Nàng phát hiện Tam nguyệt phấn hoa bố cục tương tự với
quán rượu ngày nào.
Tiểu Thúy nhìn cũng thấy quen mắt.
Quản lý ở phía trước dẫn đường, miệng không ngừng giới
thiệu, trình độ dài dòng này thật là trên tài Cảnh Vĩnh Phúc năm đó.
Theo lịch sử Tam nguyệt phấn hoa nói đến hoàn cảnh,
theo món ăn đặc sắc nói đến nơi sản xuất thực phẩm.
Nghe xong, Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng hỏi, nhờ đó mới
biết, chính là Lý Phỉ sai người y theo quán nàng ngày nào mà dựng Tam nguyệt
phấn hoa.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy buồn cười.
Lên lầu hai, hai người tiến vào gian phòng lớn nhất.
Quản lý bèn cáo từ, khom người trở ra.
Dương Ký do dự một chút, nói với Tiểu Thúy:
”Tiểu Thúy cô nương, theo ta ra đây một chút."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra còn Tiểu Thúy cứ thể đi thẳng
vào gian phòng phía trong,
”Ta nhìn trước xem.”
Nàng ta xem xong thì vội đi ra, cổ quái nói:
”Ta cùng Dương đại ca đi ra ngoài, Bình cô ngươi tự
chiêu đãi mình đi."
Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn ngây người.
Người ở bên trong cũng không phải Tư Mã Thu Địch!
Cửa sau lưng nàng nhẹ nhàng khép lại.
Trong phòng im ắng.
Nàng chậm rãi tiến tới một bước rồi dừng lại.
Qua thật lâu, tiếng nói uất giận của hắn vang lên:
”Còn không mau lại đây."
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, cúi đầu ngoan ngoãn đi
vào.
Không ngờ Lý Phỉ lén lút chạy đến nước Cảnh!
Thật là...
Nhưng nàng vừa đi vào, thiếu chút nữa ngưng thở mà
chết.
Gian phòng này lại giống như phòng ngủ, vốn không hề
có ở quán rượu trước kia.
Nhưng không phải vì bố trí như vậy mà Tam nguyệt phấn
hoa trở thành thanh lâu!
Thân giường làm bằng gỗ lim khắc hoa, màn che hồng
phấn, chăn và áo gối đều thêu uyên ương giỡn nước ...
"Phòng này có xứng với bổn vương không?” Hắn lại
hỏi một câu.
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng ngó quanh, bắt gặp hắn thì lén
lút liếc nhìn hắn một cái, rồi lại tảng lờ ngó quanh.
Nàng thầm nghĩ, không thể trách nàng.
Lý Phỉ hôm nay mặc toàn thân vàng nhạt, ở chung quanh
đồ vật cũng 1 tông màu nhẹ nhàng tươi sáng tương tự, khó mà thấy ngay được.
Được rồi, thực ra là có thấy, bất quá, nàng có điểm
ngượng ngùng.
Cảnh Vĩnh Phúc không dám nhìn kỹ, chỉ sợ liếc mắt thêm
một cái mặt nàng biến thành màu đỏ.
Từ ngày nàng hôn hắn, muốn kêu nàng lại như trước kia,
tự nhiên nhìn hắn, thật sự rất khó.
Lý Phỉ dường như cũng thấy nàng đang xấu hổ, khôi phục
thanh âm mát lạnh:
"Quán rượu này so với quán của ngươi, cái nào tốt
hơn?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
"Quy cách không khác. Chỉ là... quán của ta không
có phòng như vầy ..."
"Đừng nói phòng này, nói bố cục dưới lầu."
Hai người một hỏi một đáp, sau vài câu như vậy Lý Phỉ
rốt cục im lặng.
Bất quá, dù hắn nói thêm chuyện gì, Cảnh Vĩnh Phúc tám
phần cũng đáp không hơn.
Trong lúc trầm mặc, Cảnh Vĩnh Phúc quan sát chân Lý
Phỉ.
Hôm nay hắn mang giày vải, thật đúng là khó gặp.
Ánh mắt nàng thoáng chuyển, nhìn đến vạt áo vàng nhạt,
cũng là mặt hàng bình thường.
Nhưng trên đời có thể đem mặt hàng bình thường này
biến thành tuyệt sắc, cũng chỉ có hắn là một.
Lý Phỉ bỗng nhiên lại hỏi:
"Không dám ngẩng đầu sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đến hắn thì
ngưng thần.
Lý Phỉ ngồi ở phía trước cửa sổ, nghiêng nửa mặt nhìn
nàng.
Một dây lụa xanh ngọc thả dài trên búi tóc, dưới cổ áo
ngoài vàng nhạt lộ ra cổ áo màu trắng.
Quần áo giản dị tự nhiên bị hắn mặc vào thành ra phong
lưu khác biệt.
Báo hại nàng lại cụp mắt xuống.
Lý Phỉ chậm rãi nói:
"Thân cũng đã thân, sao một chút cũng không dám
nhìn ?"
Mặt Cảnh Vĩnh Phúc nhất thời chuyển hồng, cúi đầu nói:
"Ngươi lại chạy tới đây làm gì?
Vạn nhất Cảnh Thân Uẩn biết ngươi ở đây, tìm tới...
Đây là kinh thành nước Cảnh đó!"
"Bọn họ chỉ nói là Tư Mã Thu Địch tới tìm ngươi.
Bất quá Tư Mã tiểu Tử kia rồi cũng sẽ đến."
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu ra.
Dương Ký là cố ý hỏi câu " bằng lòng gặp Tư Mã
Thu Địch không" .
Lý Phỉ lại đứng dậy, hướng nàng đi tới:
"Ngươi cho là phụ hoàng của ngươi làm sao ngồi
trên ngôi vị hoàng đế ?"
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy kinh hãi, chân không tự chủ
bước lui.
"Dự đế làm Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, ngươi
cho là hắn dựa vào cái gì?"
Lý Phỉ đến gần thêm vài bước, gót chân Cảnh Vĩnh Phúc
vấp phía sau loạng choạng.
Nàng quay đầu, thì ra đã lùi sát đến mấy cái ghế mà
không biết.
Một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng liền thuận thế ngồi
xuống ghế.
Chờ nàng ngước lên, Lý Phỉ vẫn đặt 1 tay lên vai nàng,
nhìn xuống hỏi:
"Ngồi ổn không?"
Nàng mới trả lời một chữ "Ngồi", hắn liền
cúi xuống.
Lòng của nàng vừa thấy xao xuyến nụ hôn kia đã liền
cướp đi hô hấp của nàng.
Tóc hắn rủ xuống nhẹ nhàng, tinh tế đong đưa theo từng
cử động.
Nàng hơi hơi rút người lại, hắn liền buông ra nàng.
Nàng cúi đầu bắt đầu thở dốc, chỉ nghe hắn nói:
"Lần sau vẫn nên là ngươi hôn ta!"
Cảnh Vĩnh Phúc bật ho khan.
