Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 61: Ta nhận thức người nọ



Thế cục trên chiến trường trước nay luôn thay đổi trong nháy mắt, nhưng một khi quy mô chiến tranh trở thành chiến quốc, liền không phải là chuyện một sớm một chiều. Sau khi hoàng đế tăng binh ở Bắc Cương, chiến cuộc dần dần ổn định, mọi người ở kinh thành vẫn như cũ ca vũ, sống những ngày tháng yên bình.

Kỳ Dương tùy thời sẽ tìm cách chạy ra cung. Lợi dụng chiến sự ở Bắc Cương thu hút sự chú ý của hoàng đế, gần đây cũng không có nhiều thời giờ đi quản nàng, cho nên lúc này Kỳ Dương ra cung cũng khá dễ dàng.

Buổi sáng ngày hưu mộc, Kỳ Dương đơn giản hẹn Lục Khải Phái đến dâng hương ở chùa Hộ Quốc phía ngoại ô.

Sáng sớm, xe ngựa đón ánh sáng mặt trời từ trong cung chạy ra, bánh xe lộc cộc lăn qua những phiến đá xanh trên phố, chạy một vòng qua Lục phủ, tiện thể mang theo thiếu niên đang đợi ở bên ngoài cửa phủ. Sau khi Tạ Hoằng Nghị rời đi không lâu, Tề bá đã phái người tới Đại Lý Tự thỉnh nàng hồi phủ, nhưng khi đó Lục Khải Phái không đáp ứng, sau này bởi vì lời của Kỳ Dương mà dọn trở về.

Mà hiện giờ, Lục phủ đối với hai người mà nói, đã không thể gọi là đầm rồng hang hổ, ít nhất là sau khi hai người đã hoàn toàn nói rõ ngọn ngành cho nhau, Kỳ Dương liền phái ám vệ ở bên người Lục Khải Phái, cũng không giấu nàng ấy chuyện nàng xếp thám thính ở Lục phủ.

Lục Khải Phái sau khi nghe xong thì cũng không tức giận, ngược lại còn có chút kinh hỉ khi được người trong lòng che chở... Có thể nói là rất nuông chiều.

Tuy nhiên, xét về hiện tại mà nói, Kỳ Dương an bài bảo hộ cũng chưa có công dụng gì. Tề bá tựa hồ rất là để bụng tới nàng, càng không có ý định hạ thủ với nàng, mấy ngày nay Lục Khải Phái ở Lục phủ thậm chí rất là hài lòng.

Lúc này, xe ngựa sau khi đón người thì tiếp tục chạy ra khỏi thành, hai người ở bên trong thùng xe nhìn nhau mỉm cười.

Bên ngoài thùng xe còn có xa phu, cách một cái cửa cũng không thể che lấp được gì, vì vậy hai người ở trên xe ngựa hoàn toàn không nói những việc quan trọng. Tựa như bình thường, nói một chút tình hình gần đây, thổ lộ tương tư, nhiều lắm thì có một chút hành động ái muội.

Chính là vậy, hai người tâm ý tương thông nhưng không thể gặp nhau mỗi ngày, cũng cảm thấy uất thiếp vạn lần.

Vó ngựa lộc cộc đạp lên phiến đá xanh, xa phu điều khiển dây cương đi cũng không quá chậm. Chỉ sau nửa canh giờ, đã chạy từ Lục phủ đến cửa thành, nhưng khi tới cửa thành thì bị ngăn lại, đợi hồi lâu cũng không thể ra khỏi thành.

Hai người chỉ tranh thủ một ngày hưu mộc để đi ra ngoài, buổi tối phải trở về thành thậm chí là hồi cung trước khi cửa thành đóng lại, trên đường cũng không muốn có nhiều trì hoãn. Bởi vậy đợi một lát, Lục Khải Phái có chút không kiên nhẫn, nhịn không được nói: "Hôm nay cửa thành sao lại đông đến như vậy?"

Khi nói chuyện, nàng xốc lên màn xe đi xem, lại thấy đường phía trước có tới mấy chiếc xe ngựa. Lấy góc độ của Lục Khải Phái hiện giờ đúng lúc nhìn không thấy đánh dấu, nhưng bề ngoài xe ngựa nhìn qua rất là phú quý, thậm chí trang trí lại có kim sức, có lẽ thân phận chủ nhân của nó rất phi phàm.

