống lưng cho Lục Khải Phái. Nhìn qua xe ngựa cũng có thể biết được người này có thân phân cao quý, người của Hàn Lâm Viện thấy nên biết đứng sau lưng tiểu tu soạn mới tới chính là nàng Kỳ Dương công chúa, muốn khi dễ người cũng phải ước lượng một hai.
Đáng tiếc Lục Khải Phái hôm nay ra có chút trễ, chưa tới thời điểm thích hợp để lộ mặt trước mọi người, tuy nhiên cũng không quan trọng, tóm lại xe ngựa của nàng ngừng ở nơi này luôn là có người thấy. Chậm rãi qua vài ngày, người nên biết cũng đều sẽ biết.
Kỳ Dương một tay chống cằm, một tay không chút để ý vuốt ve chung trà, ánh mắt luôn nhìn về phía Lục Khải Phái. Mắt thấy nàng không nhanh không chậm ăn hết một đĩa bánh sữa, nghĩ nghĩ lại lấy ra một đĩa bánh phù dung đặt trên bàn nhỏ, rồi sau đó nhìn Lục Khải Phái, dường như trông cậy vào điểm tâm đem người uy no.
Lục Khải Phái bị nàng xem đến mặt có chút ửng đỏ, hơn nữa nàng vốn ăn uống không nhiều, ăn một đĩa bánh sữa đã có sáu bảy phần no rồi, lúc này nhìn bánh phù dung cũng ngượng ngùng đi lấy. Liền cầm chén trà công chúa điện hạ tự mình rót lúc trước, tự mình uống lên.
Kỳ Dương cũng không thèm để ý, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Lục Khải Phái, tựa hồ muốn đem mấy ngày này vắng vẻ đều bổ sung lại.
Lục Khải Phái bị xem đến không được tự nhiên, bên tai cũng càng ngày càng hồng, ngay cả gò má trắng nõn của nàng cũng dần dần ửng đỏ. Mãi đến khi nàng rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt trắng trợn của Kỳ Dương, muốn mở miệng, chiếc xe ngựa vốn đang lắc lư đi về phía trước bỗng dừng lại.
Xa phu ở bên ngoài nhắc nhở: "Điện hạ, đã tới phố Thừa Ân rồi."
Kỳ Dương lúc này mới thu hồi ánh mắt, phảng phất không có việc gì, đứng đắn nói: "Tới rồi, chúng ta cùng nhau xuống xem một chút."
Lục Khải Phái buông chung trà gật đầu, nhất thời cũng không biết nói cái gì tốt, liền đứng dậy đi theo Kỳ Dương xuống xe ngựa.
Xa phu sớm đã đặt sẵn băng ghế bên cạnh xe ngựa, Kỳ Dương nắm làn váy cũng không cần người đỡ, lưu loát dẫm lên ghế xuống xe. Rồi sau đó nàng buông làn váy xoay người, liền vươn tay hướng về phía Lục Khải Phái còn ở trên xe ngựa...
Một bên xa phu thấy thế, luôn cảm thấy vai trò của hai người tựa hồ bị đảo ngược, rõ ràng điện hạ nhà hắn mới là người nên được đỡ xuống.
Mà trên xe, Lục Khải Phái nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh thì càng rối rắm nhấp khẩn môi. Muốn nói không cần, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Kỳ Dương lại không nói nên lời cự tuyệt, vạn sự chỉ nghĩ thuận theo tâm ý nàng ấy, cho nên cuối cùng vẫn là mang theo chút bất đắc dĩ đưa tay qua.
Căn bản không dám mượn lực tay nàng ấy, Lục Khải Phái cẩn thận xuống xe ngựa, chờ đến khi muốn buông tay mới phát hiện, người đang nắm tay nàng cũng không có ý định buông ra. Kỳ Dương một tay nắm tay nàng, một tay chỉ vào phủ đệ trước mặt, nói: "Đây là phủ đệ mà Công Bộ vì ta chọn, phủ đệ bên trái bên phải cũng đều là tôn thất ở, ngươi bồi ta vào xem bên trong như thế nào."
Một nửa tâm tư của Lục Khải Phái đều đặt trên tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau, nàng tựa như có tật giật mình nhìn hai bên trái phải, thấy trên đường rất là vắng người, trừ bỏ xa phu ở ngoài cũng không có người khác hành tẩu, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng không dám bỏ ra tay của Kỳ Dương, Lục Khải Phái có chút thất thần gật đầu nói: "Được, ta bồi ngươi."
Kỳ Dương nghe vậy, mím môi cười lại sâu thêm hai phần, nắm tay Lục Khải Phái đi đến trước cửa phủ, lại tự mình ở ngoài cửa gõ hai cái, cửa lớn màu đỏ son rất nhanh được người mở ra từ bên trong.
