Từ sau khi An Bình thẳng thừng xuống tay xử lý Kinh Triệu Doãn, chư vị đại thần đối với nàng một lần nữa thay đổi thái độ, trong dân chúng lại càng khen ngợi, nhưng đây bất quá cũng chỉ là hiển vinh nhất thời mà thôi.
An Bình không để tâm tới chuyện này, vẫn như cũ trêu hoa ghẹo lá, phóng khoáng thoải mái nhưng một mảnh lá cũng không dính thân. Hiện bên cạnh không có Tề Tốn Chi và Lưu Tự làm bạn, Song Cửu trở thành đối tượng chọc ghẹo thường xuyên nhất của nàng. Nhưng đứa trẻ này thực ra năng lực thích ứng rất mạnh, từ vẻ ngượng ngùng trốn tránh lúc đầu tới đỏ mặt nén chịu, cuối cùng trở nên bình tĩnh như thường, ỡm à ỡm ờ.
Cuối cùng có một ngày, hắn ở trong Đông cung ngại ngùng hồi lâu, e thẹn nói một câu với An Bình đang thong thả phẩm trà: “Điện hạ nếu như thật sự……..thuộc hạ cũng…..không phải không tình nguyện……”
“Phụt—“ An Bình không chút hình tượng phun một ngụm trà, lại ngẩng lên, thiếu niên trước mặt đã che mặt chạy như bay.
Nàng co rút khóe miệng, gần đây bộ mệnh phạm hoa đào rồi à?
“Ha ha, xem ra vi thần đến không đúng lúc rồi.” Có người bước nhanh vào điện, trường sam màu thanh thủy, phiêu dật như tiên.
An Bình lấy chiếc khăn trắng bên án lau khóe miệng, khôi phục vẻ tao nhã thường nhật: “Để Lâm tiên sinh chê cười rồi.”
“Không dám, không dám.” Lâm Dật vội hành lễ: “Là vi thần thất lễ mới đúng, chỉ mong điện hạ đừng trách.”
“Không sao.” An Bình nhấc tay tỏ ý miễn lễ, chỉ chiếc ghế trước mặt: “Tiên sinh mời ngồi.”
Lâm Dật không chút ngại ngùng ngồi xuống trước mặt nàng, thấy An Bình đưa mắt ra hiệu cho Viên Hỉ ở ngoài cửa, người đó liền lập tức đóng cửa điện.
“Điện hạ đây là……..”
“Có việc muốn nói riêng với tiên sinh.”
Nàng không xưng quan chức, trái lại vẫn luôn gọi ‘tiên sinh’, rõ ràng cực kỳ tôn kính. Lâm Dật sờ chiếc cằm lún phún râu, như thể đang suy tư về dụng ý của nàng, nhưng đối với nữ tử trước mặt này hiển nhiên tâm tình rất thoải mái, nét mặt ôn hòa, không chút cảm giác thâm trầm. Hắn cười cười, có phần tự giễu: “Điện hạ mời nói.”
An Bình gật đầu: “Bổn cung nghĩ, tiên sinh vào Công bộ cũng đã một thời gian rồi, nên làm chút chuyện thực tế.”
“Ha ha, điện hạ nói rất phải, Lâm Dật xin nghe theo dặn dò.”
“Rất tốt, đã vậy…..” An Bình thoáng dừng lại, tròng mắt nhẹ đảo: “Bổn cung giao toàn quyền chế tạo cơ nỏ kiểu mới cho tiên sinh phụ trách.”
Lâm Dật sửng sốt, dường như có chút không dám tin: “Vi thần chưa bao giờ nghe nói về cơ nỏ kiểu mới, nghĩ thấy đây ắt hẳn là chuyện cơ mật, điện hạ sao lại giao cho vi thần?”
An Bình nhướn mắt nhìn, khẽ lộ ý cười: “Vẫn là câu nói đó, bởi vì cảm thấy tiên sinh có thể dùng.”
Trong điện thoáng chốc lặng phắt, dáng vẻ bất kham trước giờ của Lâm Dật dần dần trở nên nghiêm túc, kế đó đột nhiên bật dậy, kính cẩn bái lạy nàng: “Điện hạ lòng dạ rộng lớn, vi thần kính phục.” Tiếp đến, hắn lại đột ngột ngẩng đầu toét miệng cười, mang theo một tia giảo hoạt: “Chắc hẳn Nhiếp chính vương biết được, cũng sẽ có cảm giác này.”
