Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 21



Chuyển ngữ: Mic

Nơi Lưu Tự và Tề Tốn Chi dừng chân chính là trà lâu thường xuyên lui tới trước đây, hai người cùng ông chủ nơi này rất đỗi quen thuộc, đối phương đương nhiên cũng biết Tề Tốn Chi đi đứng bất tiện, vừa thấy xe ngựa của Tề phủ đến thì đã lập tức phái người ra đón, cõng Tề Tốn Chi lên nhã gian ở tầng hai. Chu Liên Tương hiển nhiên là một bước không rời theo ở phía sau.

Lưu Tự thoáng chậm một bước, đang định vào cửa thì khóe mắt bỗng lướt qua một bóng người hết sức quen thuộc, dừng chân quay đầu, tức thì ngây ngốc.

An Bình bạch y như tuyết, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo choàng, rảo bước đi tới, vốn dáng người cao ráo, lại thêm mặc nam trang, ánh mắt thâm thúy đa tình, không khỏi hấp dẫn không ít thiếu nữ dọc đường liếc trộm. Nàng trái lại không chút ngượng ngùng, còn tủm tỉm cười đáp lại, càng khiến biết bao trái tim thiếu nữ đập loạn.

Lưu Tự không biết nên thở dài hay nên cười, bước lên trước định hành lễ, tay vừa đưa lên thì đã bị nàng đè xuống: “Khánh Chi không cần đa lễ, lúc này ta chỉ là Duệ công tử mà thôi.”

Vốn định sẽ tiếp tục như không có gì mà đối đãi với nàng, nhưng hơi ấm nơi bàn tay phủ lên từng chút từng chút nóng rực, lan tỏa vào tận tâm khảm, Lưu Tự mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng thể thốt ra được nửa chữ.

“Tử Đô đã vào trong rồi? Ta đi tìm hắn.”

An Bình vốn định tới Tề phủ tìm Tề Tốn Chi hỏi chuyện, nhưng giờ này khắc này, nghe vào tai Lưu Tự cảm giác lại khác hẳn. Mắt thấy bàn tay ấy sắp rút ra, hắn không biết lấy dũng khí từ đâu, chợt trở tay níu lại. An Bình dừng bước, trong mắt thoáng qua tia ngạc nhiên rồi biến mất, sau đó im lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Ánh mắt ấy vô bi vô hỉ, vô hận vô oán, chỉ là cực kỳ chăm chú như bình thường, giống như muốn nhìn thấu hắn, nhưng lại không chút phật lòng.

Lưu Tự siết nắm tay, cảm giác không cam lòng trước nay bỗng nhiên dâng tràn, dứt khoát kéo nàng chạy vội tới con ngõ nhỏ đối diện. Viên Hỉ trông chừng ở đằng xa thấy tình hình như vậy vội vàng kêu người tới, nhưng bị ánh mắt An Bình ngăn lại, lại thiểu não rụt chân về.

Aizzz, được rồi, điện hạ dạo gần đây ăn chay, e rằng cũng nhịn lâu rồi, thỉnh thoảng ăn mặn, nô tài còn không biết sao…… →_→

Trong con ngõ nhỏ ánh sáng thưa đi rất nhiều, Lưu Tự vẫn không thả tay, nghiêng người, gần như quay lưng về phía An Bình, tâm tình bất định, còn hơi thở dốc.

“Ngươi muốn làm gì?” Giọng An Bình bình thản không chút gợn sóng, nàng cử động tay, Lưu Tự trái lại càng siết chặt hơn.

“Vi thần cái gì cũng không muốn làm, chỉ là hi vọng điện hạ có thể nhìn vi thần một chút,” Hắn quay đầu nhìn nàng, thần sắc phức tạp, nói không ra là phẫn uất hay ngượng ngùng: “Rất khó sao?”

“Khó.”

Lời đáp gần như không chút do dự khiến Lưu Tự sửng sốt một hồi, An Bình từng bước từng bước đến gần, hắn trái lại bị cảm giác khiếp sợ lạnh nhạt như vậy mà thối lui.

