Một hồi cung yến toàn là cảnh thái bình giả tạo.
Tuy rằng về sau lại tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, dường như hoà thuận vui vẻ, mọi người cũng không đề cập đến việc lúc nãy, nhưng không thể phủ nhận, chuyện long ngư của Tề Vương rốt cuộc đã phá hủy ngày sinh thần này.
Đêm chưa tối đen nhưng cung yến đã tàn, sự náo nhiệt ồn ào được ngụy trang thoáng chốc tan đi, mọi người đều im lặng ra cung.
Kỳ Dương nắm tay Lục Khải Phái, cùng nàng chậm rãi rời khỏi cung, cũng không vội vã như mọi người, các nàng dần dần tụt lại ở phía sau.
Vừa lúc có làn gió đêm mát mẻ lướt qua mặt, chậm rãi đi cũng có thể vơi bớt mùi rượu.
Hai người chậm rãi bước đi, chỉ chốc lát sau xung quanh đã không còn ai, Kỳ Dương nghẹn cả đêm rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi: "A Phái nàng nói, chuyện long ngư của Tề Vương rốt cuộc là như thế nào?"
Lục Khải Phái không chút để ý trả lời: "Không biết, tóm lại hắn cũng không phải muốn đưa một con cá chết cho bệ hạ."
Lời này thế nhưng rất đúng trọng tâm, Kỳ Dương cũng cảm thấy Tề Vương không ngốc như vậy.
Không ai có thể ngốc như thế, đừng nói là hoàng tử, dù cho nhi tử nhà bá tánh tầm thường phúc thọ phụ thân, đưa thọ lễ tất nhiên sẽ tìm mọi cách chuẩn bị tỉ mỉ, làm sao gây ra sai lầm bực này?
Vả lại không nói đến long ngư kia, long ngư loại đồ vật này mọi người hôm nay cũng hiếm thấy, ai có thể biết con cá này rốt cuộc vì sao mà chết? Cái bể nước bằng ngọc lưu ly bị hư cũng quá kỳ quặc, cũng quá đúng lúc.
Ngay cả hoàng đế muốn bất động thanh sắc bỏ qua việc này, cuối cùng cũng không thể thành công, ngược lại lấy phương thức kịch liệt như vậy làm bại lộ ra.
Việc này, thấy như thế nào cũng đều lộ ra kỳ quặc.
Kỳ Dương liền nhăn lại mi, nói: "Việc này đâu đâu cũng kỳ quặc, không biết là ai hạ độc thủ."
Lục Khải Phái nghiêng đầu nhìn cung điện ở nơi xa ẩn hiện trong bóng đêm, không biết sao, trong lòng thế nhưng cảm thấy có chút áp lực.
Nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về cửa cung sáng rực ở phía trước, thuận miệng nói tiếp: "Vậy điện hạ không ngại ngẫm lại, việc này ai sẽ thu được lợi."
Làm việc luôn phải có mưu đồ, đặc biệt tìm cách phá hư thọ lễ của hoàng đế trong sinh thần của hắn cũng không phải là một việc dễ dàng.
Kỳ Dương ở trong lòng tính toán một chút, lại phát hiện không có đối tượng nào để hoài nghi.
Thái Tử tuy rằng ốm yếu, nhưng trữ vị lại không dễ dàng bị dao động, hắn đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở chính vụ và triều đình, thật sự sẽ không động tay với mấy huynh đệ ngổ ngáo này.
Kỳ Dương cũng không tin, lấy phẩm tính của Thái Tử mà nói, hắn sẽ có thể động tay chân, không những hãm hại huynh đệ tội bất hiếu bất nghĩa, còn chọc cho quân phụ tức giận vào ngày sinh thần, khiến cho Lương Quốc mất thể diện trước mặt sứ thần các nước như vậy.
Ngoại trừ Thái Tử, lại nhìn đến Ngụy Vương, hắn hôm nay hiển nhiên cũng bị một phen kinh hách.
Dưới áp lực của mọi người phải dâng thọ lễ lên hoàng đế, Kỳ Dương cảm thấy hắn đều sắp khóc, mồ hôi lạnh lả tả chảy xuống, hoàn toàn không giống như là đang diễn kịch.
Cuối cùng đó là Ngô Vương, hắn nhỏ tuổi nhất trong số các chư vương và cũng là người có thế lực yếu nhất, ngày thường thấp kém đến mức không dám nhiều lời một câu, quả thực chính là tiểu đáng thương.
