Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 50: Mười phần bá đạo tự tin



Cung yến kết thúc rất sớm, hai bên nhìn nhau không vừa mắt thì yến hội sớm muộn cũng không thể kéo dài, lướt qua cũng liền được.

Hai người thật vất vả mới có thể gặp nhau, sau khi cung yến kết thúc cũng chỉ đành lưu luyến phân ly, nhưng cũng may có sứ thần Vinh Quốc đề ra chuyện tỷ thí, Kỳ Dương đến lúc đó còn có thể quấn lấy Thái Tử để được gặp lại Lục Khải Phái.

Ở bên ngoài Tuyên Đức điện - nơi tổ chức cung yến, Kỳ Dương đưa tiễn Lục Khải Phái, đến khi nhìn bóng dáng nàng đi xa mới nhấc chân bào đuổi theo Thái Tử ở phía trước. Người sau tựa hồ đoán được nàng sẽ đuổi theo, vì thế đi không nhanh, thực mau đã bị Kỳ Dương đuổi kịp.

Thái Tử nghe được tiếng bước chân dồn dập liền quay đầu lại, nhìn về phía Kỳ Dương: "Đi chậm một chút liền được, ngươi chạy làm cái gì?"

Kỳ Dương buông chân bào, khôi phục dáng vẻ thong dong, lại cười ngượng ngùng với Thái Tử: "Này không phải là sợ hoàng huynh đợi lâu sao."

Thái Tử nghe vậy thì liếc xéo nàng, tức giận hừ nói: "Nếu cung yến kết thúc thì lập tức đi theo cô, sao lại khiến cô phải chờ?"

Kỳ Dương chớp chớp mắt, cũng không tốt trả lời. Nàng cũng không biết vì sao, sau khi trọng sinh, huynh trưởng cùng phụ hoàng của nàng mạc danh đối với Lục Khải Phái có rất nhiều địch ý, rõ ràng kiếp trước phụ hoàng rất thưởng thức nàng ấy, hoàng huynh đối với thiếu niên tài tuấn càng là ưu ái có thêm!

Lúc này, Kỳ Dương hoàn toàn không nghĩ tới, thái độ của hoàng đế và Thái Tử chuyển biến đều là do nàng. Nếu không phải nàng yêu thích công khai trắng trợn, lại dính lấy Lục Khải Phái như thế trước mặt Thái Tử, thái độ của hai người đối với Lục Khải Phái cũng sẽ không bắt bẻ ghét bỏ như vậy.

Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện này, Kỳ Dương ngoan ngoãn đi theo Thái Tử một đoạn, lúc này mới mở miệng: "Hoàng huynh, cung yến hôm nay, sứ thần Vinh Quốc kiêu ngạo như vậy, quốc thư cũng đưa lên cực kì không thành ý, chúng ta còn muốn mặc cho bọn hắn dắt mũi sao?" Nói xong, nàng nhìn sắc mặt của Thái Tử, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, liền lại nói: "Hiện giờ Vinh Quốc mới lập, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ e càng sợ khai chiến..."

Ai ngờ Thái Tử nghe đến đó thì lại xua xua tay, nói: "Vinh Quốc không giống những nơi khác. Thảo nguyên thống nhất thành một thể, nhưng đất nước này nguyên bản từ rất nhiều bộ lạc tạo thành, mặc dù hoàng đế cường thế áp chế mọi người, nhưng những bộ lạc đó cũng sẽ không bởi vậy mà sụp đổ. Tuy là có thế lực nhỏ, nhưng nếu cứ một đoàn lại một đoàn, có cọ xát, có mâu thuẫn, mạnh mẽ hợp tác cùng nhau, cứ thế mãi sẽ có thời điểm không thể áp chế được."

Kỳ Dương nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, phản ứng cũng hoàn toàn không chậm: "Ý của hoàng huynh là, bọn họ cố ý đem nội ưu chuyển thành nhất trí đối đầu với bên ngoài." Nàng dừng một chút, lại nói: "Tỷ như mở ra một hồi đại chiến."

Bắc địa và Nhung địch chiến tranh giằng co đâu chỉ có trăm năm, thậm chí đã kết oán lâu hơn cả chiều dài lịch sử Lương Quốc. Chỉ là dĩ vãng, nhiều bộ lạc làm theo ý mình, thiếu tiền thiếu lương thậm chí thiếu người liền xuôi về phương Nam cướp bóc một phen. Náo loạn biên cảnh không được an bình, thi thoảng đánh một hồi, nhưng lại không có tới mức chân chính trở thành chiến tranh giữa các nước. Kỳ Dương nói đến đại chiến, hiển nhiên là không dừng tại đây.