Lý Phỉ vội vàng đưa tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng nàng,
cúi đầu nói:
"Ngươi đã quên sao, ngươi nợ ta một năm, vốn chỉ
là một năm.
Nhưng ngươi nửa đường chạy thoát, còn chạy lâu như
vậy.
Ngươi nói ta nên tính thành bao nhiêu?"
Nàng đáp không được.
Hắn bỗng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
"Lúc ta tìm được ngươi lần thứ hai, đã thực hận
không thể quăng ngươi xuống biển, đem ngươi đo xem biển sâu bao nhiêu.
Ngươi đúng là đã cho ta thấy ta căn bản là vẫn có
những việc làm không được."
"Đến đây!" Hắn đưa tay cho nàng.
Nàng cầm tay hắn.
Hắn kéo lấy nàng.
Đúng là kéo nàng về hướng giường.
Cảnh Vĩnh Phúc tim đập dữ dội.
Lý Phỉ đoán được nàng nghĩ gì, lại cười,
"Sợ?"
Kết quả hắn lại đùa giỡn nàng.
Tới bên giường, hắn bèn nhấc chăn lên, bao nàng thành
bánh chưng.
Sau đó cứ thế ôm lấy, đá văng bức họa che cửa ngầm ở
trên tường, lắc mình đi vào.
Trước mắt nàng nhất thời chỉ có một màu đen, chỉ nghe
hắn thấp giọng nói:
"Chúng ta rời đi một lát. Ta đã dặn Dương Ký
rồi."
Cảnh Vĩnh Phúc "Ừ" một tiếng, sau đó tựa đầu
vào trước ngực Lý Phỉ, tùy ý hắn mang nàng đi.
Chăn thực ấm áp, mà động tác Lý Phỉ thì rất nhẹ nhàng.
Đến một cái lỗ hổng, Lý Phỉ thả người nhảy qua, hai
người cùng nhau rơi xuống.
"Phốc" một tiếng đã tiếp đất.
Lý Phỉ chạy vội, tiếng bước chân vang vọng.
Nghe giống như tiếng một loại nhạc khí xưa.
Thời gian không biết dài ngắn, nhưng Cảnh Vĩnh Phúc
lại thấy cũng rất ngắn, thực là ngắn.
Lúc hai người dừng lại, đã đến một tòa phủ đệ.
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười cười nói: "Người
Tiếp quốc thực giống nhau mà!"
Lý Phỉ trầm giọng hỏi: "Ngươi là nói Tư Mã
gia?"
Nàng chỉ cười không nói.
Lý Phỉ cũng không thèm nhắc lại, phi thân một cái lại
mang nàng lên nóc nhà.
Sau vài cái lên xuống nữa, thân pháp cực nhanh xẹt qua
mái hiên, xẹt qua phố hạng, thẳng đến góc tây kinh thành.
Là một tòa phủ đệ thực yên lặng.
Lý Phỉ ôm cái bánh chưng Cảnh Vĩnh Phúc ngồi trên nóc
nhà.
Dưới ánh tịch dương, y phục vàng nhạt của hắn nhiễm
sắc hồng, tóc hắn phất phơ theo gió, môi mạc khẽ mím, một chút tươi cười thản
nhiên làm tịch dương thất sắc.
"Đến Cảnh quốc vài lần mà còn chưa xem qua mặt
trời lặn ở kinh thành.
May mắn nơi này cách xa nhà dân, bằng không chúng ta
đã bị người ta phát hiện !"
Nàng thì thào:
"Chính là đến đây xem?"
Hắn cười yếu ớt không nói gì, tay lại nâng nàng lên
vài phần.
Cảnh Vĩnh Phúc mặt lập tức xoát hồng.
Hắn là cố ý đổi ra nơi này...
Nàng tựa đầu thật sâu vào chăn, hắn lại theo chăn nâng
cằm nàng ra, cúi xuống khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, tóc hắn lướt qua
mặt nàng, mơn man nhẹ nhàng.
...
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn ngẩng đầu hướng về phía chân
trời, thật lâu bất động.
Nàng cũng chuyển mặt nhìn bóng tịch dương kia.
Ở biên giới đã xem qua, phía Đông nước Cảnh đã xem
qua.
Tiểu Thúy mới trước đây còn cùng nàng nói mặt trời lặn
là lòng đỏ trứng.
Giờ phút này mặt trời lặn trước mắt lại phá lệ diễm
lệ.
Đang là mùa đông nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp của mùa
xuân.
Lại qua thật lâu, Cảnh Vĩnh Phúc vụng trộm liếc hắn
vài cái.
Lại thấy rõ chăn bọc nàng thật đúng là chăn uyên ương.
Mặt nàng lại hồng lên, nhưng không lùi vào trong chăn
nữa.
Nàng nằm trong lòng hắn, im lặng nhìn hắn.
Lý Phỉ so với mặt trời lặn còn đẹp hơn, miệng mím
phảng phất nét cười nhạo.
Nàng thầm nghĩ, hắn không phải Địch vương thì thật
tốt?
Thái dương dần dần xuống núi.
Trời chuyển sắc vàng, cam, cuối cùng màu đen bao phủ
thành thị.
Hai người đường cũ mà về.
Trở lại Tam nguyệt phấn hoa, Lý Phỉ ngồi ở bên giường,
thái độ khó hiểu, mở chăn cho Cảnh Vĩnh Phúc rồi nói:
"Dường như có người đến ."
Nàng rối lên:
"Còn không buông ta ra?"
Lý Phỉ nhìn nàng mỉm cười:
"Như vậy rất tốt.
Ngươi như vậy thì ta cũng có hứng thú."
Động tĩnh từ ngoài phòng truyền vào, giống như có
không ít người lên lầu.
Cảnh Vĩnh Phúc nhíu mày, có thể có đông thị vệ theo
vào Tam nguyệt phấn hoa như vậy hẳn là một nhân vật không thua kém nàng.
Nàng đang suy nghĩ, không đề phòng Lý Phỉ đem nàng
cuộn lại trong chăn, khẽ nói:
“Người đến từ nơi ngươi đi, ta ra đây.”
Hắn xoay người một cái màn che trước mắt nàng hạ
xuống.
Người đã tới ở cửa, dừng lại.
Lại nghe thấy thanh âm sắc nhọn của một vị hoạn quan:
"Gian phòng này cửa đóng, nàng nhất định ở bên
trong."
Giọng trang nghiêm của một cô gái trẻ tuổi cất lên:
"Truyền!"
Hoạn quan đề cao giọng nói:
"Người ở bên trong nghe đây, đây là gian phòng
Quỳnh Văn điện hạ muốn dùng..."
Dương Ký ở bên nói:
"Huệ Phúc điện hạ đã sớm đi rồi, phòng này vốn
không có động tĩnh ."
Hoạn quan cười lạnh:
"Vậy ngươi canh ngoài cửa làm gì?"
Dương Ký đúng mức đáp:
"Chúng ta đang đợi điện hạ trở về dùng bữa!"
