Trong thời khắc nguy cấp muốn tránh cũng không thể tránh, An Bình đành phải rút thắt lưng ngọc bên hông, bọc lấy mũi kiếm, chặn lại thân kiếm đang tiếp tục đâm tới.
Thanh kiếm hàn khí dày đặc dần dần chuyển đen, rõ ràng có độc. Nàng thở phào, may mà không có lấy tay trực tiếp tiếp xúc.
Thích khách áo đen trước mặt đã xông vào được nửa người, khăn đen bịt mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt u ám lạnh lẽo. An Bình vừa định ra tay ngăn hắn lại thì bên ngoài, một thanh kiếm của cấm vệ quân đã đâm tới. Rên lên một tiếng, thanh trường kiếm trước mặt đã rơi xuống, xung quanh trở lại yên tĩnh, kế đó một đám người rầm rập quỳ gối.
Bên ngoài, một giọng thanh niên mang theo chút hoảng hốt nói: “Thuộc hạ đáng chết, khiến điện hạ bị kinh hoảng, thích khách đã bị giết, xin điện hạ an tâm.”
Trong mắt nàng khẽ lấp lánh tia sáng, nhưng không nói gì, quay đầu nhìn Tề Tốn Chi, hắn đang dựa vào thùng xe há miệng thở dốc.
Nhớ tới trước đó hắn liều mình dũng cảm ngăn cản, An Bình vốn định lên tiếng cảm tạ, nhưng nghe thấy hắn tức giận gào một câu: “Tên thích khách này rốt cuộc là muốn ám sát ai hả? Sao mà vừa mới lên đã đẩy ta ngã sấp trước rồi!”
“…………………” An Bình co rút khóe miệng, xốc màn xe bước ra.
Hiện giờ đã gần tới Tề phủ, xung quanh phần lớn đều là quan trạch, gần như không thấy nửa bóng người. Trời cũng sắp về chiều, khung cảnh trước mắt phủ lên một tầng bóng tối mờ mờ ảm đạm đáng sợ, xung quanh tràn ngập mùi máu tanh, cấm vệ quân quỳ xung quanh, còn có xa phu của Tề gia đã sợ đến run lẩy bà lẩy bẩy.
Ánh mắt nàng dịch chuyển đến thi thể thích khách đang nằm sấp trên đất, máu thấm một mảng to bên dưới bộ hắc y, sớm đã không còn hơi thở.
Một bóng người trẻ tuổi quỳ một gối bên cạnh, thoạt nhìn hình như có chút quen thuộc, An Bình nhíu mày ngẫm nghĩ, nhưng không có manh mối, đành hỏi thẳng: “Ngươi là………..”
Thiếu niên mặc giáp trụ ấy ngẩng lên, gương mặt rất trẻ, vừa tiếp xúc với ánh mắt nàng thì liền vội vã cúi xuống, mặt còn hơi ửng đỏ, cùng với đôi mắt trong suốt sáng rực, không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
“Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ Song Cửu phó thống lĩnh cấm vệ quân.”
“Song Cửu?”
Nghe ra vẻ hoài nghi trong lời của An Bình, Song Cửu đành phải lại thấp giọng bổ sung một câu: “Thuộc hạ là cô nhi, không tên không họ, vì được nhận nuôi vào tiết trùng cửu nên được đặt tên Song Cửu.”
“Điện hạ quên Triệu vương phủ rồi sao? Hôm ấy cũng là thuộc hạ phụ trách an toàn của điện hạ.” Song Cửu cụp mắt, lông mi khẽ run.
An Bình lúc này mới hoàn toàn nhớ ra, thì ra là thị vệ hôm ấy theo nàng đến Triệu Vương phủ, lúc đó còn tiện tay chọc ghẹo một phen, không hề cho rằng sẽ có dịp gặp lại thế này. Nàng nở nụ cười, bàn tay nâng cằm hắn chậm rãi trượt đến gò má đang nóng hầm hập của hắn: “Bổn cung thấy ngươi thân thủ bất phàm, chi bằng ở lại bên cạnh bổn cung làm thị vệ tùy thân đi.”
Hai mắt Song Cửu mở to, kinh hoảng rụt người về sau.
An Bình thấu hiểu vỗ vai hắn, cúi người thầm thì bên tai hắn: “An tâm, không phải dạng tịnh thân kia đâu.”
Người trước mặt thở phào một hơi, lúc này mới lộ vẻ vui mừng khi được thăng chức, vội vàng quỳ gối tạ ân.