An Bình ngẩn ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng hắn đã hành lễ cáo lui, bóng người màu thanh thủy rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Chả trách tra không được lai lịch của hắn, thì ra là liên quan với Nhiếp chính vương. Có điều Nhiếp chính vương sớm đã nhiều năm không hỏi tới triều chính, sao vào thời điểm này lại để người bên cạnh bước vào triều đình? Chẳng lẽ, mối quan hệ này đến từ những phương diện khác?
Nàng chợt nhớ hôm đó Lâm Dật nói là phụng mệnh phụ mẫu vì Đại Lương tận trung ba năm, hay là có quan hệ phụ mẫu với hắn?
Mà hắn hiện giờ cố ý để lộ điều này, cũng xem như đang biểu lộ lòng trung thành chứ nhỉ?
Nàng cười cười, như vậy cũng tốt, chúng đại thần đều tưởng rằng Tiêu Tĩnh có Nhiếp chính vương chống lưng, xem ra nàng cũng thua kém gì ha.
“Điện hạ, Thục địa (đất Thục) gửi tấu trình tới.”
Tiếng của Viên Hỉ cắt ngang suy nghĩ của nàng, An Bình có chút buồn cười, bên này vừa nhớ đến hoàng quyền của Tiêu Tĩnh, bên kia đã có tấu trình từ đất Thục gửi tới.
“Mang vào đi.”
Tấu sớ trong tay nàng chậm rãi mở ra, An Bình chỉ liếc một cái thì đã sửng sốt.
Thục vương mất rồi.
Sắp tới Đoan Ngọ, khí trời lại nóng hơn một chút, trong Tề phủ thế nhưng bầu không khí dễ chịu, đại khái là nhờ có khá nhiều bóng cây mát mẻ.
Tề Tốn Chi để người hầu đẩy xe, từ sau hậu viện hướng tiền đình mà đi, còn chưa tới cửa lớn thì đã thấy phụ thân Tề Giản từ tiền sảnh bước ra, vẫy tay gọi hắn: “Tốn Chi, con qua đây.”
Hắn dừng lại, gật gật đầu, ra ý bảo người hầu đẩy hắn vào sảnh.
“Phụ thân có gì căn dặn?”
Lời còn chưa nói xong, trên mặt Tề Tốn Chi đã hơi lộ vẻ ngạc nhiên, bởi vì trong sảnh thế nhưng còn một thiếu nữ đang ngồi đấy. Thấy hắn đi vào, nàng gấp rút đứng dậy, sắc mặt hơi phiếm hồng đi tới trước hành lễ vạn phúc: “Tề đại công tử hữu lễ.”
“Thì ra là Chu tiểu thư, hữu lễ.” Tề Tốn Chi khẽ cười đáp lễ, hơi hơi quay đầu, khó hiểu nhìn về phía phụ thân mình.
“À, là vầy, Chu tiểu thư đang chuẩn bị cho cuộc khảo thí tuyển chọn nữ quan, biết cha là chủ khảo năm nay nên qua hỏi chút chuyện.”
Cứ tưởng đã cố gắng hết sức để ngữ khí nói chuyện rất tự nhiên, nhưng tia giảo huyệt lóe lên trong mắt ông cụ nhà hắn há có thể thoát khỏi cặp mắt của Tề Tốn Chi?
“Nếu đã thế, con cũng không tiện quấy rầy, vẫn nên cáo từ thôi.” Tề Tốn Chi khẽ cười gật đầu, liền định rời đi.
“Ế…….”Tề Giản vội vàng đè tay vịn xe lăn, liếc nhìn Chu Liên Tương ở bên cạnh đang ngượng ngùng một cái, cúi xuống thầm thì bên tai hắn: “Cha cũng là vì tốt cho con, người khác không biết, con lẽ nào nhìn không ra tâm ý của An Bình điện hạ? Nàng nếu như đã không chọn con, con rốt cuộc vẫn nên vì chung thân đại sự của chính mình mà trù tính, dầu gì tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ gì a.”
Tề Tốn Chi nén cười lắc đầu, ngước mắt nhìn, thấy Chu Liên tương đã ý tứ lùi qua một bên, cũng đè thấp giọng, nói: “Khổ tâm của phụ thân, con cũng biết, nhưng mà……..Người cũng đừng bí mật đẩy người trong lòng của Khánh Chi qua cho con chứ.”