Một khác hoạn quan lạnh lùng nói:
"Dài dòng với bọn họ làm gì, vào trong thì
biết!"
Tuy rằng lời nói bất kính, nhưng đám hoạn quan vẫn chung
quy không dám phá cửa mà vào.
Cảnh Vĩnh Phúc ở trên giường nhúc nhích người.
Lý Phỉ còn dám đùa giỡn nàng!
Lấy Lý Phỉ tu vi,
Cho dù không biết người đến là Quỳnh Văn công chúa,
cũng nên biết đó là một nữ tử tuổi trẻ.
Hắn lại càng muốn đem nàng đặt ở trên giường, kéo màn
che lại.
Nàng đang muốn xuống giường, lại nghe Lý Phỉ bên gian
ngoài mát lạnh nói:
"Như thế nào lại có một vị công chúa đến thăm?
Bất quá vị công chúa này tính tình hơi làm lớn một
chút.
Quản lý, cứ theo quy củ mà làm!"
Ngoài cửa quản lý nói:
"Thỉnh công tử trả phí chỉ điểm nhạc nghệ, trăm
kim ngân; kỳ nghệ, trăm kim ngân; thư nghệ, trăm kim ngân; họa nghệ, ngàn kim
ngân."
Cảnh Vĩnh Phúc thiếu chút nữa cười đến ra tiếng, nhanh
che miệng lại, thu chân lại trên giường.
Bên ngoài Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn tựa hồ ý
bảo hạ nhân.
Hoạn quan nói:
"Mở cửa! Còn sợ điện hạ không thưởng vài cái
đánh?"
Lý Phỉ lạnh lùng nói:
"Đánh thưởng?
Vẫn là mời điện hạ hồi cung đánh thưởng đi!
Bản công tử không rảnh phụng bồi!"
"Không phải là loại làm xiếc thu tiền ..."
"Ba" một cái tát mạnh cắt đứt lời hắn đang
nói.
Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng nói,
"Hạ nhân vô lễ, thỉnh công tử bao dung.
Không biết bản cung hiện tại có thể tiến vào thỉnh
giáo công tử tứ nghệ không?"
Lý Phỉ trầm ngâm nói:
"Quản lý, mời điện hạ vào!"
Cửa bị mở ra thật lâu, cũng trầm mặc thật lâu.
Cảnh Vĩnh Phúc có thể tưởng tượng Lý Phỉ đã làm những
người vừa thấy rung động thế nào.
Ngày đó nàng gặp hắn lần đầu, cũng không dám nhìn
thẳng vào hắn.
Mà giờ phút này Lý Phỉ tuy rằng quần áo mộc mạc, e
rằng sự mộc mạc kia lại bị hắn làm thành vân đạm phong thanh, phiêu dật thanh
nhã.
Nghệ sư, thật là có chút giống.
Nếu có thể đem ánh mắt gian bức người che dấu quý khí
thì càng giống.
Sau một lúc trầm mặc đáng kể, Cảnh Vĩnh Văn không biết
đang nói cái gì:
"Phí công tử phong độ bất phàm, bản cung lúc
trước thất lễ.
Xem ra vẫn là Huệ Phúc có bản lĩnh."
Lý Phỉ không trả lời.
Có thể là hoạn quan thần sắc không đúng, Cảnh Vĩnh Văn
trầm giọng nói:
"Các ngươi lui ra trước!"
Tiếng chân bước, nhưng không có tiếng đóng cửa, càng
không có thanh âm của Lý Phỉ, chỉ nghe Cảnh Vĩnh Văn lại nói:
"Muội muội kia của ta không biết là số khổ hay số
tốt...
Sau khi nàng nhiều năm thất lạc vất vả trở về cung, ta
vốn định làm thân.
Hôm nay lại nghe nói nàng xuất cung.
Ta lo lắng nàng không biết khiêm nhượng, gặp chuyện
không may nên đuổi theo đến đây.
Thấy được công tử ta mới biết ta lo lắng dư
thừa."
Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn im lặng.
Cảnh Vĩnh Văn cũng có hôm nay!
Mới mấy câu đã muốn có chút nói năng lộn xộn.
Lý Phỉ vẫn như cũ không nói gì, Cảnh Vĩnh Văn ngồi
thật lâu, lại nói:
"Nghe khẩu âm của công tử, không giống người nước
Cảnh, Có điểm giống người nước Tiếp.
Không biết có phải công tử cùng muội muội ta kết bạn ở
Tiếp quốc?"
Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng một tiếng
"Ừ" .
Cảnh Vĩnh Văn liền im bặt.
Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm thán, Lý Phỉ lần đầu gặp người
ta đều lãnh đạm như thế, ít lời như thế.
Sau một đoạn nặng nề nữa, Cảnh Vĩnh Văn nói:
"Phí công tử chẳng lẽ thực sẽ vì là tiền mà cam
làm nghệ sư sao?"
Lý Phỉ thản nhiên nói,
"Ngươi không có tâm thỉnh giáo, mời trở về
đi!"
Cảnh Vĩnh Văn cúi đầu nói:
"Ta vốn là vì muội muội mà đến, một khi đã như
vậy, cũng không quấy rầy công tử nữa!"
Nàng đứng lên, đi chậm rãi từng bước rồi dừng lại nói:
"Gian bên trong dùng để làm gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn cả kinh, nếu Cảnh Vĩnh Văn đi
vào, nhìn thấy nàng trên giường, không biết sẽ nghĩ thế nào?
Lại nghe Lý Phỉ cười nói: "Ta cùng tiện nội cùng
tới kinh thành, phòng trong tất nhiên là chỗ vợ chồng ta nghỉ ngơi!"
Cảnh Vĩnh Phúc gương mặt cứng đơ, Cảnh Vĩnh Văn biểu
tình cũng không có sai biệt.
"Nguyên lai... Như vậy..."
Lý Phỉ nói:
"Vợ chồng ta vốn định du ngoạn các nơi, rốt cuộc
vẫn là nước Cảnh con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm."
Cảnh Vĩnh Phúc cắn môi dưới, Lý Phỉ đùa giỡn nàng,
muốn đùa giỡn tới khi nào?
Cái gì mà con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm?
Nam nhân họ Lý quả nhiên đều không biết xấu hổ, những
lời như vậy cũng nói được!
"Khụ!"
Cảnh Vĩnh Văn cũng đỏ mặt, nói vài lời cáo từ rồi vội
vàng rời đi.
Nàng ta vừa đi, quản lý hoặc Dương Ký chờ sẵn bên
ngoài liền đóng cửa lại.
Tiếng bước chân xa dần, Cảnh Vĩnh Phúc tung chăn nhảy
ra ngoài màn che, bổ nhào đến trước người Lý Phỉ, đấm vào ngực hắn.
Bất quá nàng chưa kịp đánh đến người hắn, Lý Phỉ đã
cực nhanh bắt lấy nắm đấm bé nhỏ của nàng, khẽ nhíu mày nói:
"Vết thương còn chưa lành, không thể bị ngươi
đánh trúng."