Kỳ Dương thấy thế cũng tiến đến bên người Lục Khải Phái, cùng nàng nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền nhận ra: "Phía trước là xe ngựa trong phủ Tam hoàng huynh ta, bên kia là Định Quốc Công gia, chắc là đang tranh chấp ở cửa thành."

Hiện giờ ai cũng không biết thế cục Bắc Cương ra làm sao, ngay cả chuyện Tam hoàng tử lúc trước ở trên chiến báo khẩn cầu hồi kinh, không biết vì sao lại bị truyền ra ngoài. Trên chiến trường nhưng khiếp chiến, này cũng không phải là thanh danh gì tốt. Tam hoàng tử lúc đi khí phách hăng hái bao nhiêu, hiện giờ tiếng xấu đồn xa bấy nhiêu. Tuy hắn còn chưa hồi kinh, nhưng một hệ của Tam hoàng tử ở trong triều cũng đã bị chèn ép đến không dám ngẩng đầu.

Nhưng thật ra Định Quốc Công gia, tuy rằng có tên ăn chơi trác táng như Trương Chẩm, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của Định Quốc Công. Mắt thấy thế cục ở Bắc Cương có biến, hoàng đế liền phái hắn đến Bắc Cương, kết quả người mới vừa đi thì đã thắng được hai trận nhỏ, rất là có chút thủ đoạn.

Nhìn thế trận xe ngựa như vậy, đi ra ngoài hẳn là Tam hoàng tử phi, chỉ không biết vì sao lại đối mặt với Định Quốc Công gia.

Lục Khải Phái nghe vậy thì nhìn ra bên ngoài, có chút tò mò: "Hiện giờ tình cảnh của Tam hoàng tử không coi là tốt, sao trong phủ còn có người ở kinh thành gây thù chuốc oán?" Nói xong lại lầu bầu: "Muốn tranh thì cứ tranh, nhưng cũng đừng dừng ở cửa thành chứ."

Lời nàng nói được quá tình cờ, vừa dứt lời, phía trước tranh chấp tựa hồ cũng có kết quả.

Cuối cùng hai bên đều thối lui một bước, hai chiếc xe ngựa song hành ra khỏi cửa thành.

Nhưng kết cục như vậy ở trong mắt Kỳ Dương, lại nhịn không được mà nhíu mày. Bởi vì người Định Quốc Công phủ quá càn rỡ, cũng bởi vì Tam hoàng tử phi quá mềm yếu, lần này lui một bước chính là làm mất thể diện hoàng gia các nàng!

Sau khi Kỳ Dương thu hồi ánh mắt thì không khỏi thở dài, cũng không thể nói là vui sướng khi người gặp họa: "Ngày mai, Tam hoàng huynh của ta lại phải bị vạch tội."

Lục Khải Phái nghe vậy, giả vờ ấn lên mi tâm của nàng, nói: "Hiếm thấy, A Ninh cũng đừng tiếp tục vì Tam hoàng tử mà nhọc lòng nữa được không?" Nói xong lại đẩy mặt Kỳ Dương hướng về phía mình: "Tới tới tới, ngươi nhìn ta, ngươi vẫn luôn nói ta đây đẹp hơn mà."

Kỳ Dương thấy nàng giở trò trêu chọc, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười.

Xe ngựa chặn ở phía trước rốt cuộc cũng ra khỏi thành, con đường tắc nghẽn lại lần nữa thông suốt, xa phu vung dây cương giục ngựa đi trước. Tiếng cười đùa của hai người trẻ tuổi bên trong thùng xe thỉnh thoảng truyền đến, cuối cùng biến mất trong những ngọn gió tự do ở vùng ngoại ô...

- --

Kỳ Dương dắt Lục Khải Phái đi vào chùa Hộ Quốc, là tới để hẹn hò du ngoạn, cũng là tới để dâng hương lễ tạ thần.

"Cũng không nhớ rõ là khi nào, lúc đó ta mới vừa tra được một chút tin tức của ngươi, còn không biết ngươi đã không còn. Thỉnh thoảng bồi hoàng tẩu tới chùa Hộ Quốc dâng hương, liền ở trước Phật nguyện cầu, muốn cùng ngươi tiền duyên nối tiếp." Kỳ Dương nói đến chuyện cũ, có chút thẫn thờ: "Thế nhưng, không đến mấy ngày sau thì tra được ngươi đã bị Lục Khải Thành hại chết, lúc ấy chỉ cảm thấy ngay cả Phật Tổ cũng không thể tin được."