An Bình tùy ý khoát khoát tay, quay người lên xe, vừa đúng lúc đụng phải gương mặt hàm chứa ý cười của Tề Tốn Chi: “Chúc mừng điện hạ, cuối cùng không cần đối diện với mấy gương mặt đáng ghét của chúng thần nữa.”
“Nói không sai, Thiếu sư quả nhiên rất hiểu tâm ý bổn cung.” An Bình cười đến khoái trá, lại quay ra ngoài liếc Song Cửu đang mặt đỏ tai hồng một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thích khách, từ từ thu lại ý cười.
“Tử Đô.”
“Có.”
“Ngươi cũng coi như rảnh rỗi, chi bằng thay bổn cung điều tra sự việc thích khách lần này đi.”
“A, điện hạ, thực không dám giấu giếm, vi thần dạo gần đây thực ra rất bận……….”
“Bổn cung cũng không cảm thấy đây là việc có thể cò kè mặc cả.”
“Khụ khụ, vâng.”
Xe ngựa lại khởi hành, hai người đều không nói gì nữa, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc đồng hành cùng sự trầm tư của hai người trong xe. Mãi đến một lúc lâu sau, Tề Tốn Chi nét mặt thăm dò quay qua An Bình: “Điện hạ, có một việc vi thần quả thực nghĩ không thông.”
“Hửm?” An Bình lập tức nghiêm sắc mặt: “Chuyện gì?”
Tề Tốn Chi híp mắt: “Ngài nói xem vừa rồi thích khách kia vì sao vừa vào đã đẩy ta?”
“……………….”
Chuyện An Bình bị ám sát ngày thứ hai đã truyền đến tai chư vị đại nhân. Chu Hiền Đạt lo lắng vô cùng, cho rằng phe phản đối nhịn không được mà hạ thủ, nhưng sau khi đặc biệt đi thăm dò Tiêu Nghĩa Đức một hồi thì lại phát hiện đối phương cũng mặt mày kinh hoảng, hoàn toàn không giống giả vờ. Huống hồ xem thái độ làm người của lão, quả thực sẽ không đi làm những hành động lỗ mãng như vậy.
Không ngờ rất nhanh Tiêu Nghĩa Đức lại chủ động đến tìm ông, nét mặt đau đớn: “Thủ phụ đại nhân, chuyện An Bình điện hạ bị ám sát hạ quan cảm thấy cần phải tra rõ, nhưng ngài xem xem điện hạ đang làm gì đây? Sau khi gặp phải thích khách, vẫn còn quyến luyến mỹ sắc, lại lôi kéo một thị vệ nào đó tới bên cạnh, ngài nói coi, đây giống gì chứ?”
Mí mắt Chu Hiền Đạt giựt một cái, gượng cười nói: “Chuyện này…………Vừa mới gặp phải thích khách, điện hạ lo lắng cho an nguy của bản thân, bố trí một thị vệ ở bên cạnh cũng là hợp lý hợp tình mà ha.”
Tiêu Nghĩa Đức bất mãn nói: “Hay nhỉ, thế nàng ấy trước đây tự ý thay đổi phép tắc, cho phép nữ tử tham gia thi hội, chuyện này là sao đây? Hừm, Đại Lương sắp bị biến thành rối tinh rối mù rồi!”
Chu Hiền Đạt lắc đầu: “Nói rối tinh rối mù thực sự có hơi nghiêm trọng rồi,lúc trước cũng không có lệnh cấm nữ tử tham gia đâu nào, hơn nữa……….” Ông cười có chút khó đoán: “Tiểu nữ hôm đó cũng đã tới tham gia thi hội.”
“…………………..” Tiêu Nghĩa Đức bạnh miệng, khép lại, trong lòng thế nhưng lại nghĩ nhất định phải dứt khoát hạch tội An Bình điện hạ một chập.
Haizzzzz, bệ hạ, Ngài rốt cuộc đang ở đâu vậy? >_<
Tránh cho phụ hoàng và mẫu hậu đang ở Thanh Hải quốc phải lo lắng, An Bình dìm việc bị hành thích xuống, Thái hậu lão nhân gia ngài đây cũng hoàn toàn không biết tí gì, cho nên trong cung hết thảy vẫn là một bầu không khí yên bình tĩnh tại.
Trầm hương trong lư đã cháy hết, An Bình phê xong bản tấu chương cuối cùng, bưng chung trà ở bên cạnh lên nhấp môi, phát hiện đã nguội lạnh, vừa đặt xuống thì nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đổi chung trà mới đi.”
An Bình ngẩng đầu, thấy Song Cửu đang bưng một chung trà đứng ở bậc cửa, đôi đồng tử trong suốt lấp lánh của chàng thiếu niên mang theo một tia ngượng ngùng.
