Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 4: Không bằng cùng ta trở về đi



"Ngươi lớn lên cũng thật đẹp." Làn nước trong xanh, hoa đào trong rừng nở rộ, thiếu nữ mang theo khí chất tôn quý cười tươi như hoa, hơi hơi nghiêng đầu nói như vậy với một thiếu niên bạch y tuấn tú phía đối diện.

Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, thời gian thấm thoát, như ở trước mắt.

Mà cái gọi là tim đập thình thịch, cũng chỉ là là lúc ban đầu thấy sắc nảy lòng tham. Kỳ Dương thừa nhận khi còn niên thiếu chính mình thật nông cạn, nhưng như vậy "nông cạn" lại dây dưa nàng cả một cuộc đời ngắn ngủi. Khuôn mặt như đúc, Lục Khải Phái chỉ chiếm cứ nhân sinh của nàng vỏn vẹn một năm, mà Lục Khải Thành lại bồi nàng không ngừng năm năm. Nhưng khi đối mặt với sự cố ý lấy lòng của Lục Khải Thành, người kia trong lòng nàng trước sau cũng đều không thay đổi.

Không sai, lúc trước khi Lục Khải Thành cùng Lục Khải Phái đổi thân phận, Kỳ Dương từ lúc bắt đầu liền có chút phát hiện. Cho nên nàng xa cách hắn, nàng hoài nghi hắn, cuối cùng nàng còn điều tra hắn, lúc này mới minh bạch hóa ra phò mã của mình quả nhiên thay đổi người, hơn nữa đã không còn sống!

Đáng tiếc nàng rõ ràng quá muộn, thế cho nên sớm đã không còn khả năng cứu vãn, lúc này mới lựa chọn qua loa kết thúc...

Lúc ấy được sống lại, tất cả trở lại như lúc trước, lại lần nữa nhìn thấy thiếu niên đã từng làm trái tim nàng đập thình thịch, Kỳ Dương chỉ cảm thấy một cỗ chua xót từ trái tim dâng lên. Đôi mắt trong trẻo của nàng ầng ật nước, trong cổ họng càng khô khốc đến mức tựa như chẳng thể phát ra thanh âm, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa gần như lướt qua thiếu niên, nàng rốt cuộc không màng hình tượng giơ tay đánh thật mạnh ở trên bàn, kinh động đến nữ quan Chỉ Đinh - người đã sớm phát giác nàng có chút kì lạ.

Chỉ Đinh tiến lên, gần như bị dọa sợ, hỏi: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Kỳ Dương há miệng thở dốc, cảm xúc cuồn cuộn thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nói lên lời. Cuối cùng, dưới ánh mắt càng thêm sợ hãi của Chỉ Đinh, nàng cố gắng bình phục tâm tình, ách thanh vội vàng phân phó nói: "Dừng xe, mau dừng xe cho bản cung!"

Chỉ Đinh không rõ nguyên do, lại cũng không dám làm trái ý Kỳ Dương ngay lúc này, vội vàng phân phó đi xuống.

Sau đó vừa nghiêng đầu, điện hạ nhà nàng liền chỉ vào xe bò ven đường lại một lần nữa phân phó: "Người tới, đi cấp bản cung đem nàng lưu lại!" Nói xong, tựa như sợ thủ hạ hiểu lầm, Kỳ Dương nhanh chóng bồi thêm một câu: "Không ai được làm nàng bị thương."

Mệnh lệnh này quả thực không thể hiểu được, Chỉ Đinh liếc nhìn mắt nông gia thiếu niên dắt xe bò trong tay đứng ở ven đường, chỉ cảm thấy ngơ ngác. Nhưng nàng chưa bao giờ ngỗ nghịch Kỳ Dương, bởi vậy vẫn tận chức tận trách phân phó đi xuống, thiếu niên kia cũng đã bị các quân sĩ bao quanh vây quanh trong chớp mắt.