Mà đại chiến đối với Vinh Quốc hiện nay là có chỗ lợi, hoặc nói đúng hơn là hoàng đế Vinh Quốc có chỗ lợi.

Chưa nói đến những gì có thể cướp bóc từ Lương Quốc, tân hoàng Vinh Quốc yêu cầu củng cố quyền lực của chính mình, sẽ không thể cho phép các bộ lạc thủ hạ quá mức cường thịnh. Chuyển sự chú ý của mọi người vào cuộc chiến với Lương Quốc, cái chính là có thể mượn chuyện này tiêu hao binh lực của các bộ lạc lớn, để tránh bị cản đường trong tương lại. Mà những thủ lĩnh bộ lạc đó vì kiến quốc mà bành trướng, cũng sẽ không bủn xỉn với một trận chiến.

Thái Tử đi không nhanh không chậm, nghe nàng dứt lời thì gật gật đầu: "Đúng là như thế. Vấn đề nội bộ của người khác, chúng ta hà tất lấy tính mạng của các tướng sĩ lấp vào sao? Nếu không phải là do điều kiện trên quốc thư thực sự vớ vẩn, phụ hoàng cũng sẽ không tiếc đáp ứng."

Kỳ Dương nghe xong thì trầm mặc một lát, vẫn là có chút khó hiểu: "Đã muốn đánh, bọn họ còn phái sứ thần tới làm chi?"

Thái Tử lúc này nhưng thật ra lắc đầu, chỉ nói: "Cô cũng không biết. Có lẽ là quốc nội có gì khác thường. Tỷ như, có người thiên hướng an nhàn không muốn khai chiến, cũng hoặc là bọn họ hiện giờ chuẩn bị còn không đủ, muốn dựa và hoà đàm, biểu hiện dối trá nhằm kéo dài thời gian, rồi đánh cho chúng ta trở tay không kịp."

Suy đoán như thế là có khả năng, thậm chí hoàng đế đã bí mật lệnh biên quan tăng mạnh đề phòng.

Kỳ Dương nghe xong lại không tỏ ý kiến, sau một lúc lâu mới nói: "Hòa đàm việc này, thật không thú vị."

Thái Tử liền cười: "Ngươi không thấy trên cung yến, phụ hoàng đều lười phản ứng bọn họ sao?"

Kỳ Dương ngẫm lại thái độ hôm nay của hoàng đế, thật đúng là lãnh đạm đến mức cho có lệ. Nàng có chút buồn cười, tâm thái cũng thả lỏng một chút, ngược lại liền nghĩ tới chuyện tỷ thí rơi lên đầu Lục Khải Phái, lại lôi kéo ống tay áo Thái Tử, hỏi: "Nhưng nếu hai bên đều không có thành ý, phụ hoàng còn đáp ứng tỷ thí làm chi? Không đề cập tới chuyện thắng thua, chẳng lẽ còn thật muốn cùng người ký kết quốc thư."

Thái Tử vừa nghe liền biết, lời này nàng là bởi vì Lục Khải Phái mà hỏi. Nói đến, hôm nay lúc ban đầu hắn thật ra rất có hảo cảm với Lục Khải Phái, nhưng hôm nay gặp qua thiếu niên dị tộc ở phía đối diện, nhìn dung mạo tương tự như thế, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra vài phần băn khoăn.

Thái Tử đi ở phía trước bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng trịnh trọng vài phần: "Việc hôm nay, hoàng muội không có chút nghi ngờ nào sao?"

Thái độ của Tạ Hoằng Nghị quá rõ ràng, nếu nói chỉ vì dung mạo mà nhằm vào Lục Khải Phái, Thái Tử đương nhiên không tin. Hai người đại để có chút liên hệ, nhưng chuyện này lại liên quan đến Kỳ Dương, hắn tin tưởng muội muội đều có phán đoán của riêng nàng, vậy nên không muốn làm rõ từng chuyện một.

Ai ngờ Kỳ Dương nghe xong lời này thì lại cười, dường như hoàn toàn không lĩnh hội sự hung hiểm trong đó, chỉ mở miệng nói: "Hoài nghi cái gì? Chỉ cần nắm chặt người đó trong lòng bàn tay, ta cái gì cũng đều không cần hoài nghi."