Trừ phi hắn giả heo ăn thịt hổ, nếu không sẽ không làm ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa dù cho có thể vặn ngã Tề Vương, đối với hắn lại có ích lợi gì đây? Thái Tử còn tại, còn có Ngụy Vương che ở phía trước, cũng không nghe nói hắn cùng Tề Vương có hiềm khích, làm sao sẽ vô cớ hại người?
Đúng vậy, rốt cuộc Thái Tử vẫn còn ở đó, vừa không phải là hắn động thủ, như vậy người khác nhằm vào Tề Vương lại có ích lợi gì?
Kỳ Dương suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, bất tri bất giác đã bị Lục Khải Phái nắm tay dắt ra cửa cung.
Chờ đến khi bước lên xe ngựa quay về phủ, Kỳ Dương rốt cuộc thở dài một tiếng, nói: "Không nghĩ ra, có lẽ thật là ngoài ý muốn đi."
Nói xong lời này, ai cũng đều không tin, tối nay sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng không biết có bao nhiêu người ngủ không yên.
Xe ngựa đi được một đoạn, Kỳ Dương bỗng nhiên lại thở dài: "Ngũ hoàng huynh hôm nay hao hết tâm tư chuẩn bị thọ lễ đưa vào cung, cũng không biết phụ hoàng có thấy hay không.
Thế nhưng náo loạn một hồi, tâm tư của hắn xem như uổng phí."
- --
Rốt cuộc, con cá chết kia vẫn đâm một cây châm vào lòng hoàng đế.
Từ trước đến nay, ít có hoàng đế nào trường thọ như đương kim hoàng đế sống đến 50 tuổi, nếu ngày nào đó hắn bỗng nhiên băng hà cũng tuyệt nhiên không tính là mất sớm.
Cho dù hoàng đế hiện giờ thân thể an khang, thế nhưng trong lòng cũng để ý tuổi thọ.
Nếu như thế, hắn liền không có thể thờ ơ con long ngư chết trong sinh thần, chỉ là lúc ấy ngại với mặt mũi, chưa từng phát tác thôi.
Sinh thần qua đi, sứ thần các nước đến chúc mừng được hoàng đế ban thưởng, đều dồn dập trở về nước.
Chờ tiễn đi người ngoài xem náo nhiệt, một đoạn thời gian tiếp theo, ngày tháng của Tề Vương trôi qua thật sự không tốt.
Trong triều thi thoảng bị khiển trách, ban sai lúc nào cũng bị cản trở, ngay cả mẫu phi của hắn ở hậu cung cũng bị vạ lây theo.
[1] Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Thế nhưng nửa tháng trôi qua, Tề Vương - người đã từng khí phách hăng hái, muốn đạt được Thái Tử chi vị liền mặt xám mày tro.
Có lẽ là thấy hắn chật vật, lại có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, vạch trần mấy cái tội trạng đưa đến trước mặt hoàng đế.
Đều nói là tường đích thực bị mọi người đẩy ngã, Tề Vương rơi đài cũng hoàn toàn không chậm hơn Sở Vương bao nhiêu.
Cuối tháng sáu, Tề Vương bị cấm túc ở vương phủ.
Tuy còn giữ lại tước vị thân vương, nhưng thánh tâm đã mất, bản thân hắn cũng suy sụp tinh thần.
Nếu không phải là cố ý, người này cũng là phế đi.
Khi thu được tin tức Tề Vương bị cấm túc, Kỳ Dương chính là đang oa ở nhà thuỷ tạ, tranh thủ thời gian được nhàn rỗi.
Thời tiết cuối tháng sáu đúng là thời điểm nóng bức nhất giữa hè, dù có đợi ở trong phòng cũng cảm thấy buồn đến hoảng.
Vì vậy gần đây Kỳ Dương rất là thích nghỉ ngơi ở nhà thuỷ tạ.
Nơi này thông gió, lại có dòng nước điều tiết nhiệt độ không khí, mát mẻ hơn nơi khác rất nhiều.
Mở mắt còn có thể thấy hoa sen cao vút trong hồ nước, lá sen điền điền, phong cảnh cũng không tồi.
Kỳ Dương trải qua những ngày tháng thanh nhàn, nhưng phong vân trong kinh lại tại thời điểm nghỉ mát hóng gió như thế này mà biến ảo một hồi.