Nàng nhịn cười gật đầu: “Vào đi.”
Song Cửu cúi đầu tới gần, đặt chung trà trước mặt nàng, định hành lễ lui ra thì lại bị An Bình chộp lấy cánh tay: “Sau này đừng làm mấy việc vặt vãnh này nữa, bổn cung không đành lòng, giao cho Viên Hỉ làm là được.”
Gương mặt bánh bao của Song Cửu lại bắt đầu đỏ bừng, An Bình thấy dễ thương, lại dứt khoát vươn tay véo véo hai má hắn, thế nên hắn càng lúng túng, hoảng hốt bỏ chạy. Lúc ra tới cửa, suýt nữa thì bất cẩn đụng phải Viên Hỉ mặt mày oán giận, hiển nhiên lời bảo hắn làm mấy việc vặt vãnh này đã bị hắn nghe thấy rồi.
Hắn ngoác miệng, ấm ức bẩm báo: “Điện hạ, người đều đã tới hết cả rồi.”
An Bình nén cười gật đầu: “Ừ, cho họ vào.”
Viên Hỉ tránh người, phía sau có mấy người lần lượt đi vào, dẫn đầu là Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch, kế đó là Lâm Dật, người đi sau chót, nét mặt kính cẩn chính là Chu Liên Tương.
Mấy người vừa định hành lễ thì đã thấy An Bình đứng dậy, đưa tay ngăn động tác của họ lại, chỉ chiếc bàn tròn bằng gỗ lim đối diện cửa điện: “Chư vị không cần giữ lễ, mời ngồi.”
Thái độ thân thiết khiến bốn người họ đều có chút khó hiểu, nhịn không được lại đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn ngoan ngoãn lần lượt ngồi xuống bàn.
An Bình cũng ngồi xuống, sự sắp đặt như vậy dường như thoáng chốc đã phá bỏ hết cách biệt về thân phận giai cấp giữa họ, đương nhiên cũng ít đi đôi phần ngăn cách.
“Hôm nay mời bốn vị nhập cung, một là để chúc mừng các vị đã chiến thắng trong thi hội, hai là muốn nghe thử các vị đối với sau này có dự định gì.”
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy Lâm Dật ngồi đối diện với nàng nhịn không được cười thành tiếng: “Điện hạ sao lại chỉ triệu mỗi chúng thần vào cung, chiến thắng trong thi hội cũng không chỉ có bốn người chúng thần nha.”
“Lý do rất đơn giản,” An Bình mỉm cười nhìn hắn: “Đương nhiên là cảm thấy mọi người hữu dụng.”
Lâm Dật thoáng sửng sốt, kế đó lại sang sảng cười, không cần nhiều lời nữa.
“Tần Tôn, thử nói dự định của ngươi xem.”
Bất ngờ bị điểm danh, Tần Tôn có chút phản ứng không kịp, ngạc nhiên một lúc mới chắp tay nói: “Điện hạ, hiện giờ nói tới dự định liệu có phải……..hơi sớm?”
Nói xong câu này, hắn quay đầu liếc Tiêu Thanh Dịch ở bên cạnh một cái, người kia cũng tán đồng gật đầu, sau đó lại thấp tha thấp thỏm liếc về phía An Bình.
“Không sớm đâu, Tần đại công tử, lệnh tôn ở độ tuổi của ngươi sớm đã vào quân doanh kiến công lập nghiệp rồi.” Ánh mắt An Bình khẽ chuyển, cười nói: “Chi bằng ngươi cũng vào quân daonh đi học hỏi kinh nghiệm thử đi, bổn cung tin tưởng, Tần Thượng thư nhất định cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Hả?” Tần Tôn mặt mày kinh hãi, nàng đây là đang phục thù chuyện năm đó bị hắn bắt nạt có phải không?
Điện hạ, ta đã biết sai rồi mà……….>_<
An Bình đối với nét mặt bi thương của hắn làm như không thấy, quay đầu nhìn Tiêu Thanh Dịch: “Nếu như Cẩm Phong cũng không có ý định gì, vậy chi bằng cũng nhập quân với Khác Miễn đi, đôi bên có thể chiếu cố lẫn nhau nha.”
Cằm Tiêu Thanh Dịch suýt nữa rớt xuống, nhìn đôi tay trắng mịn của mình, quả thực không dám tưởng tượng cơ thể yếu ớt thế này sau khi nhập quân sẽ là cảnh tượng thế nào đây.
“Điện, điện hạ, Ngài xem có cần…..đổi người không?”