Cơn tức của nàng cơn tức nhất tiêu tan, nhìn bộ ngực
nở nang của hắn phập phồng dưới áo, nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy vết thương, nàng
bất giác ngây người, trên mặt dần dần nóng lên.
"Ngươi nói cái gì mà con người đáng yêu phong
cảnh kiều diễm chứ hả!"
Hắn cười nói:
"Muốn thử một chút sao?"
"Ngươi!"
Cảnh Vĩnh Phúc nổi giận, xoay người không nhìn tới vẻ
mặt đùa cợt của hắn, lại bị hắn theo phía sau ôm lấy.
Chỉ nghe hắn thấp giọng, lời nói nhỏ nhẹ:
"Muốn ta thật sự hứng thú với con người đáng yêu
phong cảnh kiều diễm của nước Cảnh sao?"
Nàng cảm thấy bấn loạn, bên tai phà đến hơi thở ấm áp
của hắn, sau lưng bị hắn ôm sát, hai tay hắn đang ôm lấy cổ nàng.
"Lỗ tai làm sao lại hồng như vậy?"
Cảnh Vĩnh Phúc vừa định nói buông ra, tay nàng mới đáp
lên tay hắn, vành tai đã có cảm giác vô cùng kỳ dị làm cả người run lên, thân
thể bắt đầu tê dại.
Nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, thanh âm run rẩy:
"Buông ... Buông ra..."
Hắn lại mơ hồ không rõ nói:
"Không cần nói."
Lúc nàng cơ hồ tê liệt trong vòng tay hắn, cứu binh
rốt cục cũng đến.
Tiểu Thúy ở cửa nói:
"Bình cô! Ăn cơm !"
Lý Phỉ đành phải buông tha vành tai nàng, miễn cưỡng
nói:
"Bảo với quản lý, hôm nay thêm món lỗ tai
heo!"
Cảnh Vĩnh Phúc không chút nghĩ ngợi, túm lấy tay hắn
cắn một phát, lưu lại một vòng tròn dấu răng trên tay hắn rồi kêu lên:
"Tiểu Thúy, đừng quên, thêm món móng giò!"
Lý Phỉ buông ra nàng, nở nụ cười.
Cảnh Vĩnh Phúc lườm hắn một cái.
Tiểu Thúy vui cười mà đi.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận
nhìn lên.
Giấy dán cửa phòng đã bị Tiểu Thúy lấy tay chọt thủng
1 lỗ vừa tầm mắt.
Nàng lập tức hai tay che mặt, rất dọa người !
Người bên cạnh lại càng cười lớn hơn nữa.
Sau đó không lâu, đồ ăn đưa tới.
Quả thật có lỗ tai heo cùng móng giò.
Cũng có không ít món lấy nấm làm phụ liệu.
Tiểu Thúy đưa đồ ăn xong thì không nhìn ánh mắt bốc
hỏa của Cảnh Vĩnh Phúc, nói thêm 1 câu:
"Những người ở ngoài cửa Vĩnh Phúc cung đều không
thích hợp."
Cảnh Vĩnh Phúc thản nhiên nói:
"Đó là người của Dự đế!"
Ngô Tiên Tử ngẩn ra:
"Ngươi biết rõ còn an nhiên như vậy?
Nếu ta không trở về, chỉ sợ những lời của ngươi chưa
ra khỏi miệng đã có người nghe hết!"
"Ngươi đi đâu ?"
Ngô Tiên Tử ngồi xuống một bên, nói:
"Đừng chuyển đề tài, cha ngươi vì sao phái nhiều
cao thủ như vậy đến đây?"
Tiểu Thúy nghe tiếng của Ngô Tiên Tử thì chạy tới.
Hai người cùng nhìn chằm chằm Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng phải giải thích cho các nàng.
Cảnh Thân Mậu làm như vậy chỉ có hai mục đích.
Một là vì tìm hiểu tin tức từ nàng.
Nàng biết nhiều người quyền quý ở Tiếp quốc.
Thậm chí còn biết một tộc trưởng Khế Liệt Tát.
Tình hình cụ thể Cảnh Thân Mậu có thể không rõ.
Nhưng Bồ Bồ Nhi cũng là trước mặt Trương Kỳ Thụy và
các quân sĩ nói chuyện thân thiết với nàng.
Hai là Cảnh Thân Mậu vì bảo vệ nàng.
Nguy hiểm từ Thiết Kiếm Minh chưa hề giảm bớt.
Ngoài đám người Thường Lâm đã bị Tiểu Thúy dùng độc
giết chết tại chiến trường phía bắc, ở nước Cảnh vẫn còn rất nhiều tay chân của
hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc giống như tự giễu nói:
"Trước kia chỉ nghe nói Dự đế phái không ít thị
vệ cho ta.
Hôm qua mới biết ảnh vệ (alotoiday03: bảo vệ ngầm)
càng nhiều.
Bất quá như vậy cũng tốt, tạm thời bảo đảm an toàn.
Hôm nay tạm mượn ảnh vệ cùng đi Tam nguyệt phấn hoa, các
ảnh vệ này ít nhất cũng theo ta tới trước cửa quán."
Tiểu Thúy lắc đầu nói:
"Không, có hai tên vào được, bị Dương đại ca chặn
lại kêu lui!"
Cảnh Vĩnh Phúc nắm phiến ngọc bích trong tay, nói:
"Kỳ thật chúng ta không động thủ đối phó Cảnh
Thân Uẩn, Dự đế cũng có thực lực diệt trừ hắn!
Hỉ vương vì sao không dám trực tiếp đoạt quyền?
Đúng là Hỉ vương biết rõ thực lực Dự đế."
Nếu không có Lý Phỉ nhắc nhở, Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng
là không tin sinh phụ của nàng lão đạo (alotoiday03: già đời) như vậy.
Uổng cho nàng một lòng vì hắn mưu hoa hiến kế.
Hắn cũng không thành thật với nàng.
Một khi đã như vậy, nàng quyết định trước mắt cứ bàng
quang, chờ thời cơ mà động.
Dù sao hiện tại, nàng và hắn có cùng mục đích, đều vì
trừ bỏ thầy trò Bàng Long.
Đợi cho thầy trò Bàng Long chết, nàng sẽ theo Lý Phỉ
đi.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
"Ngô tiên sinh, Tiểu Thúy, còn có Thủy tỷ bọn họ,
kỳ thật các ngươi, mỗi người đều rất mạnh.
Chỉ là lực chúng ta quá mỏng, không đủ lay động lực
lượng đối phương.
Một trận ở quận Lâu Thị đã làm cho ta cảm thấy quân
lực, quyền lực mới là trọng yếu.
Nếu chỉ với vài người chúng ta, muốn giết một tên Bàng
Long hoặc một gã Cảnh Thân Uẩn, chỉ cần mưu kế thích đáng, vẫn có thể làm được.
Nhưng nói về việc tiêu diệt một thế lực, thí dụ như
Thiết Kiếm Minh, thì đúng là si tâm vọng tưởng."
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc đã thấy
phiền muộn.