Kỳ Dương gặp người bị lưu lại, cũng bất chấp vì cái gì ở chỗ này lại gặp được Lục Khải Phái trong bộ dáng giả dạng, trong nháy mắt trong lòng càng quyết tâm. Nàng vội vàng cầm khăn tay để xoa đôi mắt, lại quay đầu hỏi Chỉ Đinh chính mình trang dung như thế nào. Cuối cùng khi Chỉ Đinh có biểu tình như gặp quỷ xác định chính mình trang dung thỏa đáng, nàng lúc này mới vội vã xuống xe ngựa, ra vẻ không có việc gì xuất hiện trước mặt Lục Khải Phái.

Thiếu niên ăn mặc áo ngắn vải thô đầy mảnh vá, trong tay dắt xe bò, trên mặt dính bụi đất, còn bịt tai trộm chuông cầm nhánh cây chắn mặt, lộ ra sự sợ hãi cùng mờ mịt, phảng phất thật là một người nông gia chưa hiểu việc đời chịu phải kinh hách.

Kỳ Dương trước nay chưa từng thấy qua Lục Khải Phái như vậy, nhưng vội vàng liếc mắt một cái, nàng vẫn có thể nhận ra nàng ấy. Bởi lẽ trong suốt hàng trăm ngày đêm quá vãng, thân ảnh này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng mãi không phai. Vì vậy, cho dù Lục Khải Phái lại chật vật lại nghèo túng, ở trong mắt nàng như cũ là hình bóng trời quang trăng sáng, cười nhạt xinh đẹp như trước đây...

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Dương trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ thốt nên một câu: "Ngươi lớn lên cũng thật đẹp."

- --

Không biết những người khác sau khi nghe Kỳ Dương nói sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ là không thể tưởng tượng nỗi đi.

Lục Khải Phái liền hoảng hốt, bị những lời này mang về một miền quá khứ cũ mèm tự bao giờ. Nhân sinh của nàng so với Kỳ Dương càng ngắn ngủi, tình cảnh hai người mới quen đối với nàng mà nói, càng là chuyện không lâu trước đây.

Khi đó nàng vừa thi qua kỳ thi mùa xuân vừa, phải cùng những người khác xã giao, cùng người ở bên bờ sông uống rượu làm thơ. Chờ làm thơ hai ba đầu, rượu uống năm sáu chén, nàng đã ngà ngà say, không định lưu lại cùng những người không quen biết xã giao, cũng không dám thất thố trước mặt người khác, vì thế liền mượn cớ tỉnh rượu rời đi thơ hội, bước đến rừng hoa đào đang nở rộ bên bờ sông.

Sau đó, nàng gặp một cô nương ăn mặc hồng nhạt váy áo, như đào hoa tiên tử đứng ở dưới tàng cây.

Làn gió thổi qua, hoa đào theo gió lất phất bay, phiêu đãng đáp trên mái tóc thiếu nữ bồng bềnh như mây. Nàng ấy không để ý bất cứ điều gì, chỉ cong mặt mày nở nụ cười xinh đẹp về phía nàng, nụ cười đó dường như làm cho hoa đào xung quanh trở nên kém sắc vài phần. Thiếu nữ lại hướng về nàng, khen: "Ngươi lớn lên cũng thật đẹp."

Lục Khải Phái lúc ấy liền đỏ bừng mặt, trong lòng lại là hổ thẹn, lại có cỗ nói không nên lời mừng thầm. Nàng tuy ít cùng người giao tiếp, nhưng người khen nàng dung mạo khí độ chưa bao giờ ít, nhưng chỉ có lời khen của thiếu nữ này làm nàng ngượng ngùng vui sướng.

Sau đó các nàng quen biết, sau đó các nàng kết giao, sau đó bất tri bất giác có cái gì trở nên bất đồng.

Chờ đến khi kim bảng đề danh, Lục Khải Phái lại tỏa sáng rực rỡ ở Quỳnh Lâm Yến, theo đó mà đến đó là một đạo thánh chỉ tứ hôn. Khi đó Lục Khải Phái mới biết được, cô nương luôn xuất hiện ở trước mặt nàng lại là hậu duệ quý tộc hoàng gia công chúa!