“Hả?” Hai mắt Tề Giản mở lớn, nét mặt kinh ngạc nhìn con trai, Tề Tốn Chi đã gọi người hầu đẩy mình ra cửa.
Không phải chứ? Thấy Chu gia tiểu thư vừa tới đã hỏi thăm chuyện thằng con nhà mình, còn cho rằng đối với nó có ý, sao lại còn dính dáng tới thằng nhóc Lưu gia vậy?
Tề Giản oán giận bĩu môi: Thằng nhóc Lưu gia không phải hơi quá đáng rồi? Có được sự sủng ái của An Bình điện hạ còn chưa đủ à? Tốt xấu gì cũng phải chừa lại một cô nương tốt làm con dâu ông chứ!
Khi vào cung, Tề Tốn Chi cho tùy tùng lui, một mình đi vào, chưa bao lâu đã đụng phải Song Cửu ở bên ngoài giả sơn. Người kia đang nghiêng người cào cào mấy cục đá chỗ giả sơn, trông có vẻ cực kỳ chán nản, gương mặt bánh bao đáng yêu hồng hồng, ánh mắt cũng lấp lánh lấp lánh, không biết vì nguyên nhân gì.
Hắn nghi hoặc liếc một cái, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng chưa được vài bước thì liền thấy Viên Hỉ bĩu môi đứng bên cạnh giả sơn, ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chăm về phía Song Cửu, đang nhỏ giọng làu bàu gì đấy.
>
<
>Tiếng xe lăn rất nhỏ, lại dịch đến gần một chút cũng chưa bị phát hiện, thế nên Tề Tốn Chi cuối cùng đã thỏa nguyện nghe thấy nội dung tiếng làu bà làu bàu của Viên Hỉ: “Thân là thị vệ thì nên ngoan ngoãn tận trách, vậy mà vọng tưởng dựa hơi điện hạ, ngươi tưởng ngươi là gì hả?”
Hắn có chút ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn Song Cửu, ánh mắt đảo qua vài vòng, khóe môi cong lên lộ ra ý cười không mấy rõ ràng, nhưng cuối cùng lại che giấu bên dưới ánh mắt sâu tầng tầng lớp lớp tựa hắc đầm.
Kỳ thực Viên Hỉ cũng không phải kẻ hay xen vào việc của người khác, nhưng từ sau khi Song Cửu vào cung, hắn cảm thấy rất không thoải mái. An Bình điện hạ đối với tên tiểu tử này cũng quá tốt rồi a? Hắn bảo vệ điện hạ, đơn giản là điện hạ đang ở trong sự che chở của hắn thôi mà! Hơi một tý là ‘Đừng làm cái này, đừng làm cái kia, để cho Viên Hỉ làm đi’! Tức quá đi mà, quá đáng quá đi mà!
Vốn dĩ hắn còn có thể nhịn, nhưng hôm nay nghe thấy tên tiểu tử này chủ động bày tỏ với An Bình điện hạ, đây là gì chứ trời? Xú tiểu tử muốn trèo cao? Hừ, thân là thái giám tận trung nhất bên cạnh An Bình điện hạ, hắn quyết không cho phép!
Hắn ở bên này đang hóa thân thành người bảo vệ của chính nghĩa, vừa quay đầu đã thấy Tề đại công tử tỉnh bơ ở bên cạnh từ từ đi qua……Ngài ấy…..Không nghe thấy gì đâu ha?
Viên Hỉ hít một hơi khí lạnh, Tề đại công tử ngài có thể ngàn vạn lần đừng nói với điện hạ nha!>_<
Thược dược bên hồ nước trong vắt trong Ngự hoa viên đương độ rực rỡ, sắc hoa kiều diễm thậm chí còn hơn cả mẫu đơn. An Bình đứng bên cạnh, vạt áo trắng ngà bên dưới hoàn toàn giấu mình giữa lớp lớp bông hoa, tay trái bưng một chén thức ăn cho cá, tay phải hơi nâng, chậm rãi rắc rắc, tư thái thong dong nhàn hạ tựa trong tranh. Đàn cá trong hồ ồ ạt bơi tới, rồi lại tâm mãn ý túc vẫy đuôi tản ra, nàng hơi cong môi, cười vô cùng hồn nhiên.