Dự đế có lực lượng như vậy, trước kia không đối phó Hỉ
vương là vì chưa hoàn toàn phát hiện.
Có thể hiện tại đã không giống vậy.
Dự đế muốn xem nàng động thủ, nhìn xem Huệ Phúc công
chúa có giống với Bình Đại Phúc mà Tiếp quốc đồn đại, bình định chuyện bức vua.
Thậm chí, nếu nàng bị uy hiếp, Dự đế cũng sẽ để sống
chết mặc bây.
Cảnh Thân Uẩn động tĩnh như thế nào không cần biết?
Nhưng hắn càng muốn xem nàng ứng phó như thế nào.
Cảnh Vĩnh Phúc từ thất vọng, phiền muộn trở lại bình
tĩnh.
Nàng từ sớm nên biết rõ sinh phụ nàng là nhân vật thế
nào.
Hòa thân sứ của Tiếp quốc vào đến kinh thành.
Đại diện Cảnh quốc đón tiếp là Yến vương Cảnh Thú
Hoàn, trưởng tử Cảnh Thân Mậu.
Hắn tính tình ôn hoà, hiền hậu, không nhiều lời.
Suốt dọc đường tiếp Tiết Đồng Di tới cung đình, trên
trán đã có mồ hôi.
Bất quá Cảnh Vĩnh Phúc cũng không tốt gì hơn so với
hắn.
Cảnh Thân Mậu không biết sao, sáng sớm đã sai người
đánh thức nàng.
Lúc Cảnh Thú Hoàn hồi cung, nàng đang quay ra phía sau
dấu mặt mà ngáp.
Các đại thần đang bẩm báo chuyện quan trọng, phần
nhiều là chuyện mùa màng, nghìn bài một điệu, lời lẽ tầm thường, cứ như vậy
suốt một canh giờ.
Cảnh Vĩnh Phúc thần trí dần dần đờ đẫn, mơ màng tới
việc về cung nằm ngủ tiếp.
Vừa nghe hoạn quan thông báo Tiết Đồng Di đến, tinh
thần Cảnh Vĩnh Phúc lập tức khởi sắc, vụng trộm nhìn ra phía trước rèm, liền
thấy Cảnh Thú Hoàn đang đi tới.
Nhưng chỉ kịp liếc mắt một cái, nàng đã bị Ngô Tiên Tử
bắt trở lại.
Đúng là nên cẩn thận rồi.
Nhưng nàng nhớ không lầm, lần trước bị Bồ Bồ Nhi và
Khâm Khắc phát hiện không phải là vì bà ấy sao!
Chỉ nghe Tiết Đồng Di trước tiên là nói một đống những
lời chúc mừng đường hoàng hoa lệ, sau đó chuyển đạt những lời có cánh tốt quá
mức từ Lý Dịch, rồi mới chính thức hướng Dự đế cầu hôn.
Cảnh Thân Mậu đương nhiên đáp ứng.
Tiếp theo Tiết Đồng Di bắt đầu uyển chuyển hỏi về
chuyện Cảnh quốc gả là gả công chúa hay quận chúa.
Cảnh Thân Mậu liền nghi ngờ.
Tiết Đồng Di giải thích:
"Chủ tử của ta tất nhiên là chỉ kết hôn với một
công chúa Cảnh quốc.
Nhưng bệ hạ có điều không biết.
Vương thất Tiếp quốc có một vị Vương gia đến nay vẫn
chưa thành hôn.
Đó là vị Vương gia nổi tiếng mỹ mạo ở Tiếp quốc, Địch
vương."
Cảnh Vĩnh Phúc chấn động.
Lý Dịch có chủ ý gì?
Chỉ nghe Tiết Đồng Di lại nói:
"Chủ tử của ta cùng Địch vương huynh đệ hữu ái,
vẫn sốt ruột cho hôn sự của Địch vương.
Hiện nay chủ tử của ta lại có đại hôn mà phi của Địch
vương đến nay vẫn chưa định.
Cho nên chủ tử cố ý dặn tại hạ nhất định nói với bệ hạ
về việc hôn nhân của Địch vương.
Nếu bệ hạ cho phép, Tiếp Cảnh hai nước có thể có song
hỷ lâm môn.
Thân càng thêm thân."
Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói:
"Tiếp vương đã có ý, trẫm sao có thể cự tuyệt.
Chỉ là có chút đột ngột, để xong chuyện hôn nhân đại
sự lần này hãy bàn tiếp."
Tiết Đồng Di đáp tạ, còn nói thêm 1 chút về liên minh
giữa 2 nước.
Hắn nói xong, Cảnh Thân Mậu lại lệnh cho Cảnh Thú Hoàn
an bài Tiếp sứ nghỉ ngơi.
Các quan thần phía dưới có vài vị trình bày rằng đám hỏi
cùng Địch vương là có ích.
Địch vương không tính mỹ mạo thì là một viên tướng
mạnh của Tiếp quốc.
Nhà ngoại của hắn là Dương thị gia tộc lại là thế tộc
hào cường ở Tiếp quốc.
Sau sự kiện bức vua, địa vị Địch vương Lý Phỉ ở Tiếp
quốc rất vững vàng.
Là Lý Phỉ không tranh ngôi Lý Dịch mới có thể thuận
lợi đăng cơ.
Cảnh Thân Mậu nghe xong không tỏ thái độ.
Những điều này hắn đều đã biết.
Suy nghĩ của hắn cùng Cảnh Vĩnh Phúc giống nhau, Lý
Dịch đã đưa ra một vấn đề khó.
Cảnh Thân Mậu đã quyết định đem Cẩn Tú quận chúa tấn
chức là Cẩn Tú công chúa để thuận tiện gả cho Tiếp vương Lý Dịch làm phi.
Lý Phỉ kia thân phận thấp hơn Lý Dịch hiển nhiên không
thể cưới người có thân phận cao quý hơn Cẩn Tú quận chúa, chỉ có thể kết hôn
với một quận chúa.
Nhưng cũng không thể kết hôn cùng người kém Cẩn Tú
quận chúa quá nhiều.
Cẩn Tú quận chúa có thể từ thân phận quận chúa trở
thành Hòa Thân công chúa, chỉ vì nàng là quận chúa xinh đẹp nhất.
Các quận chúa khác, mặc dù cũng kiều diễm, cũng thanh
lệ, nhưng muốn xưng là quốc sắc thiên hương thì lại không có mấy người.
Khó khăn đã tới.
Mọi người đều biết dung mạo Địch vương nổi tiếng khắp
Tiếp quốc.
Nếu hắn lấy một quận chúa Cảnh quốc tướng mạo không
sánh kịp, mặc dù là hôn nhân chính trị, thì người nước Tiếp cũng sẽ giễu cợt Cảnh
quốc không có người đẹp.
Cho nên, ý tứ làm khó của Lý Dịch là rõ ràng, hắn
không hài lòng khi phải cưới Cẩn Tú quận chúa, người hắn muốn là công chúa
chính quy của Cảnh thất hoàng tộc.
