Sáng tinh mơ, những làn gió xuân mát mẻ xen lẫn chút ẩm ướt lả lưới trên khuôn mặt, cảm giác mát lạnh không khỏi khiến tinh thần người ta trở nên phấn chấn hơn.
Những tiếng bước chân sột soạt từ xa tới gần, Lục Khải Phái động tác mạnh mẽ xuyên qua núi rừng hoang dã, những giọt mồ hôi mỏng trên trán cùng hơi thở hổn hển chứng minh nàng đã chạy như vậy một hồi lâu. Không sai, Lục Khải Phái chạy, thừa dịp trời còn chưa sáng, thừa dịp còn chưa có khởi hành trở về sau khi tá túc ở chùa Hộ Quốc, thừa dịp xa phu, gã sai vặt cùng với A Ngư đều không phòng bị, nàng đã trốn thoát từ sau núi chùa Hộ Quốc!
Tuy là mang thân phận nữ giả nam trang, nhưng Lục Khải Phái chắc chắn không phải là người kiều nhược. Có lẽ là vì phải đóng giả thế thân cho thật hoàn hảo, từ nhỏ nàng cũng phải học những điều mà Lục Khải Thành muốn học, nàng học quân tử lục nghệ so với hắn càng tốt hơn, thể lực tự nhiên cũng không thể so sánh cùng các nữ tử bình thường.
Khi bình minh ló dạng và những tia nắng ban mai đầu tiên từ phía Đông chiếu rọi trên những gò đất, Lục Khải Phái rốt cuộc từ sau núi của chùa Hộ Quốc chạy tới chân núi.
Chân trường bào thấm đẫm sương sớm trên những phiến lá, mồ hôi cũng hơi làm cho mái tóc dài của nàng trở nên ươn ướt. Hai gò má như ngọc của Lục Khải Phái hơi phiếm đỏ, hai tay nàng chống đầu gối khom lưng, thở ra một hơi thật dài, thân thể mệt mỏi hơi chua xót nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Cũng không biết A Ngư sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện nàng mất tích?
Lục Khải Phái khóe miệng ngậm cười, tâm tình đều trở nên tốt đẹp trong làn gió lạnh buổi sáng thanh tân.
Nàng chỉ chống đầu gối nghỉ ngơi một lát, sau đó liền đứng thẳng thân mình, cuối cùng quay đầu nhìn lại một góc mái cong lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh núi. Nàng lập tức quay người dứt khoát bước đi, đôi mắt trong trẻo lại kiên định, vững vàng bước về phía tương lai tươi mới đang chờ nàng...
Đương nhiên, kế hoạch chạy trốn này, có thể nhân lúc người khác chưa phòng bị để bỏ chạy chỉ mới là bước đầu tiên, làm sao để sau này không bị bắt lại mới là trọng điểm!
Trong lòng Lục Khải Phái biết rất rõ ràng, hiện giờ kỳ thi mùa xuân sắp tới, Lục Khải Thành sẽ không dễ dàng để cho nàng chạy thoát, những người đứng sau lưng Lục Khải Thành càng sẽ không bỏ qua. Chờ A Ngư các nàng phát hiện, hẳn nhanh chóng sẽ có người tới truy nàng, nàng nên tìm cách thỏa đáng để trốn đi.
Trong lòng tính toán nên đi đường nào để rời kinh, Lục Khải Phái đi ngang qua một hộ nông gia ở chân núi, đột nhiên nhìn qua rào tre liền thấy xiêm y phơi trong tiểu viện. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn cẩm tú trường bào lóa mắt trên người mình, lại nhìn nhìn vải bố áo ngắn vải thô phơi nắng trong viện, chỉ do dự một giây liền nhảy qua bức tường rào tre đơn sơ.
Trong chốc lát, cẩm y trên người Lục Khải Phái liền biến thành một thân áo ngắn vải thô đầy mảnh vá, ngọc quan trên mái tóc dài bị nàng lấy xuống, dùng vải bố cột qua loa, có vẻ có chút hỗn độn. Khuôn mặt tuấn tú như quan ngọc, dù có dùng tro bụi che lấp cũng khó che giấu vài phần phong hoa.
Lục Khải Phái soi mặt bằng lu nước trong viện, cảm thấy không vừa lòng lắm. Đáng tiếc nàng mặc dù học rộng tài cao nhưng cũng chưa từng học dịch dung chi thuật, cũng chỉ làm được như thế. Cuối cùng, nàng móc ra một khối bạc vụn đặt ở cửa trước tiểu viện để mua thân xiêm y này, Lục Khải Phái mang theo quần áo cùng trang sức của mình vừa thay lại một lần nữa nhảy qua rào tre, nhanh chóng biến mất ở cuối đường núi.