Nàng nói lời này mang theo mười phần bá đạo tự tin, Thái Tử cũng không khỏi nhìn chăm chú, một lát sau chỉ đành lắc đầu cười: "Tùy ngươi đi."

- --

Cái gọi là trên làm dưới theo, thái độ của hoàng đế đối với sứ thần Vinh Quốc lãnh đạm, dẫn tới trong triều trên dưới đối với đoàn sứ thần này cũng không nhiều nhiệt tình. Hơn nữa, ở trên cung yến khiêu khích, Lương Quốc chúng thần càng không có hảo cảm với đoàn sứ thần Vinh Quốc man di này.

Tứ Phương Quán lạnh lẽo, sau khi cung yến kết thúc, quán sử cũng theo đó đối đãi bọn họ lãnh đạm rất nhiều.

Người Vinh Quốc hùng hùng hổ hổ một trận, nhưng nên ăn thì vẫn ăn, nên uống vẫn uống, da mặt dày đến mức dường như hoàn toàn không cảm giác được Lương Quốc không chào đón.

Ngày tỷ thí tạm thời chưa được định ra, nhưng Tạ Hoằng Nghị "Gánh vác Vinh Quốc hy vọng" lại không suy nghĩ giống người khác, chỉ biết lưu tại Tứ Phương Quán tạm thời ôm chân Phật. Hắn gần đây luôn đi ra ngoài, hầu như toàn bộ kinh thành nơi nào cũng có dấu chân của hắn, làm cho người giám thị đều cho rằng hắn chỉ là đang đi dạo.

Ngày này cũng là như thế, Tạ Hoằng Nghị sáng sớm liền mang theo hai tôi tớ đi ra khỏi Tứ Phương Quán. Từ phố đông dạo đến tây thành, lại từ tây thành đi đến cửa nam, mua một đống đồ vật linh tinh, tuy là thân thể người Vinh Quốc cường kiện, nhưng hai tôi tớ đi theo hắn cũng suýt nữa bị đống hàng hóa đó áp cong eo.

Cũng may, đến giữa trưa, Tạ Hoằng Nghị đi dạo mệt rồi, liền ở bên đường tìm một tửu lầu dùng bữa.

Không lệnh tôi tớ đi theo, Tạ Hoằng Nghị tự mình đi vào ghế lô, vừa vào cửa liền thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đứng ở bên trong. Ông lão quần áo mộc mạc, khuôn mặt bình thường, chỉ là một đôi mắt trầm tĩnh có thần, mơ hồ để lộ ra một chút khác thường.

Tạ Hoằng Nghị nửa điểm cũng không kinh ngạc trong ghế lô còn có người, hắn chính mình đi đến, lại đem cửa ghế lô một lần nữa đóng chặt. Bởi vì tuổi còn nhỏ, vóc người không cao lớn, hắn hơi hơi ngửa đầu nhìn lão, sau khi đánh giá một lát mới mở miệng: "Tề bá?"

Thời điểm hắn đánh giá Tề bá, Tề bá cũng đánh giá hắn, ánh mắt bình tĩnh phảng phất như đang xem một món hàng treo giá chờ bán.

Tạ Hoằng Nghị sinh ra tôn quý, chưa bao giờ bị người khác dùng ánh mắt như vậy đánh giá qua, đôi mày anh khí lập tức nhăn lại. Vẫn còn không đợi hắn phát tác, Tề bá ở phía đối diện đã dời đi ánh mắt, lại nhàn nhạt mở miệng: "Không biết tiểu công tử tới tìm ta, là có chuyện gì?"

Giờ phút này, thái độ Tề bá xa cách, dường như mới vừa nghiệm xem một món hàng không đủ tiêu chuẩn, mơ hồ còn có chút không vui. Bản thân hắn đều có ngạo cốt, đối mặt với hai tiểu chủ nhân là Lục Khải Phái và Lục Khải Thành mới nguyện ý khom lưng, nhưng đối mặt với người khác hiển nhiên không tốt tính như vậy. Cho dù thiếu niên trước mặt cùng Lục Khải Phái có vài phần tương tự, lại tìm tới tận cửa, rõ ràng là có can hệ với nhau.