Công chúa Cảnh quốc hiện tại tổng cộng chỉ có năm vị.
Một vị đã lấy chồng.
Hai vị chưa đến tuổi cặp kê.
Phù hợp điều kiện chỉ có hai vị.
Là Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh Vĩnh
Phúc.
Nhưng chính quy công chúa lại chỉ có Cảnh Vĩnh Văn.
Dựa theo truyền thống của Cảnh thất hoàng tộc, chỉ có
con gái thân sinh của chính thất hoàng đế, tức hoàng hậu, mới có thể xưng là
công chúa.
Những con gái thân sinh của tần hay phi đều chỉ có thể
xưng là quận chúa.
Nếu mẹ đẻ chỉ có thân phận quý nhân thì cũng không
được xưng quận chúa.
Vậy ngay cả danh hiệu quận chúa cũng không nhiều
người.
Bất quá đến Dự đế thì Cảnh quốc hoàng thất đã đặc biệt
tăng lên thêm vài vị công chúa vốn là con gái của các phi tử.
Mà điều kiện tiên quyết cũng là Hoàng Thượng yêu thích
các nữ nhi này và thân phận của mẹ họ thì phải đủ tôn quý.
Như trường hợp của Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ có thể tính là
được Hoàng Thượng yêu thích.
Còn không, thậm chí ngay cả quận chúa nàng cũng không
xứng.
Mà thân phận nàng hiện tại càng buồn cười, chỉ là con
nuôi.
Sau khi bãi triều, Cảnh Thân Mậu hỏi Cảnh Vĩnh Phúc:
người nào có thể xứng với Địch vương?
Ngô Tiên Tử cười liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nàng bình tĩnh nói:
"Không ai xứng,
Nếu lấy tướng mạo mà nói, những nữ tử trẻ tuổi trong
cả tòa hậu cung này, không một ai có thể xứng với Địch vương."
Mặc dù xinh đẹp như Cảnh Vĩnh Cẩn, cũng chưa xứng.
Xinh đẹp, càng cần phải có khí chất nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc gặp qua Lý Phỉ nhiều lần.
Tuấn tú, thanh tĩnh, phức tạp, cô tịch, điềm nhiên,
hận tuyệt, lướt nhẹ, lâm li, phong tình ... mỗi một lần gặp là nàng thêm một
lần ấn tượng.
Hắn không phải loại người càng nhìn càng chán.
Cảnh Thân Mậu nói:
"Chuyện kia người không thể đáp ứng sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Lý Dịch vốn là không có tâm vì Lý Phỉ cầu hôn.
Phụ hoàng chẳng đã ám chỉ cho Tiết Đồng Di kia biết mỹ
nhân cũng là công chúa, đẹp cả đôi đường.
Cảnh quốc ta gả cho hắn là công chúa Tiếp quốc xinh
đẹp nhất!
Hắn còn không chịu.
Hắn là muốn phụ hoàng phải chịu từ bỏ những thứ yêu
thích.
Hắn nhất định đem không đem công chúa tôn quý nhất đổi
lấy công chúa xinh đẹp nhất."
Cảnh Thân Mậu cười nói:
"Sao lại không phải là Huệ Phúc?
Sao lại không phải Lý Dịch chính là muốn ta phải gả
công chúa Cảnh quốc thông minh nhất cho hắn."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, nghe hắn nói lời này nàng liền
biết, trong lòng hắn Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh Vĩnh Cẩn kỳ thật là giống nhau.
Cảnh Vĩnh Văn là hòn ngọc quý trên tay hoàng hậu Cảnh
quốc.
Nhưng Dự đế không có yêu thương Cảnh Vĩnh Văn như nàng
nghĩ.
Nàng lại khác, nàng đạt được từ hắn vài phần kính
trọng.
Vì thế Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Phụ hoàng sẽ không đem ta hứa gả cho Lý Dịch đó
chứ."
Lúc trước hắn đã từng tính toán đem nàng gả cho Lý
Dịch.
Nhưng sau khi Tiết Đồng Di vì Địch vương cầu hôn, hắn
lại quên ý niệm này.
Nếu Lý Dịch thật có lòng với nàng thì so với việc tìm
cách không cho nàng lấy chồng, việc gả nàng cho Lý Phỉ cũng có giá trị.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể cầu nguyện Lý Dịch đối với
nàng vẫn như trước, không có tình yêu nam nữ.
Ít nhất là nàng bớt lo, thứ hai cũng ít bị người lợi
dụng.
Cảnh Thân Mậu cười dài một tiếng:
" Huệ Phúc chính là thông minh hơn người!"
Vòng vo câu chuyện, hắn lại cùng Cảnh Vĩnh Phúc nhắc
tới việc các môn phái Cảnh quốc.
Đã có ba đại bang hội tỏ vẻ nguyện vì Dự đế cống hiến
sức lực.
Tiếp theo còn nói đến tình hình gần đây của Hỉ vương.
Quả nhiên đúng với dự đoán của Cảnh Vĩnh Phúc, quân
lực còn sót lại Hỉ vương đã bị tiêu diệt hết tại chiến trường phía Bắc.
Nay Hỉ vương mỗi ngày đều trốn trong phủ đệ cáo ốm,
đúng là do trong tay thiếu người.
Cảnh Vĩnh Phúc nói
"Không thể sơ sẩy"
Dự đế cũng không phải không biết, mỗi ngày đều cho
Thái y đến phủ Hỉ vương chẩn trị, cách một ngày lại phái người đưa thuốc tặng.
Cuối cùng Cảnh Thân Mậu đối Cảnh Vĩnh Phúc nói đến
Bàng Long.
Bàng Long hiện ở Khế Liệt Tát.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư một lát.
Cảnh Thân Mậu ngắt quãng suy nghĩ của nàng:
"Huệ Phúc, ngươi sẽ không bận tâm chuyện phụ
hoàng phái nhiều ảnh vệ ở bên cạnh ngươi chứ?"
"Có"
Cảnh Vĩnh Phúc thốt ra, ngay sau đó nói thêm,
".. mới là lạ!
Phụ hoàng cũng là vì Huệ Phúc suy nghĩ, Huệ Phúc trong
lòng hiểu được ."
Nếu không phải Ngô Tiên Tử đã trở lại, Dương Ký ở Tam
nguyệt phấn hoa đuổi hai ảnh vệ, Cảnh Thân Mậu sẽ không tỏ vẻ thản nhiên nói
với nàng chuyện này.
"Không là tốt rồi!"
Cảnh Thân Mậu nắm lấy tay nàng, cau mày nói,
"Phụ hoàng cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ,
Tỷ như đối với mẹ ngươi, phụ hoàng cũng rất bất đắc
dĩ.
Trẫm là đã từng nghĩ phong mẹ ngươi là phi tử, đáng
tiếc mọi người nước Cảnh đều biết mẹ ngươi sinh ra ...
Trẫm trước kia sủng ái mẹ ngươi thế nào sợ là ngươi
chưa biết..."
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi run lên.
Sủng ái?