An Bình đưa tay khẽ vỗ mu bàn tay hắn, cười hết sức mờ ám: “Hay là, nếu như ngươi đồng ý ở lại bên cạnh bổn cung……………”
“A, Cẩm Phong cảm thấy nhân lúc còn trẻ vẫn là nên tôi luyện bản thân một phen thật tốt, lời của điện hạ rất đúng.”
Lâm Dật lại nhịn không được bật cười thành tiếng, một chút cũng không giữ kẽ, có điều An Bình đối với bộ dạng tiêu sái như vậy của hắn thập phần tán thưởng.
“Không biết Lâm công tử có ý định gì?”
“Điện hạ khách khí rồi, tại hạ chẳng qua là dân áo vải, được điện hạ khen ngợi đã là vinh sủng to lớn, há lại còn có yêu cầu gì? Điện hạ nếu có sắp xếp, đừng ngại nói thẳng, tại hạ trong vòng ba năm nhất định sẽ dốc hết khả năng, không phụ kỳ vọng của điện hạ.”
“Trong vòng ba năm?”
“Không dám giấu gì, tại hạ vốn không có ý định làm quan, chỉ là để thỏa ước nguyện của phụ mẫu, lấy giới hạn ba năm, vì Đại Lương làm chút chuyện mà thôi.”
An Bình có chút khó hiểu: “Lệnh tôn lệnh đường là………….”
“Ha ha………..” Lâm Dật lại bắt đầu cười: “Điện hạ không cần để ý, vẫn là trực tiếp nói sự an bài của Ngài đi.”
Nghĩ thấy mỗi người đều có câu chuyện của chính mình, nếu đã không muốn nói, An Bình cũng không hỏi nhiều nữa. Chẳng qua từ trong thi từ của Lâm Dật có thể thấy, hắn kỳ thực rất có hoài bão, chắc chắn là nhân tài có thể đào tạo, hơn nữa nếu khéo dẫn dắt, ba năm không hẳn sẽ không thể trở thành ba mươi năm.
Nàng gõ mặt bàn chậm rãi nói: “Bổn cung dự định sắp xếp ngươi vào Công bộ, nhưng chức quan đương nhiên không cao, phải đi từ đầu, ngươi có đồng ý không?”
Lâm Dật không chút do dự gật đầu: “Điện hạ nếu đã sắp xếp ổn thỏa, Lâm Dật vạn chết không từ.”
An Bình nở nụ cười hài lòng, ánh mắt dời sang Chu Liên Tương, người kia lại khẽ run lên một cái, như thể không dám thừa nhận cái nhìn của nàng, đầu cúi sát đến độ chẳng thể nào thấp hơn nữa.
“Xem ra Chu tiểu thư còn chưa chuẩn bị tốt, vẫn là đợi một chút vậy.”
Chu Liên Tương ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thào khó hiểu: “Chuẩn bị?”
“Chính xác mà nói, là tâm tình của ngươi.” Trên mặt An Bình vẫn là ý cười thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lại lạnh băng: “Trước khi ngươi hạ quyết tâm, thì vẫn nên tiếp tục làm thiên kim của Thủ phụ đi, dù sao, đó mới là điều mà đa số các nam nhi hi vọng.”
Chu Liên Tương mím môi, gục đầu không lên tiếng.
“Ngẩng đầu lên.”
Lời nói của An Bình rất ôn hòa, nhưng Chu Liên Tương lại như thể gặp phải một mệnh lệnh không cách nào làm trái, theo bản năng ngước lên, đối diện với đôi mắt đang chăm chú lặng lẽ nhìn mình thì lại không khỏi ngây ra hết một lúc, ánh mắt lại trốn tránh khắp nơi. Bởi vì cái nhìn chăm chú như thế khiến nàng đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ vô tri, đang chịu sự đánh giá của trưởng bối.
“Quen cúi đầu nhưng lại dựng thẳng lỗ tai, không nhìn quang cảnh xung quanh, chỉ nghe người khác chỉ trích, nếu đã như vậy, ngươi hà cớ gì lại bước lên Hoàng Kim đài?”
Chu Liên Tương toàn thân cứng đờ.
An Bình đứng dậy, lãnh đạm nói: “Nửa năm nữa là tới kỳ tuyển chọn nữ quan ba năm một lần, thi từ của ngươi nếu như biểu đạt thành tâm, bổn cung hi vọng có thể tới lúc đó gặp được ngươi.”
Trong điện thoáng chốc lặng phắt, sau đó Chu Liên Tương đứng dậy từ từ cung kính quỳ xuống: “Cẩn tuân điện hạ giáo huấn.”