Bởi vì khi đó, Kỳ Dương ngoại trừ hứa nguyện còn rút một quẻ, quẻ đó nói nàng sẽ được như ý nguyện. Nàng vì thế mà còn vui mừng vài ngày, nhưng kết quả lại như một chậu nước lạnh dội tới, nàng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa chạy tới chùa Hộ Quốc đánh kim thân Phật Tổ.

Tất nhiên, những suy nghĩ tức giận như vậy cũng chỉ tồn tại trong lòng nàng ngắn ngủi một cái chớp mắt, sau đó cả người nàng liền bị đau thương bao phủ.

Phát tiết lên những người không liên quan trước nay đều không phải là lựa chọn của Kỳ Dương, nàng đã muốn nhằm vào ai thì sẽ nhằm vào đầu sỏ gây tội. Chuyện sau đó Lục Khải Phái cũng biết, đệ đệ kia của nàng chết vô cùng dứt khoát.

Lục Khải Phái nghe nàng nói xong thì lại bật cười, rồi sau đó trịnh trọng nói: "Hiện giờ xem ra, Phật Tổ không có lừa gạt ngươi." Nói xong, nàng tiến đến bên tai Kỳ Dương, lại thấp giọng nói: "Tử không thể trách năng lực thần linh hữu hạn, ngươi và ta có thể trọng sinh, nói không chừng cũng là do Phật Tổ phù hộ."

Kỳ Dương bị hơi thở nàng thổi đến lỗ tai có chút ngứa, hơi hơi trốn sang một bên: "Cho nên ta mới muốn tới lễ tạ thần đây."

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào chùa Hộ Quốc, trùng hợp là mùng một, người hôm nay tới trong chùa dâng hương thực sự không ít. Hai người theo dòng người tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, sóng vai quỳ gối trước Phật thành tâm cầu nguyện, lại tìm đến tăng nhân trong chùa tặng thêm không ít dầu mè.

Thêm một chuyện xưa, Kỳ Dương cũng thả lỏng không ít, sau khi ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện liền lôi kéo Lục Khải Phái đi dạo ở quanh chùa.

Khi đang bước đi, Lục Khải Phái bỗng nhiên nở nụ cười, dẫn tới Kỳ Dương chú ý, sau đó nàng chỉ vào sau núi và cười nói: "Ta khi ấy vừa trở về thì luôn muốn chạy trốn, nhưng Lục gia ngoại tùng nội khẩn, ta lại sợ bị người khác nhìn ra mục đích, cuối cùng vẫn là lấy cớ dâng hương tới chùa Hộ Quốc, rồi sau đó từ sau núi chạy thoát."

Kỳ Dương nghe vậy thì buồn cười lại bất đắc dĩ, nghĩ đến phò mã nhà mình sau khi trọng sinh cũng không muốn báo thù, thật đúng là tính tình quá tốt. Nếu đổi lại là nàng, khẳng định trước tiên phải lấy tới một bao độc dược, đem những người Lục gia an bài nàng chịu chết đều đưa lên lộ!

Tuy nhiên, những lời tràn đầy lệ khí này, ở cửa Phật thanh tĩnh cũng không thể nói nhiều.

Tùy ý tìm đề tài, hai người lại nói một chút chuyện vặt, vừa nói vừa tìm chỗ yên tĩnh, tính toán tìm một nơi bình yên rồi nói đến chính sự. Chỉ là, hai người tuy tìm thấy nơi yên tĩnh, nhưng ngoài ý muốn phát hiện có người nhanh chân đến trước.

Kỳ Dương từ xa nhìn thấy nữ tử mỹ mạo ăn mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá, mày không khỏi nhăn lại: "Như thế nào lại gặp nàng?!"

Lục Khải Phái nghe vậy thì nhìn theo tầm mắt Kỳ Dương, cũng thấy dáng vẻ nàng kia có chút quen mắt, nghĩ một lúc cũng nhớ ra: "Là Tam hoàng tử phi? Nàng tới trong chùa dâng hương sao? Nhưng tại sao lại chạy tới nơi hẻo lánh như thế này?"