- --
Ngày xuân, ánh nắng tươi sáng, thời tiết thích hợp cho cỏ mọc, cho chim bay lượn, lọt vào trong tầm mắt toàn là những tán cây xanh um tươi tốt sinh cơ dạt dào.
Xe bò chở rơm rạ chầm chậm đi trên đường chính bằng phẳng, thiếu niên mặc áo ngắn vải thô đầy miếng vá đang nằm ngửa trên rơm rạ, một bàn tay lung tung nắm rơm mà thưởng thức, cánh tay còn lại che ở trước mắt che đi hơn phân nửa khuôn mặt, như thể muốn ngăn chặn ánh nắng mặt trời hôm nay có chút chói mắt.
Tiếng vó ngựa "lộc cộc" từ xa tới gần, tốc độ hiển nhiên đã chậm lại khi đi ngang qua xe bò. Người trên lưng ngựa liếc mắt nhìn lão hán đánh xe, lại liếc mắt nhìn tư thái lười biếng, gần như ngủ say của nông gia thiếu niên, cũng không dừng lại quá lâu, nhanh chóng liền giá ngựa đi xa.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, thiếu niên đang nằm trên rơm rạ cuối cùng cũng khẽ nhúc nhích cánh tay đang che mặt, liếc nhìn bóng dáng cưỡi ngựa tuyệt trần của đối phương, cuối cùng bĩu môi lại một lần nữa thả lỏng. Thiếu niên trên xe bò hiển nhiên là Lục Khải Phái, chỉ tiếc rằng người đã từng gặp qua nàng quá ít, hiện giờ nhìn thoáng qua càng có ít người nhận ra.
Đại khái là sợ người khác biết có một người thế thân như nàng, Lục Khải Phái mấy năm nay kỳ thật rất ít nhìn thấy người ngoài, nàng cũng giống như bóng dáng Lục Khải Thành mà sinh hoạt như nhau. Lục Khải Thành là hạng người gì? Không đề cập tới mặt khác, người gặp qua hắn luôn khen một câu trầm ổn có độ, thiếu niên anh tài. Lục Khải Phái chỉ là cái bóng cho Lục Khải Thành thì sao? Mặc dù bản thân nàng chưa nhận ra, nhưng nàng cũng dần dần sống với dáng vẻ trời quang trăng sáng [1], tài tình vô song.
[1] Trời quang trăng sáng (光风霁月): Một thành ngữ Trung Quốc tả cảnh quang đãng của vạn vật khi trời mưa, trời quang mây tạnh, hoặc là ẩn dụ cho tấm lòng rộng rãi, đồng thời cũng là ẩn dụ cho tình hình chính trị thanh bình.
Một vị công tử giơ tay nhấc chân cũng đều phong độ phiên phiên cùng hiện tại một tên nông gia tiểu tử mặc quần áo rách nát nằm trên rơm rạ, có thể tưởng tượng được chênh lệch đến mức nào Mặc dù những người đó tìm nàng ứng với bộ dáng của Lục Khải Thành, nhưng chỉ cần không nhìn đến gương mặt này, cũng sẽ không nhận ra.
Lục Khải Phái cảm thấy vừa may mắn vừa buồn cười, tóm lại vẫn quyết định che kín mặt.
Trên đường chính thỉnh thoảng có xe ngựa đi qua, ngẫu nhiên còn sẽ có nhân mã xuất hiện kêu dừng. Một đám đại hán phần phật vây quanh, kéo xa phu xuống rồi nhảy lên xe ngựa điều tra một hồi, nhưng cuối cùng cũng đều không thu hoạch được gì. Chủ nhân xe ngựa hùng hùng hổ hổ, nề hà đều là bá tánh tầm thường cũng không dám cùng người tranh chấp, cuối cùng chỉ phải nuốt xuống cơn giận này, vừa mắng vừa lái xe đi xa.
Xe bò Lục Khải Phái đi ngược lại khá an bình, đại khái là không che không chắn nhìn là thấy ngay, mặc dù ngẫu nhiên va phải đội nhân mã đang điều tra, cũng không ai chú ý lão hán đánh xe cùng thiếu niên trên xe.
Rốt cuộc, lão hán đánh xe cất tiếng nói: "Tiểu ca, đã tới thôn chúng ta muốn tới, ngươi muốn đi Triệu gia thôn thì nên xuống xe rồi."
Lục Khải Phái dời cánh tay rồi nhìn xung quanh, thấy bốn bề vừa vặn vắng lặng, lúc này mới xoay người ngồi dậy. Nàng hướng lão hán cảm tạ, sau khi nhảy xuống xe bò vốn định móc ra túi tiền cấp mấy văn tiền coi như phí đi xe, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút nàng đơn giản mở miệng hỏi: "Lão trượng, ngươi có định bán xe bò này không?"