Khi đó sai lầm liền đã đúc thành, vạn sự sau này cũng đều không diễn ra theo ý muốn của nàng. Chỉ khi uống xong bát canh độc, nàng ngã trên mặt đất gần như hấp hối, trừ bỏ bừng tỉnh nhìn ra cả đời này của mình thật đáng buồn, trong đầu cuối cùng nàng đều nhớ tới nụ cười thuần triệt trong sáng của tiểu công chúa ngày đó...

Lục Khải Phái hiểu rằng chính mình thẹn với Kỳ Dương, nàng lừa trái tim chân thành của nàng ấy, còn đem nàng ấy đẩy đến trước mặt tên lòng muông dạ thú Lục Khải Thành! Tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu, chung quy bị nàng kéo vào vũng bùn, năm tháng trôi qua cũng không biết nàng ấy sẽ ra sao.

Đúng vậy, Kỳ Dương là người duy nhất Lục Khải Phái kiếp trước áy náy, thế cho nên sau khi trọng sinh mấy ngày, nàng thậm chí cũng không dám nhớ tới nàng ấy. Nàng muốn chạy trốn, nàng muốn rời khỏi kinh thành trước kỳ thi mùa xuân, trừ bỏ không muốn lại trợ Trụ vi ngược [1], không nghĩ lặp lại cả đời chính mình đáng buồn ở kiếp trước, cũng chưa chắc không phải vì tránh né cùng Kỳ Dương quen biết.

[1]: Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều tàn ác, bạo ngược. Trụ Vương là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc, ông được biết đến là người chuyên làm những việc bạo ngược, hại nước hại dân. Ở đây, ý của Lục Khải Phái là không muốn tiếp tục làm thế thân cho Lục Khải Thành

Đáng tiếc, người định không bằng trời định, nàng không có thể tránh thoát Kỳ Dương, các nàng sớm hơn tương ngộ!

Lục Khải Phái vẫn xấu hổ trước nụ cười xán lạn lúc này của Kỳ Dương, nàng hơi hơi cúi thấp đầu xuống, nhìn thấy chính mình trên người đang mặc áo ngắn vải thô chi chít vết vá, bất giác càng thêm hổ thẹn. Vì thế đầu rũ đến càng thấp, chỉ sợ hãi nói: "Quý nhân nói đùa."

Kỳ Dương thấy vậy, trong lòng vô cớ sinh ra vài phần mất mát. Nàng nói như thế, thật lòng là muốn nhìn dáng vẻ người này đỏ mặt, đáng tiếc thời thế đổi thay, hai người trước tiên liền tương ngộ, tóm lại vẫn là không giống như đã từng.

Tuy nhiên, sự khác biệt nhỏ này cũng chẳng ảnh hưởng, Kỳ Dương tiến lên hai bước, bỗng nhiên giơ tay nâng lên cằm của Lục Khải Phái.

Thiếu niên cằm trơn bóng tinh tế, giống như tốt nhất Dương chi ấm ngọc, cùng Lục Khải Thành kia đâm tay hồ tra [2] hoàn toàn bất đồng... Cũng đương nhiên là bất đồng, bởi vì thiếu niên giả vờ nhút nhát trước mặt đây căn bản chính là cái cô nương gia! Nàng không những sẽ không mọc râu trên mặt, mà khí chất trên người càng sạch sẽ thuần triệt, thế cho nên làm nàng thật yêu thích, lại nơi nào nhìn đến kia bè lũ xu nịnh Lục Khải Thành?

[2] Hồ tra: Vệt râu xanh nhạt trên miệng nam tử (xuất hiện sau khi đã cạo).