Bắc Cương đánh thành dáng dấp như vậy, Tam hoàng tử cho dù chỉ là giám quân ở phía sau màn, nhưng cũng có thể nghĩ được có bao nhiêu nguy hiểm. Vì vậy Tam hoàng tử phi tới chùa Hộ Quốc cầu phúc một chút cũng không kỳ quái, lúc nãy hai người ở cửa thành nhìn thấy xe ngựa của nàng thì đã đoán được vài phần.

Chỉ là cầu phúc thì cầu phúc, dâng hương thì dâng hương, đường đường là Tam hoàng tử phi sao lại một mình chạy đến nơi này?

Trong chốc lát, Kỳ Dương đều phải hoài nghi Tam hoàng huynh của nàng bị cho đội mũ xanh, nhưng ngẫm lại tính tình Tam hoàng tử phi kia vừa nhát gan vừa nhút nhát, làm sao nàng ta có thể làm ra chuyện như vậy. Chỉ là đã nhìn thấy, nhiều ít cũng có vài phần tò mò, vì vậy nàng nói với Lục Khải Phái: "Ta nghĩ nàng ta giống như là đang đợi người, không bằng ngươi và ta cũng lưu lại, xem người nàng chờ là ai."

Lục Khải Phái nghe vậy, ánh mắt nhìn Kỳ Dương cũng trở nên vi diệu, luôn có cảm giác công chúa điện hạ vui sướng khi người gặp họa, tính toán "giúp" hoàng huynh của nàng đi bắt gian. Kết quả lại bị Kỳ Dương phát hiện, trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng tức khắc hậm hực thu hồi tâm tư.

Hai người cũng không đi gần, cách xa Tam hoàng tử phi, tìm một nơi ẩn nấp lại có thể nhìn rõ mà chờ.

Quả nhiên, nửa chén trà nhỏ qua đi, liền thấy một bóng người chậm rãi đi về hướng này. Thế nhưng khác xa với suy đoán của Lục Khải Phái và Kỳ Dương, người tới cũng không phải là nam tử, mà là một cô nương dáng người yểu điệu.

Nàng đi thẳng tới trước mặt Tam hoàng tử phi, người sau nhìn thấy nàng ánh mắt lại xa lạ thấp thỏm lại phòng bị, hiển nhiên hai người cũng là lần đầu gặp nhau. Nhưng người tới hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, dăm ba câu nói đã khiến Tam hoàng tử phi buông cảnh giác, bắt đầu nôn nóng lên...

Hai người kia ở nơi xa nói thầm với nhau gì đó, Lục Khải Phái và Kỳ Dương cách thực sự có chút xa, thậm chí không thể nghe được mấy lời. Kỳ Dương không khỏi nói nhỏ một câu: "Thất sách, chúng ta cách quá xa."

Nàng luôn cảm thấy khí chất của nàng kia có chút kỳ quái, đứng cùng một chỗ với Tam hoàng tử phi hoàn toàn không giống người chung đường.

Lục Khải Phái thấy nàng nhíu mày ảo não lại có chút buồn cười, không nghĩ nhiều đã tiến đến bên tai nàng nói nhỏ một câu: "A Ninh đừng nóng vội, ta nhận thức người nọ."

Kỳ Dương nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy tò mò: "Là ai?"

Lục Khải Phái cũng không ấp úng, lập tức liền đáp: "Đó là Tần Khanh -hoa khôi đầu bảng ở Xuân Phương Lâu." Nói xong, nàng lại nói: "Nàng ta không phải xuất thân từ nữ quyến phạm quan, lấy thân phận của nàng mà nói hẳn sẽ không liên quan gì đến Tam hoàng tử phi, hôm nay hai người lại gặp nhau tại chùa Hộ Quốc, nhất định..."

Lục Khải Phái không có cơ hội nói xong mấy lời còn lại, bởi vì nàng phát hiện, ánh mắt Kỳ Dương nhìn về phía nàng đột nhiên sắc bén lên.

Ngay sau đó, ngữ khí đối phương bất thiện, lặp lại một lần nữa: "Hoa khôi đầu bảng ở Xuân Phương Lâu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (liều mạng xua tay): Ta không phải, ta không có, ta không quen biết nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.