Khi Chỉ Đinh tiến lên thuật lại tin tức, còn hơi có chút cảm khái: "Ba tháng trước Sở Vương mới bị biếm trích, hiện giờ Tề Vương cũng bị bệ hạ vứt bỏ, này thật đúng là..."
Chỉ Đinh không nói hết, nhưng Kỳ Dương đã minh bạch ý tứ của nàng, đơn giản gần vua như gần cọp, hôm nay không biết rõ chuyện ngày mai.
Nhưng Kỳ Dương nghe được nàng cảm khái, cũng không khỏi sinh ra chút ý niệm khác.
Hoàng đế tổng cộng chỉ có vài hoàng tử thành niên, Sở Vương cùng Tề Vương liên tiếp rơi đài, có phải hay không cũng quá nhanh, quá trùng hợp?
Đang nghĩ ngợi tới những chuyện này, Lục Khải Phái liền đã trở lại.
Giữa hè, công vụ ở Đại Lý Tự cũng không thấy giảm bớt, Lục Khải Phái gần đây cũng rất vội.
Hôm nay xem như hiếm được sớm về, Kỳ Dương thấy nàng trở về cũng rất cao hứng, một bên vẫy tay bảo nàng lại đây, một bên nói: "Hôm nay nàng trở về thật là sớm."
Lục Khải Phái đi đến nhà thuỷ tạ rồi ngồi xuống, bị những cơn gió mát trên mặt nước thổi qua, tức khắc cảm thấy mát mẻ không ít.
Nàng nghiêng người dựa vào lan can, không còn vẻ đoan chính như ngày xưa, lại thêm chút lười nhác: "Hôm nay hiếm khi được ít việc, vì thế trộm nửa ngày thanh nhàn." Nói xong, nàng lại than: "Ai, điện hạ, ta nói với nàng, Đại Lý Tự nơi kia, đến mùa hè liền nóng như lồng hấp, băng cũng không nhiều, quả thực không phải là nơi để người ở."
Nàng lải nhải oán trách vài câu, Kỳ Dương liền cười: "Ta năm ngoái đã nói với nàng, nàng nếu là ghét bỏ Đại Lý Tự ít băng, có thể mang một chút từ trong phủ qua là được.
Nàng là phò mã, sẽ không ai dám nói cái gì."
Lục Khải Phái xua xua tay, cũng không có ý định tiếp tục đề tài này.
Kỳ Dương sớm biết nàng sẽ phản ứng như thế, cũng không khuyên bảo nhiều, nàng bưng nho trên bàn rồi đi đến bên cạnh nàng ấy.
Đang muốn ngồi dựa gần Lục Khải Phái, liền thấy nàng ấy vẻ mặt cự tuyệt, nàng tức khắc tức giận dúi cái đĩa vào trong tay nàng ấy, lại xoay người trở về.
Lục Khải Phái biết nàng không cao hứng, nhưng thời tiết như vậy còn dính, liền tính nàng cùng với Kỳ Dương ân ái, cũng có chút chịu không nổi.
Nàng đành phải hướng về phía Kỳ Dương lấy lòng cười cười, nói: "Đại Lý Tự phá án, ta hôm nay lại đi theo chạy ở bên ngoài một ngày, cả người đều là mồ hôi, còn không có kịp tẩy đâu.
Điện hạ chính là không chê, nhưng bản thân ta cũng ghét bỏ a."
Kỳ Dương không để ý tới nàng, Lục Khải Phái nhìn đĩa trái cây trong tay thì trong lòng khẽ động, vội lột quả nho đưa tới trước mặt Kỳ Dương: "Điện hạ đừng giận ta được không? Thời tiết như vậy, tức giận sẽ càng nôn nóng."
Kết quả, Kỳ Dương ngay cả xem cũng chưa thèm liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp quay đầu nói: "Cả người nàng đều là mồ hôi, ta ghét bỏ."
Lục Khải Phái đành phải tiếp tục dỗ, dỗ đến khi Kỳ Dương ăn xong quả nho thì nàng mới yên tâm.
Nàng lại ôm đĩa đựng trái cây rồi ngồi bên cạnh Kỳ Dương, lột một quả nho cho bản thân ăn, lại đút cho Kỳ Dương một viên, trong chốc lát lại là dáng vẻ ngọt nị.