Người mở cửa không phải là người gác cổng mà là một tiểu quan của Công Bộ, biết được điện hạ hôm nay sẽ đến xem phủ đệ nên đặc biệt tại đây chờ. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Chỉ là tiểu quan cũng không nghĩ tới, hắn tại đây đợi một ngày, chờ tới không chỉ có Kỳ Dương công chúa mà còn có "Nam nhân" Kỳ Dương công chúa nắm tay. Phải biết rằng, vị công chúa này còn không có xuất giá đâu, trên dưới cả triều cũng không biết có bao nhiêu người nhớ thương hôn sự này. Hiện nay xem ra sợ là đã có người thứ nhất được tuyển, rốt cuộc đều mang theo người cùng nhau tới chọn công chúa phủ không phải sao?
Tiểu quan cung kính hành lễ, lại mang theo lòng tràn đầy tò mò nhìn lén khuôn mặt của Lục Khải Phái, thấy nàng sinh ra mặt như quan ngọc phong tư nổi bật, cũng không khỏi thầm khen một tiếng dung mạo thật đẹp. Lại xem nàng ăn mặc quan bào lục phẩm, liền chỉ nói là không biết xuất thân từ thế gia nào.
Đáng tiếc nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cũng không lay ra một nhân vật như vậy.
Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ, tò mò thì tò mò, chuyện nên làm cũng không thể trì hoãn một chút. Tiểu quan cũng chỉ dám nhìn lén Lục Khải Phái, liền tự giác tiến lên dẫn đường, giới thiệu cho công chúa điện hạ suốt một đường.
Kỳ thật không có gì để nói, cung điện lầu các, đình đài thủy tạ, dựa theo quy chế phủ đệ cũng không có gì sai biệt. Tiểu quan mang theo Kỳ Dương hai người đi một vòng, cũng không phát hiện có chỗ gì mới lạ, chỉ có một góc phủ đệ có một phiến rừng hoa đào nho nhỏ, hiện giờ là lúc nụ hoa nở rộ, hai người đều nghỉ chân một lát. Chỉ là rừng hoa đào cũng không hiếm lạ, muốn trồng cũng đều không phải là việc khó, không xem là lý do chọn chỗ này.
Tiểu quan giới thiệu xong sau cũng không lưu lại lâu, thực mau cáo lui một tiếng rồi yên lặng rời đi.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đứng trước nhà thủy tạ, xa xa có thể nhìn thấy phiến rừng hoa đào kia, nơi này nhìn phong cảnh cũng không tệ lắm. Nàng mơ hồ có chút tâm động, liền hỏi: "A Phái, ngươi cảm thấy chỗ phủ đệ này như thế nào?"
Lục Khải Phái vẫn còn nghĩ tới công chúa phủ ở kiếp trước, đó cũng là do Kỳ Dương bản thân nàng ấy chọn, nói vậy sẽ càng hợp tâm ý, vì thế nàng nói: "Chỗ này không tồi. Tuy nhiên, điện hạ không phải đã nói Công Bộ chọn ba chỗ phủ đệ sao? Hai nơi khác cũng nên nhìn xem."
Lời này cũng không sai, Kỳ Dương gật gật đầu, trước khi đi lại nhìn phiến hoa đào kia.
- --
Vốn dĩ Kỳ Dương cũng không thích hoa đào, chỉ là ở kiếp trước lần đầu hai người tương ngộ là bên bờ hồ trong rừng hoa đào, sau này Kỳ Dương luôn luôn đến nơi đó. Đợi đến lâu, xem đến nhiều, dần dần nàng cũng thích, luôn mãi nghĩ người nọ sẽ đạp đào hoa trở về.
Đến nỗi hôm nay, tâm nguyện được đền bù, nhưng cùng hoa đào chung quy vẫn có nhiều ràng buộc...
Hai người vội vàng đi tới hai phủ đệ khác để xem trước khi trời tối, trong đó có một chỗ là công chúa phủ mà Kỳ Dương chọn ở kiếp trước. Lục Khải Phái cảm thấy Kỳ Dương hẳn sẽ càng thích nơi này, ai ngờ công chúa điện hạ đứng ở trước cửa liền nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui.
Lục Khải Phái đương nhiên sẽ không biết, tòa phủ đệ này đã từng mang đến cho Kỳ Dương có bao nhiêu cô tịch cùng bàng hoàng, lại có bao nhiêu người đã từng chết ở đó. Không chỉ có mình Lục Khải Thành bị Kỳ Dương dùng một ly rượu độc chấm dứt, mà ngay cả bản thân Kỳ Dương, cuối cùng không phải cũng chết ở nơi này sao?
Cho nên tòa phủ đệ này đối với Kỳ Dương mà nói, thực sự không phải là một kỉ niệm đẹp, nếu không có Lục Khải Phái nói muốn xem xong ba tòa phủ đệ rồi mới lựa chọn, nàng nhất định sẽ không đi đến đây. Cuối cùng cũng chỉ là qua loa nhìn hai mắt liền lắc đầu tỏ vẻ không thích.