"… ngươi hiện tại, đừng nói thị hầu bổn vương,
ngay cả làm hạ nhân bổn vương cũng không xứng!"
Những lời lẽ tàn nhẫn năm xưa lại bùng lên trong đầu
nàng.
Nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, nam nhân trước mắt này đối
với nàng như con cưng.
Không phải vì tình cốt nhục, càng không vì Nhược phu
nhân, mà là vì giá trị của nàng.
Nghe Cảnh Thân Mậu tỉ mỉ nói năm đó vừa gặp đã thương
Nhược phu nhân.
Cưới bà rồi thì cũng không thèm để ý bà lãnh đạm như
thế nào, vẫn sủng ái.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy lòng của nàng càng ngày
càng lạnh lẽo.
Ngày đó Nhược phu nhân máu chảy đầm đìa trên trán,
Cảnh Thân Mậu lại không hề thương xót.
Cảnh Vĩnh Phúc ngắt lời hắn:
"Phụ hoàng, chuyện qua rồi cho qua đi.
Hiện tại ta đã về bên người phụ hoàng, vậy là
đủ."
"Không vội, trẫm muốn mọi người gặp một người
trước."
"Dạ?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghi hoặc, chưa lúc nào hậu cung tập
trung nhiều công chúa, quận chúa tại 1 chỗ như hôm nay, hắn muốn giới thiệu ai?
Đã nghe giọng nói mát lạnh của hắn:
"Lý Phỉ xin chào Dự đế, hoàng hậu điện hạ và chư
vị."
Cảnh Thân Mậu vẫn như cũ nắm tay Cảnh Vĩnh Phúc, nói
với hắn:
"Mời Địch vương vào đây."
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn không nhìn hắn, chỉ thấy Cảnh Vĩnh
Văn oán hận liếc nàng một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn chăm chú người nào
đó.
Lý Phỉ không vào, vẫn đứng ở giữa sân nói:
"Xem ra Lý Phỉ tới thực khéo, trong cung đang có
nhạc hội sao?"
Cảnh Thân Mậu cười nói:
" Địch vương cũng có nhã hứng?"
Lý Phỉ thản nhiên nói:
"Chỉ là ta thấy quanh đây có nhiều nhạc khí,
nhưng đều là nhạc khí nước Cảnh, có lẽ không hợp với ta."
Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt cây sáo.
Lại nghe hắn cao giọng:
"Nhưng thật ra cây sáo trong tay vị điện hạ này
có vẻ là sáo nước Tiếp.
Không biết điện hạ có thể cho Phỉ mượn dùng một
chút?"
Mọi người lập tức quay sang Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng không thể không nhìn khôn mặt có nét cười của
hắn.
"Nếu Địch vương đã hỏi, ta nào dám không
theo."
Cảnh Vĩnh Phúc hai tay đưa cây sáo, Lý Phỉ hướng nàng
đi tới.
Nàng nhất thời nghe được không ít thanh âm kỳ quái,
giống như tiếng thở dồn dập.
Hôm nay Lý Phỉ một thân trang phục Tiếp quốc, dát đầy
minh châu sáng lóa.
Mà dung mạo kia, mặc dù lạnh lùng cũng làm người mới
gặp hồn xiêu phách lạc.
Hắn đi đến trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài xếch lên
ánh một nét quỷ dị, nháy mắt lại làm người ta có ảo giác như mùa xuân đang về.
Cảnh Vĩnh Phúc còn chần chờ, hắn đã nhẹ nhàng lấy cây
sáo đi, ống tay áo dát vàng khẽ xẹt qua da nàng, lưu lại một vết hồng nhàn
nhạt.
"Cám ơn điện hạ."
Lý Phỉ quay lại, nhất cử nhất động như thanh phong
lãng nguyệt.
Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thân Mậu, lé
mắt nhìn sang liền bắt gặp những đôi mắt si mê ngây ngốc của các cung nữ xung
quanh.
Mà có vài vị quận chúa cũng không tỉnh táo hơn là mấy.
Nàng không khỏi than thầm, người này chẳng lẽ một lưới
bắt hết những cô gái trong hậu cung Cảnh quốc sao?
Người hầu đưa đến 1 cái ghế. Lý Phỉ ngồi xuống, một
tay khẽ vuốt thân sáo, rồi lại lặng yên, nhìn lên một chỗ chạm trổ trên điện.
Không ai thúc giục, mọi người đều nhìn hắn chờ đợi.
Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc cũng nhìn Lý Phỉ.
Nếu nàng không nhìn hắn chẳng phải càng công nhận
trong lòng có quỷ?
Môi bạc hơi nhếch, ánh mắt thu về, nhìn mắt Cảnh Vĩnh
Văn lại nhìn mắt Cảnh Vĩnh Phúc.
Hắn đặt sáo lên môi.
Cảnh Vĩnh Phúc chợt nghe hai tiếng sáo "Ô
ô", là hắn, hắn bắt chước tiếng sáo của nàng.
Nàng ngẩn ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ kinh
ngạc.
Lý Phỉ lúc này mới nới tay đưa sáo ra cách môi 1 chút,
tiếp tục thổi.
Một điệu nhạc du dương nhẹ nhàng tuôn trào khắp không
gian, lúc như suối chảy, lúc như gió thổi, lúc như sóng vỗ.
Hắn thổi là danh khúc Tiếp quốc— "Phu thê".
Bình thường khúc này đều lấy đàn mà diễn.
Người nước Tiếp còn gọi khúc này là "Giữ
tâm", nói về tình yêu nam nữ.
Ý nói bài này đều có thể hiểu theo cả 2 nghĩa tình
chồng vợ hay tình yêu nam nữ.
"Phu thê" vừa thổi, mọi người đều động dung.
Ai có thể là người hắn muốn gá nghĩa Phu thê, ai là
người hắn ngưỡng mộ?
Cảnh Vĩnh Phúc nhếch miệng, khẽ lắc đầu.
Chỉ e Lý Phỉ đã làm những người con gái nước Cảnh ở
đâu đều bấn loạn tâm can.
Chợt mặt nàng đỏ ửng.
Hắn là làm loạn tâm nàng a!
Nàng quả là phong tình khó hiểu, nhưng vòng vo một hồi
thì sáng tỏ— hắn là thổi cho một mình nàng nghe.
Một khúc "Phu thê" không biết đã ngưng từ
khi nào.
Khi Cảnh Vĩnh Phúc tiếp tục nhìn đến Lý Phỉ, hắn đã
nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía Cảnh Vĩnh Văn.
Trên mặt Cảnh Vĩnh Văn vẫn còn sự say mê chưa dứt lại
lộ sắc xấu hổ.
"Một khúc 'Phu thê' Lý Phỉ thay Ngũ Ca dâng cho
Quỳnh Văn điện hạ."
Cảnh Vĩnh Văn không khỏi ngây người.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng có vài phần kinh dị.
Chỉ nghe Lý Phỉ tiếp tục nói:
"Hôm qua ngẫu nhiên được gặp.