Là người của công chúa phủ như Chỉ Đinh, cũng chưa bao giờ lo lắng hai người cãi nhau giận dỗi.
Bởi vì luôn sẽ có người hạ mình đi dỗ đối phương, lần này là phò mã, lần sau chính là công chúa, hai người giống như ăn ý, cũng sẽ không để cho cảm xúc tiêu cực chiếm cứ quá nhiều thời giờ.
Các nàng đến nay còn không thấy rõ tương lai, cho nên vĩnh viễn quý trọng từng giây từng phút được ở bên nhau.
Hai người nhão nhão dính dính ăn xong nửa đĩa nho trên bàn, Kỳ Dương liền đẩy ra không ăn nữa.
Lục Khải Phái tự mình ôm quả nho ăn, vừa ăn vừa nói: "Nho này vị cũng không tệ lắm, không bằng ở trong phủ cũng trồng hai cây, đến lúc đó nó leo giàn rồi kết trái, còn có thể vừa hóng mát vừa ăn ở dưới giàn."
Kỳ Dương không thèm để ý việc nhỏ này, mặc kệ Lục Khải Phái có phải hay không nói xuôi, nàng vẫn quay đầu phân phó Chỉ Đinh đi làm.
Sau đó lại nói với Lục Khải Phái: "Nho này là từ thôn trang đưa tới, nàng nếu thích, chúng ta ngày khác liền đến thôn trang một chuyến.
Nàng muốn ở giàn nho hóng mát, hay vẫn là muốn hái trái cây, đều nghe theo nàng."
Lục Khải Phái cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng thấy Kỳ Dương nghiêm túc, nàng cũng nhịn không được cười: "Vậy khá tốt, chờ đến ngày hưu mộc chúng ta liền đi đi.
Hái chút quả nho trở về, đưa đến nha thự cho mấy đồng liêu đều nếm thử."
Hai người tán gẫu vài câu, Kỳ Dương rốt cuộc vẫn là chuyển đề tài quay lại chính sự: "Hôm nay nàng ở bên ngoài có nghe nói gì không? Phụ hoàng cấm túc Tề Vương ở trong vương phủ, nhìn dáng vẻ xem như là hoàn toàn ghét bỏ." Nói xong thanh âm chuyển nhẹ, lại nói: "A Phái nàng có hay không cảm thấy, Sở Vương mới vừa ngã, Tề Vương theo sát thất thế, có phải hay không quá nhanh, quá trùng hợp?"
Động tác Lục Khải Phái ăn nho hơi dừng lại, nàng ngưng mắt trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Điện hạ, ta hỏi một câu, nếu là Thái Tử thất thế, trong số những chư vương còn lại, có người có thể khiến nàng tin phục hay không?"
Kỳ Dương nghe vậy thì hơi giật mình, tiếp theo lại không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Không có, bọn họ không ai có thể so với hoàng huynh."
Lục Khải Phái nghe xong thì tiếp tục ăn quả nho, nàng kỳ thật biết rõ đáp án: "Một khi đã như vậy, chúng ta chuyên tâm bảo vệ Thái Tử liền được.
Những chư vương còn lại, cứ mặc cho bọn hắn đi tranh, mặc cho bọn hắn đi đoạt, cùng chúng ta có liên quan gì đâu?"
Nói như vậy cũng không sai, Kỳ Dương nghĩ xong thì cũng lười quản.
Chỉ dư lại Ngụy Vương cùng Ngô Vương, nàng muốn nhìn, đến tột cùng là ai ở sau lưng ra tay, lại có ai có thể đứng vững đến cuối cùng.
Suy nghĩ những chuyện này, thấy Lục Khải Phái mới vừa lột một quả nho rồi đưa vào trong miệng, ánh mắt Kỳ Dương chợt lóe, liền cúi người tiến đến đoạt lại đây.
Lục Khải Phái bất đắc dĩ cười, lại cầm quả nho khác: "Điện hạ không phải không ăn sao?"
Kỳ Dương nâng cằm có chút đắc ý: "Như vậy tương đối ngọt."
Khi nói chuyện, ánh mắt nàng lại lưu luyến trên môi Lục Khải.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (đắc ý): Đoạt tới tương đối ăn ngon, cưỡng hôn tương đối ngọt!
Lục Khải Phái (trầm ngâm): Tư thế ta hiện tại, có tiện cho điện hạ tới đoạt không?.