Tề Tốn Chi cũng không vội đi tới, chỉ cách hồ nước nhìn nàng, vì sau lưng nàng còn có một người đang đứng- Lưu Tự.
An Bình xoay lưng về phía Lưu Tự, chậm rãi cho cá ăn xong, lúc này mới khoan thai quay qua, nhìn hắn: “Khánh Chi hôm nay tới tìm bổn cung có việc?”
Trái tim Lưu Tự thoáng chốc lạnh lẽo.
Cầm thú mà! Chiếm tiện nghi của người ta nhiều lần như vậy, phủi phủi tay liền đuổi hắn ra khỏi cửa, bây giờ còn dùng khẩu khí như người xa lạ như vậy hỏi hắn tới đây có việc gì?
Hắn cố nén cảm giác không thoải mái, từ trong tay áo lấy ra một cái túi, tức giận đưa tay ra: “Vi thần phụng mệnh gia phụ, tới đưa túi thơm trừ tà Đoan ngọ cho điện hạ mà thôi.”
Đầu mày An Bình khẽ giựt giựt, ánh mắt thong thả chuyển từ vẻ mặt tức giận phì phì của hắn sang túi thơm trong tay hắn, nét mặt thoáng thay đổi, mỉm cười cúi người, vén tay áo hái một nhánh thược dược dưới chân.
Nàng chậm rãi đến gần, áo trắng theo gió tung bay, cảm giác như một người đơn độc bước đi trong núi sâu bao la rộng lớn, lại như lẻ loi trơ trọi nơi kính hồ bên dưới vách đá cheo leo, vạn vật bốn bề im hơi lặng tiếng, chỉ trừ một người này, phong lưu phiêu dật, lóa mắt rực rỡ. Đến khi tới gần, đôi đồng tử thâm thúy khẽ ngước lên, lại phảng phất toát ra một vẻ đẹp mỹ lệ.
Hương thược dược thoang thoảng theo bước chân nàng đến gần mà hơi tỏa ra, trêu chọc tâm tình Lưu Tự, mỗi bước chân nàng đi tới, hắn liền nghe thấy trái tim mình cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Hắn khẽ cúi đầu, không nhìn nàng nữa, chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân dường như bệnh đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Ngay sau đó, một đóa thược dược diễm lệ chợt phe phẩy trước mặt hắn, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, liến thấy người cầm hoa hơi nhếch khóe môi, trong mắt như lấp lánh muôn ngàn vì sao, ánh sáng lấp lánh tỏa ra hào quang thu hút hồn người.
“Khánh Chi có lòng rồi, đây coi như trả lễ, nhánh Tương Ly thảo này, tặng ngươi.”
Lưu Tự nhìn nàng, dường như có chút không dám tin. Trong “Thi Kinh” có một câu “Đôi bên cười đùa, tặng nhau thược dược”, nam nữ lấy thược dược làm quà tặng, tỏ ý se duyên, lẽ nào………..Một góc nào đó trong tim dường như nổ tung, nháy mắt tràn ngập trong ngực, nhưng hắn không biết nên hình dung thế nào. Trong trí nhớ hình như chưa bao giờ có cảm giác này, nhưng hắn cũng không bài xích.
Túi thơm đã được An Bình đón lấy, nàng phóng khoáng cười hai tiếng rồi liền lướt qua hắn mà đi, chỉ có cảm giác tiếp xúc nóng ấm nơi đầu ngón tay là vẫn còn, nhưng lại lan tràn khắp gương mặt hắn, đến nỗi hắn cũng không biết bản thân mang tâm trạng như thế nào rời đi.
Đến khi nhìn thấy Tề Tốn Chi, hắn mới bừng tỉnh, kế đó đột ngột dừng lại.
“Tử Đô huynh…….”
Tề Tốn Chi quét mắt qua sắc mặt xấu hổ của hắn, khẽ nở nụ cười: “Chúc mừng Khánh Chi, cuối cùng tâm nguyện đã thành rồi.”
Ánh mắt Lưu Tự lấp lánh, chỉ cảm thấy mặt mình sắp bốc hỏa tới nơi, lặng lẽ nhìn nét mặt Tề Tốn Chi, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh thường thấy, giống như điều gì cũng không liên quan đến huynh ấy. Có đôi khi thật sự khâm phục Tử Đô, nếu mình là huynh ấy, có lẽ sẽ không phiền não đến thế.