Tạ Hoằng Nghị bị thái độ của hắn làm cho tức giận, tính tình tiểu thiếu niên cũng bướng bỉnh. Khi ở Vinh Quốc, vài vị hoàng thúc cũng đều cho hắn mặt mũi, làm sao có thể chịu nổi sỉ nhục như vậy? Hắn lập tức liền nói vài tiếng "Tốt", lại nói với Tề bá: "Thật đúng là một tên không biết tôn ti!"

Nhưng mà Tề bá lại không ở dưới trướng của hắn, vẫn là dùng ánh mắt bắt bẻ như vậy nhìn hắn: "Ngươi tôn? Ta ti?"

Câu hỏi này, dường như đối phương là thiếu niên quý tộc, cũng không cao quý bằng thân phận quản gia một phủ trạch như hắn. Không phải dường như, trong mắt hắn thật sự tràn đầy miệt thị!

Cũng là vì lí do như vậy, cho dù Tề bá cũng không mở miệng, thái độ ngạo mạn xem thường vẫn khiến cho thiếu niên đối diện tức giận.

Tạ Hoằng Nghị thở hổn hển mấy hơi, lồng ngực nho nhỏ kịch liệt phập phồng, chỉ hận không thể lập tức gọi tôi tớ của mình tới, lại đem lão nhân không biết tốt xấu trước mặt này giết chết! Nhưng hắn biết không thể được, thậm chí ngay cả việc thấy được đối phương, hắn đều lén lút tới, hơn nữa vẫn là trộm ấn giám phụ thân của hắn mới có thể lừa được đối phương tới.

Nhưng vô luận nói như thế nào, người trước mắt bất quá cũng chỉ là một thuộc hạ, hắn như thế nào dám nói chuyện như thế với mình?!

Tạ Hoằng Nghị cố sức đi theo sứ thần đến Lương Quốc, lại hao hết tâm tư đem Tề bá đến cái tửu lâu nho nhỏ này, tất nhiên là có mục đích. Nhưng ngay khi vừa gặp mặt, hắn liền biết sự tình sẽ không dễ dàng, lão giả ở đối diện cũng không dễ tống cổ như hắn nghĩ. Hắn còn muốn bày ra cái giá để làm cho đối phương thỏa hiệp, thế nhưng nhân gia căn bản đều không thèm phản ứng hắn.

Niên thiếu khí thịnh, ánh mắt Tạ Hoằng Nghị thoáng chốc trở nên tàn nhẫn.

Nhưng mà Tề bá đã lão thành tinh, đối với cảm xúc của người khác luôn nhìn ra, bực này thiếu niên nho nhỏ như thế làm sao có thể che giấu? Hắn lập tức cười lạnh một tiếng: "Ta khuyên tiểu công tử vẫn là chỗ nào qua lại chỗ đó liền tốt, không phải chuyện gì, ở đâu ngươi đều có thể nhúng tay vào."

Trong nháy mắt kia, khí thế trên người Tề bá trở nên khiếp người, tuy là thiếu niên xuất thân tôn quý kiến thức không tầm thường, thế nhưng lúc này đều có chút kinh ngạc. Hắn lui về phía sau một bước, làm ra bộ dáng đề phòng, ánh mắt nhìn về phía Tề bá cũng trở nên cảnh giác, bật thốt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?!"

Lời này vừa nói, Tề bá liền cười nhạt một tiếng: "Tiểu mao hài cái gì cũng không biết cũng chạy tới đây gặp ta." Dứt lời, hắn nâng bước đi ra ngoài, thuận tiện còn nói thêm một câu: "Thật là lãng phí thời gian của ta."

Tạ Hoằng Nghị bị tình huống như vậy làm cho ngẩn ngơ, chờ đến khi hắn hoàn hồn thì Tề bá đã đi ra ngoài.

Đuổi theo tới cửa nhưng không thấy bóng người, thiếu niên nắm chặt tay nện thật mạnh ở trên cửa phòng, như thế nào cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như thế này. Hắn giống như đóng vai một tên hề, đưa tới cửa bị người làm cho nhục nhã. Nhưng rõ ràng, rõ ràng không nên là như thế!

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử (lo lắng): Hoàng muội ngươi không lo lắng họ Lục có dị tâm sao?

Kỳ Dương (tự tin): Chờ ta ngủ cùng người... Khụ khụ, chờ ta đem người khống chế ở trong lòng bàn tay, kia còn có cái gì phải lo lắng?

Thái Tử (...): Hận gả như vậy, cô như thế nào cảm thấy ngươi sẽ là người trước tiên bị khống chế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.