Hoàng cung tờ mờ sáng, bên trong bên ngoài đều bận tối mắt, ra vào tấp nập chỉ vì hôm nay là ngày các Tộc ở phía Bắc Trường Thành tiến cống.
Các tộc phía Bắc Trường Thành sống lâu đời ở vùng biên cương thường mang những cống phẩm tốt nhất tới kinh thành. Kinh thành ngày thường đã đông đúc, náo nhiệt rồi, nay lại thêm người từ Tộc đến lại càng thêm náo nhiệt.
Ngoài đường có thể thấy được, vẻ mặt, trang phục của các tộc hoàn toàn khác với trang phục của người Hán ở Trung Nguyên. Các loại hàng hóa làm đẹp được bày bán khắp nơi trong những ngày này, người qua kẻ lại cò kè mặc cả rất huyên náo.
Dân chúng nhàn nhã ở kinh thành cũng rất hoan nghênh những người ở các Tộc tới kinh thành. Thậm chí còn không ít các cô nương, công tử ăn mặc chau chuốt, hi vọng trong dịp này có thể tìm được một chàng trai dũng mãnh vùng Thảo Nguyên hay một cô nương hoạt bát nhiệt tình trở thành ý trung nhân.
Mặt trời dần dần ló rạng ở đàng Đông, rồi nhanh chóng mang cái nắng chói chang chiếu xuống dương gian. Lúc này tất các Tộc đến tiến cống đã nhanh chóng xếp thành hàng lối ngay ngắn từ từ tiến vào cổng Chu Tước của Hoàng Cung.
Trong đoàn người trùng điệp tiến cung, có người cưỡi ngựa, có người vội vàng buộc khăn đỏ lên cổ dê bò (chắc là một tục lệ nào đó mình ko rõ lắm ^^), có người dắt ngựa mà trên lưng ngựa chất đầy những cống phẩm, có người lại đàn hát giúp đoàn càng thêm náo nhiệt. Ngay từ ở trên đường trước khi vào cung đã thu hút rất nhiều người tới xem, thậm chí có người còn đi theo đoàn ca hát đó và cất tiếng hát cùng, cảnh tượng thật hòa thuận vui vẻ.
Kể từ ba năm trước đây, Tam thái tử có ý đồ đoạt quyền, cuối cùng lại bị Mạnh tướng quân – trấn thủ biên cương khải hoàn hồi triều kịp lúc, giải cứu hoàng cung khỏi cuộc binh biến. Các lão bá tánh rất lâu rồi mới được hưởng thụ không khí vui vẻ như bây giờ.
“Nương, người xem kìa, có một đội ngũ người cưỡi ngựa đen!” -Một tiểu cô nương tết tóc hai bên tò mò hỏi mẫu thân.
“À, bọn họ là người của Tộc Hạ Lan.”- Mẫu thân của tiểu cô nương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tộc người trong truyền thuyết này.
“Nghe nói nam nữ Tộc Hạ Lan đều cưỡi ngựa rất giỏi, bọn họ sống ở vùng núi Hạ Lan, chỉ dựa vào thiên nhiên khắc nhiệt. Những con ngựa đen là đặc sản của Tộc Hạ Lan, nghe nói bọn chúng rất cao lớn, tốc độ như gió mà vẫn vững vàng….”
Mẫu thân của cô bé càng nói càng cao hứng, lúc này trên lưng ngựa đen, một thiếu nữ đột nhiên người đầu, ánh mắt xanh biếc tò mò nhìn hai mẹ con cô bé.
“A!” -Tiểu cô nương có phần kinh hãi, “Nương, người xem….Vị cô nương ấy có ánh mắt màu xanh biếc!”
“Đúng vậy…”- Mẫu thân của cô bé cũng có phần kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy một đôi mắt màu xanh biếc.
Cô nương trên lưng ngựa đen nháy mắt với bé gái, sau đó nở nụ cười sán lạng như ánh mặt trời chiếu trên gương mặt nàng, tôn thêm dung mạo xinh đẹp.
Làn da non mịn, hàm răng trắng muốt, đôi môi anh đào đỏ tươi, nàng kiều diễm nổi bật trong đoàn người.
Đang lúc hai mẹ con thất thần ngắm vẻ đẹp của cô nương thì nàng đột nhiên vung tay, một màu đỏ bay về phía hai người.
“Oa!” - Tiểu cô nương sợ hết hồn, “Đây là cái gì?’
“Đó là món ăn” - Thiếu nữ yểu điệu Hạ Lan dùng tiếng Hán nói chuyện khiến cho bao người kinh ngạc.
Thì ra đó là một bọc táo đỏ, tiểu cô nương coi như bảo bối, lúng túng ôm trong người không hết khiến chúng rơi xuống, cô bé cứ nhặt lên quả này thì quả khác lại rơi….vừa nhặt táo vừa cao hứng nói: “Nương, cô nương Hạ Lan Tộc thật tốt bụng, còn mời chúng ta ăn táo.”
“Oa, những quả táo đỏ này thật đẹp! Trong thành chúng ta cũng không có những quả táo đỏ to và đẹp thế này.” - Mẫu thân tiểu cô nương rất cao hứng vô cùng, xem ra những thứ đồ của các Tộc phía Bắc rất tốt.
Táo đỏ này chính là đặc sản của vùng núi Lan Hạ, cực kỳ quý, chỉ dùng trong lễ thành hôn của quý tộc, hoặc là mang tới để tiến cống Hoàng đế. Thường dân Trung Nguyên rất khó nhìn thấy, nếu có nhìn thấy giá cả cũng rất đắt, người bình thường khó có thể mua được.
“Cáp Liên, táo đỏ kia là để tiến công Hoàng Thượng, ngươi sao có thể tùy tiền ném cho người ta ăn như vậy?” - Một lão nhân cưỡi ngựa đen trong đoàn người Tộc Lan Hạ quay đầu quở trách nàng.
Thiếu nữ lè lưỡi cười, “Cữu cữu, có sao đâu, dù sao trên đường đi con cũng ăn trộm không ít, đưa cho người ta một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu.”
Lão nhân đau đầu lấy tay bóp trán.
Lẽ ra hắn không nên mềm lòng trước thỉnh cầu của tỉ tỉ, đem nha đầu thường gây họa này đến Trung Nguyên. Nếu như trong cung nàng gây ra đại họa thì phải làm sao?
Theo như tính cách của Cáp Liên – không biết phân biệt nặng nhẹ, khả năng phát sinh việc gây họa là rất lớn.