Lão hán nghe vậy vội vàng xua tay: "Nhưng đừng, ta không bán cái trâu bò, ta còn phải dựa vào chúng nó để cày bừa vụ xuân sắp tới đây!"
Lục Khải Phái không có tốn nước miếng thuyết phục đối phương mà trực tiếp từ túi tiền móc ra một thỏi bạc, đưa tới trước mặt lão hán.
Đối diện với số tiền cũng đủ mua hai con bò, lão hán liền thỏa hiệp. Hắn vui rạo rực đem roi đánh xe nhét vào trong tay Lục Khải Phái, vội vàng ôm bạc chạy đi, phảng phất sợ hãi muộn một chút thì Lục Khải Phái sẽ hối hận.
Lục Khải Phái cầm roi, thấy thế không tiếng động cười một cái. Nàng sẽ lái xe, giá thật tốt, chỉ là giờ này khắc này mua xe bò lại không phải vì để không cần đi bộ mà là vì che lấp. Có nhiều người đang tới lui đi tìm nàng, nàng cũng không thật sự muốn không che không chắn đi ở trên đường để rồi bị người nhận ra, có con bò ở bên cạnh chắn tầm mắt liền tốt hơn nhiều rồi.
Trước khi xuất phát, Lục Khải Phái thuận tay phủi một đoạn nhánh cây ven đường, cầm trong tay tùy ý thưởng thức. Nhưng khi có người đi ngang qua, nàng đều cố ý vờ vô tình giơ lên nhánh cây, dùng cành lá che mặt lại vài phần.
Sau khi duy trì như vậy hơn nửa canh giờ, cũng gặp được qua một ít người, lại không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, cái này làm cho Lục Khải Phái trong lòng thả lỏng một chút.
Đúng lúc này, một đội nhân mã phía xa trên đường chính nghênh diện mà đến, khí thế đội ngũ nghiêm cẩn nổi bật.
Lục Khải Phái giương mắt vừa thấy kia trận trượng liền biết, đây là gặp được quý nhân đi ra ngoài. Hơn nữa xem quy mô đội ngũ kia cùng hộ, còn không phải bình thường quý nhân, mà nên là chân chính vương tôn hậu duệ quý tộc!
Chỉ là chuyện này cùng Lục Khải Phái không có quan hệ, nàng cũng không muốn trốn những người này, bởi vậy nàng yên tâm thoải mái dắt xe bò hướng ven đường, chỉ còn chờ đội nhân mã này đi qua, sau đó nàng liền tiếp túc đào vong.
Xe ngựa đang tiến gần, đội ngũ đi đầu đã đi qua Lục Khải Phái. Chờ đội ngũ bên cạnh đi qua hơn phân nửa, Lục Khải Phái vừa nhàm chán đến chết vừa lắc trong tay nhánh cây chờ những người này đi mau, nhưng đội ngũ không nhanh không chậm này lại đột nhiên dừng lại. Sau đó không đợi Lục Khải Phái phản ứng lại, một đội quân sĩ mặc giáp chấp duệ liền vây quanh nàng cùng xe!
Sắc mặt Lục Khải Phái biến đổi, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhánh cây trong tay cũng dựng thẳng lên chắn trước mặt.
Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang diễn ra, bên tai chợt liền vang lên tiếng một nữ tử mang theo sung sướng cười khẽ, những quân sĩ vây quanh nàng sau đó liền bắt đầu hơi hơi lui về phía sau.
Nhường ra chỗ trống, một thiếu nữ thân thiển sắc cung trang khoanh tay mà đến, hai tròng mắt nàng sáng ngời, mi mắt cong cong.
Trong nháy mắt, trái tim Lục Khải Phái hung hăng nhảy lên một chút. Cách một nhánh cây, nàng ngây ngốc nhìn cô nương mang thân phận tôn quý phía đối diện, phảng phất như bị mỹ mạo của đối phương làm cho kinh ngạc, trong lòng lại sớm bị những cảm xúc mãnh liệt bao phủ......
Mãi đến khi cung trang thiếu nữ hơi hơi nghiêng đầu, cười nhìn nàng nói một câu: "Ngươi lớn lên cũng thật đẹp."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (tự tin): Ta ăn mặc như thế này, còn vội vàng lái xe bò, giống một tên chăn bò như đúc, nhất định không ai có thể nhận ra!
Kỳ Dương (hai mắt sáng ngời): Chậm đã, dừng xe, hình như ta trông thấy phò mã nhà ta, đều theo ta mang nàng trở về!