Kỳ Dương là người quả quyết, sau khi hỏi qua Lục Khải Phái, biết được đối phương cũng không thích, liền đơn giản chọn nơi có rừng hoa đào kia.
Kiếp này tựa hồ đâu đâu cũng đều bất đồng với kiếp trước. Lục Khải Phái rốt cuộc không nhịn được, lén hỏi: "Điện hạ vì sao không muốn chọn chỗ này? Chẳng lẽ chỉ vì một mảnh rừng hoa đào trong phủ kia sao?"
Lục Khải Phái đều nhìn thấu hết thảy cảm xúc của Kỳ Dương, ngược lại, Lục Khải Phái khác thường làm sao có thể giấu được Kỳ Dương? Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy được điều đó, cũng không nghĩ ra được lý do, nghe hỏi liền đáp: "Đúng vậy, ta thiên vị hoa đào nên chọn dinh thự kia."
Điện hạ thích hoa đào sao? Nàng sao lại không biết, kiếp trước trong phủ công chúa cũng không có hoa đào a!
Lục Khải Phái trong mắt nghi hoặc càng sâu, mà sự biến đổi cảm xúc nhỏ này cũng không bị Kỳ Dương bỏ lỡ. Hai người trong lòng đều có phỏng đoán, nhưng vô luận như thế nào đều không thể nghĩ được, đối phương thế nhưng lại giống với mình, đều được trọng sinh.
Chuyện không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ, cũng không thể bởi vậy mà trì hoãn thời gian hai người ở chung. Nhìn thấy chiều hôm đem trầm, Kỳ Dương cũng biết bản thân không thể ở ngoài cung lâu hơn được nữa, vì thế không khỏi sinh ra rất nhiều tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Hai người một lần nữa bước lên xe ngựa, lệnh xa phu lại đưa Lục Khải Phái đưa về Hàn Lâm Viện, Kỳ Dương liền nói: "Hôm nay làm phiền A Phái bồi ta bôn ba, ngày khác thỉnh ngươi ăn cơm, xem như là tạ ơn."
Lục Khải Phái cũng không để ý, xua tay nói: "Điện hạ khách khí, không cần như thế."
Kỳ Dương nhìn nàng càng là bất đắc dĩ, có trời biết có bao nhiêu người muốn thỉnh nàng ăn tiệc nàng đều chưa từng phó ước, hiện tại đổi lại là nàng tìm cớ gặp nhau, thế nhưng người này lại không biết phong tình... Thôi được, đều là nữ tử, Lục Khải Phái chưa từng biết phong tình, nếu không kiếp trước hai người có lẽ sẽ không bỏ lỡ nhau.
Thấy Kỳ Dương lặng lẽ nhìn nàng không nói lời nào, Lục Khải Phái dù có trì độn cũng biết chính mình có lẽ đã nói sai. Nhưng nàng nghĩ nghĩ, cũng không biết trả lời như vậy thì có vấn đề gì. Chẳng lẽ là trái ý điện hạ, không cho nàng ấy mặt mũi nên chọc nàng ấy sinh khí? Nhưng Kỳ Dương cũng không phải người keo kiệt như vậy a!
Lục Khải Phái có chút bối rối, bộ dạng ngây ngốc làm người nhìn cũng không tức giận được.
Cũng may Kỳ Dương vẫn có kiên nhẫn, sự kiên nhẫn này đặc biệt đủ khi đối mặt với Lục Khải Phái. Lập tức cũng không giận nàng trì độn, liền lại hỏi nàng: "A Phái nhưng có yêu thích hoa hay vật gì dùng để bố trí phủ đệ không?"
Lục Khải Phái lúc này đang nghĩ ngợi tới chuyện khác, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều liền đáp: "Trong viện trồng vài cây thanh trúc liền tốt."
Kỳ Dương nhớ kỹ, quyết định lúc sau sẽ lệnh người của Công Bộ trồng mấy cây bên ngoài chính điện.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng đem người một lần nữa đưa đến bên ngoài Hàn Lâm Viện, giờ phút này sắc trời dần tối, bên ngoài Hàn Lâm Viện cũng đã trống vắng.
Lục Khải Phái tự giác nhảy xuống xe ngựa, cũng không để Kỳ Dương đưa nàng về Lục phủ. Gần nhất, nàng sợ người có tâm sẽ nhìn thấy rồi có thêm tính kế, thứ hai cũng sợ trì hoãn khiến cho Kỳ Dương hồi cung quá muộn.
Chờ đến khi xe ngựa lẹp xẹp đi xa, Lục Khải Phái đứng tại chỗ nhìn theo hồi lâu, tâm tình lúc này mới thoáng bình phục lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (ấn lấy ngực): Điện hạ đây là ý gì, xây dựng công chúa phủ lại muốn hỏi ta yêu thích bố trí gì sao?
Kỳ Dương (đương nhiên): Đương nhiên là vì muốn đem ngươi lừa về nhà a!