Điện hạ xét phong thái hay dung nhan đều rất xứng với
Ngũ Ca.
Hôn sự hai nước còn chưa định, lại nghe Cẩn Tú điện hạ
thân nhiễm phong hàn.
Dự đế sao không đem Quỳnh Văn điện hạ gả cho Ngũ Ca
ta?"
Cảnh Vĩnh Phúc chợt hiểu.
Hiển nhiên Lý Phỉ đã biết Lý Dịch lệnh Tiết Đồng Di
thay hắn cầu thân, cũng biết Lý Dịch muốn cưới Cảnh Vĩnh Văn. (alotoiday03: CVP
có khi còn chưa chịu hiểu hết, hắn là vì biết bản thân cũng bị sắp đặt trong
chuyến hôn nhân này nên mới phải xuất hiện để dàn xếp, là hắn không muốn lấy
phải ai khác ngoài CVP)
Sắc mặt Cảnh Vĩnh Văn càng lúc càng trắng.
Cảnh Thân Mậu nói:
"Đề nghị của Địch vương rất tốt, nếu Địch vương
vì Tiếp vương lựa chọn Văn nhi, trẫm sẽ đáp ứng.
Cẩn nhi, đứa nhỏ này cũng thật sự là không cẩn thận.
Biết rõ sắp đại hôn, còn để bị phong hàn.
Cũng là nhân duyên do trời định, chẳng thể trách người
khác!"
Cảnh Vĩnh Văn bỗng nhiên ngất xỉu vào lòng hoàng hậu.
Nàng ta nếu nghe được câu tiếp theo của Cảnh Thân Mậu
thì dù đã tỉnh dậy cũng sẽ muốn hôn mê trở lại.
"Xem Văn nhi cao hứng chưa kìa!"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ
hôi.
Với lời vừa nói đó, nàng không thể tin Cảnh Thân Mậu
sủng ái nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta quả thật là yếu đuối vô năng.
Hoàng hậu cắn môi, không nói một lời, dung ánh mắt oán
giận nhìn Lý Phỉ.
Cảnh Thân Mậu không nhìn ánh mắt hoàng hậu, mời Lý Phỉ
tạm ở lại Cảnh cung.
Lý Phỉ khéo léo từ chối.
Cảnh Thân Mậu lại mới Lý Phỉ lưu lại kinh thành mấy
ngày.
Lý Phỉ nhân tiện nói:
"Thịnh tình không thể chối từ, Lý Phỉ xin nghe
theo."
Hai người lại nói vài câu lời khách sáo.
Cuối cùng Lý Phỉ đưa ra thỉnh cầu Cảnh Thân Mậu phái
người dẫn hắn đi ngắm cảnh kinh thành.
Cảnh Thân Mậu liền nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc vừa phục hồi tinh thần lại cảm thấy bị
như đâm sau lưng.
Những nữ tử xung quanh, ánh mắt nếu là tên thì nàng đã
thành con nhím.
Nàng nhỏ nhẹ đáp ứng, lại nghe Lý Phỉ lạnh lùng hỏi:
"Như thế có phải vị điện hạ này có chút miễn
cưỡng?"
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng lớn tiếng:
"Huệ Phúc vinh hạnh!"
Lý Phỉ hừ lạnh một tiếng, tiến tới nhét cây sáo vào
tay nàng thật mạnh.
Cảnh Vĩnh Phúc nắm cây sáo, nhưng không ai nhắc nàng
thổi nữa.
Tâm tư mọi người đều ở trong những lời của Lý Phỉ vừa
rồi.
Lý Phỉ đi rồi, Cảnh Thân Mậu tự mình đưa Cảnh Vĩnh
Phúc trở về Vĩnh Phúc cung.
Ở trước điện hắn thấm thía nói:
"Hiện tại phụ hoàng hiểu được Huệ Phúc vì sao nói
Cảnh cung ta không một cô gái nào có thể xứng với Địch vương.
Hắn không chỉ có dung mạo bất phầm, tâm hắn càng khó
đoán.
Khó trách sau sự cố bức vua ở Tiếp quốc, trong ba vị
vương gia chỉ có hắn độc đại.
Ngày khác nếu Cảnh Tiếp hai nước tranh chấp, hắn là
đối thủ đáng sợ nhất của Cảnh quốc ta."
Cảnh Vĩnh Phúc ảm đạm gật đầu.
Cảnh Thân Mậu thở dài:
"Vì hắn lợi hại, cho nên phụ hoàng mới muốn ngươi
đi chu toàn.
Không phải ta không có người, mà là hoàng thất ta
không có người.
Huynh trưởng Cảnh Thú Hoàn của ngươi là người quá mức
hàm hậu lại không có năng lực.
Còn lại đều là những hoàng tử quá nhỏ...
Ai da, chỉ sợ sau khi ta trăm tuổi Cảnh quốc không có
người gánh vác..."
Cảnh Vĩnh Phúc nheo mắt, kéo tay hắn nói:
"Phụ hoàng đừng nói vậy.
Phụ hoàng đang lúc tráng niên, Cảnh quốc ta ở trong
tay phụ hoàng luôn cường thịnh mà."
Nhưng Cảnh Thân Mậu quả thật nói cũng không sai.
Cảnh Thú Hoàn không thể kế thừa đại thống.
Hắn có tư cách nhưng không có năng lực.
Nguy cơ lớn nhất của Cảnh quốc chính là không có 1 vị
thái tử đủ năng lực.
Cảnh Thân Mậu nhìn nàng thật lâu nói:
"Huệ Phúc nếu là nam nhi thì tốt biết bao?"
Cảnh Vĩnh Phúc quả quyết lắc đầu nói:
"Kiếp này là nữ tử, kiếp sau con vẫn nguyện là nữ
tử."
"Vì sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Cảnh Thân Mậu:
"Vì ta có một vị mẫu thân tốt nhất trên
đời!"
Cảnh Thân Mậu kinh ngạc một lát, thấp giọng nói:
"Đúng vậy!"
Tất cả mọi người từng vứt bỏ nàng, chán ghét nàng,
cười nhạo nàng.
Chỉ có Nhược phu nhân chưa từng.
Nếu không có Nhược phu nhân kiên trì, không ngừng nỗ
lực, nàng tuyệt không có hôm nay.
Cảnh Thân Mậu trầm mặc hồi lâu, than một tiếng
“Đáng tiếc”.
Buổi chiều hôm đó, Cảnh Vĩnh Phúc chính thức đến Nhâm
Vi tiếp đãi Địch vương Tiếp quốc .
Chuyện đầu tiên nàng làm là tiễn Lý Phỉ xuất cung.
Cảnh Vĩnh Phúc dẫn xe ngựa cung đình hoa lệ đến trước
điện mà Lý Phỉ lưu lại.
Tiểu Thúy vào xong trở ra, nói hắn muốn Cảnh Vĩnh Phúc
tự mình đi tiễn.
Cảnh Vĩnh Phúc bất đắc dĩ, phải theo mọi người bước
vào mời Lý Phỉ.