“Đúng rồi, vừa rồi lúc điện hạ tặng đệ thược dược đã nói gì?”
“Hả?” Tề Tốn Chi rốt cuộc hoàn hồn, lắc đầu một cái: “Không nói gì, chỉ nói tặng đệ nhánh Tương Ly thảo này….” Tiếng nói bỗng im bặt, huyết sắc trên mặt cũng theo đó rút đi.
Đôi mắt Tề Tốn Chi hơi chuyển động, khe khẽ thở dài lắc đầu: “Tương ly à…”
Tương ly tương ly, ngụ ý xa rời ly biệt.
Vừa rồi An Bình điện hạ cũng không nói thược dược, mà là kêu một tên khác của nó—Tương ly thảo. Lưu Tự vô lực thõng tay, hắn thế nhưng đã quên, thược dược ngoài trừ se duyên kết tình còn có ý nghĩa lưu luyến bịn rịn chia tay. Thế cho nên, sự lạnh nhạt của nàng trong khoảng thời gian này, đấy thật sự là muốn đoạn tuyệt quan hệ ngày trước sao?
Đóa thược dược trong tay xinh đẹp là thế, nhưng bỗng nhiên có chút gai mắt……….
Tới tận lúc Lưu Tự rời đi, Tề Tốn Chi mới khe khẽ thở ra một hơi, ngón tay vẫn luôn bấu chặt tay vịn xe lăn cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó mới từ từ đi về phía trước, không bao lâu đã trông thấy An Bình đang vô cùng thư thái ngồi trong đình.
“Điện hạ quả nhiên tàn nhẫn.”
An Bình kinh ngạc nhướn mắt, một lúc lâu mới nhận ra lời hắn nói có ý gì, cười bảo: “Bổn cung cũng là bất đắc dĩ, Khánh Chi là một nam nhi tốt, bổn cung không muốn làm hại hắn mà thôi.”
Tề Tốn Chi nhếch nhếch môi, không tiếp tục đề tài này nữa: “Không biết điện hạ hôm nay triệu kiến là vì việc gì.”
“Có chuyện muốn ngươi làm.” An Bình đứng dậy tới gần, vỗ vai hắn, thấp giọng cười nói: “Tử Đô, như ngươi nói, bán nghệ không bán thân, thế nào?”
Hắn lập tức bật cười: “Được đó, xin nghe theo sự phân phó của điện hạ.”
“Ừm, Thục vương qua đời rồi.” Tề Tốn Chi sửng sốt, nghe nàng tiếp tục nói: “Không lâu nữa Tiêu Tĩnh có thể sẽ thụ phong, vào kinh yết kiến, khi đó bổn cung muốn ngươi phụ trách đón tiếp.”
“Thì ra là vậy, vi thần lĩnh mệnh.”
“Được, thế thì giao cho ngươi.” An Bình gật đầu, không chút do dự quay người rời đi, không chú ý thấy Tề Tốn Chi ở sau lưng nét mặt có chút thất vọng.
Quả nhiên chỉ quan tâm đến đại sự triều chính. Ngay cả nam tử như Khánh Chi cũng không thích, nghĩ thấy trên thế gian này, e rằng không người nào có thể lọt vào mắt Ngài.
Về đến Tề phủ, vừa đúng lúc Chu Liên Tương cáo từ, hai người gặp nhau ngoài cửa, không khỏi lại hàn huyên đôi câu.
Trông thấy nàng, Tề Tốn Chi khó tránh nhớ tới Lưu Tự, tiếc là người kia hiện giờ tâm tư đều đặt hết trên người An Bình điện hạ, trải qua việc ngày hôm nay, ắt hẳn rất khổ sở.
Lúc quản gia đỡ hắn bước vào cửa, bỗng nhiên từ trong tay áo rơi ra vật gì đó. Chu Liên Tương trông thấy, vội vàng nhặt lên giúp hắn, vẻ mặt bất chợt hiện lên một tia mất mát: “Đây là….vật Tề đại công tử vừa nhận được sao?”
Tề Tốn Chi quay đầu nhìn một cái, cười lắc đầu, đầu cũng không quay lại, bước vào cửa: “Chẳng qua là một chiếc túi hương bình thường, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, tiểu thư nếu thích, vậy xin tặng cho tiểu thư.”