Ánh mắt Kỳ Dương chợt tối sầm vài phần, mãi đến khi Lục Khải Phái kinh ngạc ngước mắt, thần sắc dư thừa trong mắt nàng hết thảy đều bị thu liễm. Cũng mặc kệ Lục Khải Phái giờ phút này cảm thấy kinh ngạc, nàng một tay nâng cằm của đối phương, một tay cầm khăn tay lau trên khuôn mặt nàng ấy.

Lục Khải Phái sinh ra đã xinh đẹp, tuy nói nhân sinh nàng chỉ là quân cờ trong tay người khác, nhưng quân cờ này trước khi hết giá trị lợi dụng ít nhất là chưa từng bị bạc đãi. Đọc sách học nghệ, cuộc sống hàng ngày, nàng cùng Lục Khải Thành đãi ngộ đều là giống nhau, gương mặt này càng giống đến chín mươi chín phần trăm, đồng dạng trắng nõn tuấn tú, vừa thấy chính là nuông chiều từ bé ra tới, kia làn da tuyệt không thể so với những nông dân khổ cực lao động.

Bởi vì che dấu, Lục Khải Phái ở trên mặt trát chút bụi bặm, nhưng hiện tại công chúa muốn lau nàng có thể làm sao bây giờ, nàng còn có thể duỗi tay đi chắn sao? Nàng thật sự duỗi tay che một chút: "Đừng, đừng ô uế khăn của quý nhân."

Đáng tiếc công chúa điện hạ nghe được lời này lại càng không vui, một tay đem cái tay nàng đang che mặt kéo xuống, mệnh lệnh nói: "Đừng nhúc nhích!"

Bất đắc dĩ, Lục Khải Phái lại nhìn chúng quân sĩ sau lưng Kỳ Dương, trước sau như một mà vây quanh hai người, chung quy vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Nàng ngoan ngoãn đứng bất động, mang dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, tùy ý Kỳ Dương đem trên mặt nàng duy nhất che dấu lau đi.

Một lát công phu, khăn tay Kỳ Dương trở nên ô uế, dung nhan như ngọc của Lục Khải Phái cũng hoàn toàn triển lộ.

Ở phía xa xa, Chỉ Đinh nhìn thấy đều không nhịn được à kinh ngạc một chút, đồng thời thâm giác nhà nàng điện hạ thật là mắt sáng như đuốc, chỉ là xe ngựa cùng thiếu niên này một sai thân công phu, thế nhưng là có thể nhận ra phong thái của đối phương giấu dưới lốp nghèo túng.

Tuy nhiên sau khi kinh ngạc, Chỉ Đinh lại là cảm thấy cả người đều không tốt. Không quản thiếu niên này xinh đẹp như thế nào, mấu chốt là nhà nàng điện hạ đây là làm sao vậy? Đột nhiên hạ lệnh dừng xe, đột nhiên hạ lệnh đem người vây quanh, lại đột nhiên chạy tới cấp thiếu niên này lau mặt...... Này chẳng lẽ là liếc mắt một cái liền coi trọng nhân gia, tính toán cường đoạt dân nam hồi cung? Nhưng đừng a, điện hạ nhà nàng còn không có thành hôn, chính là công chúa cũng được mang tiếng như vậy!

Tâm Chỉ Đinh hoảng loạn liền muốn tiến lên, kết quả vẫn là chậm một bước.

Đã thấy điện hạ nhà nàng nâng mặt của thiếu niên cẩn thận quan sát một phen, rồi sau đó liền cười tủm tỉm nói: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, ở bên ngoài nhiều nguy hiểm, không bằng cùng ta trở về đi."

Lục Khải Phái nghe vậy hô hấp liền cứng lại, nhìn về phía Kỳ Dương ánh mắt trong nháy mắt khó có thể diễn tả thành lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (khiếp sợ): Không không không, tiểu công chúa nhà ta thiên chân khả ái, sẽ không làm loại chuyện cướp đoạt dân "nam" như thế này!!!

Kỳ Dương (mỉm cười): Đúng vậy, ta cũng không cưỡng đoạt dân nam, cũng không cưỡng đoạt dân nữ, ta chỉ muốn cướp ngươi thôi là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.