“Bổn cung phong lưu đã quen, thích người đẹp như mạng, cũng sẽ không vì bất kỳ một ai mà chịu ràng buộc.”

Bước chân Lưu Tự dừng lại, lưng đã dán vào tường, một tay của người trước mặt vẫn bị hắn giữ chặt, tay kia bỗng đập lên bức tường chỗ tai hắn, tạo ra một khoảng không gian chật hẹp ở trước người hắn, bầu không khí xung quanh thoáng chốc liền trở nên ngột ngạt.

“Đã biết như vậy, ngươi liệu có còn toàn tâm toàn ý mà đối đãi với bổn cung?”

“…………….” Lưu Tự ngây người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, một chữ cũng không thốt lên được.

Hắn từng nghĩ tới rất nhiều kết quả, lấy hết dũng khí nói ra đã là cực hạn rồi, nhưng hiện giờ không biết nên trả lời như thế nào. Không biết có nguyện toàn tâm toàn ý với nàng không, chỉ là không cách nào chịu nổi khi nàng quan tâm người khác, có gì sai chứ? Nàng là công chúa, cũng là Giám quốc, cao cao tại thượng là sự thật, nhưng hà cớ gì không thể vì một người mà dừng lại?

Trong trà quán đối diện con hẻm, bên trong nhã gian ở lầu hai có tiếng cầm như suối mát róc rách chảy qua, du dương trầm bổng, thư thái tao nhã. Nữ tử gảy cầm không cất tiếng hát, chỉ không ngừng gảy một vài âm, như than như kể.

Tề Tốn Chi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống trán, tay kia nhẹ gõ đầu gối, sau khi nghe vài lượt thì lên tiếng hòa cùng tiếng nhạc ngâm một khúc: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ, trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực, tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức 1….”

1Trường tương tư – Lương Ý Nương

Bản dịch của Hải Dạ (Nguồn: Thivien.net)

Vương vấn tương tư rồi mới hiểu 

Qua cầu mới thấu cảnh thương đau

Tương tư bất tận mãi chơi vơi

Nỗi nhớ vô biên suốt một đời

Nếu hiểu lòng người tha thiết ấy

Phút đầu thà…chẳng biết quen người!

Chu Liên Tương ngồi cạnh hắn thưởng thức trà, nghe thế không khỏi cười nói: “Lý Bạch cả đời phóng khoáng, hiếm có thơ tình nhưng cũng uyển chuyển hàm xúc không kém.”

Vốn tưởng Tề Tốn Chi sẽ tiếp lời, nào ngờ hắn lại không có phản ứng gì, nàng tò mò nhìn sang, chỉ trông thấy gương mặt nghiêng nghiêng của hắn. Đôi mắt ấy từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì, hàng mi dài khẽ rung, dưới ánh nến càng trở nên động lòng người, bản thân hắn lại không có lấy một tia cảm giác gì, cứ như mất hồn.

Chu Liên Tương chợt cảm thấy mặt khô nóng, vội cúi đầu, không dám nhìn nhiều nữa.

Bóng người đang chồng lên nhau trong con ngõ nhỏ bên dưới cuối cùng tách ra, sau đó có người rời đi, áo choàng trên vai theo ngọn gió đêm khẽ tung bay, thần sắc không chút khác lạ. Dường như nghe thấy tiếng cầm, nàng chợt ngẩng đầu nhìn, kế đó hơi hơi nhíu mày, nhếch khóe miệng, trong đôi đồng tử thâm thúy tràn ngập ý cười.

Tề Tốn Chi đương nhiên hiểu ý tứ trong mắt nàng, quả thực quen thuộc vô cùng, vô số lần lúc trông thấy nàng chòng ghẹo mỹ nam, nàng liền có biểu cảm tự nhiên như thế, như thể thực hiện đại sự thiên kinh đại nghĩa.

Im lặng một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng mỉm cười, trong mắt cũng quay trở lại vẻ trêu ngươi.

Chu Liên Tương vừa đúng lúc ngẩng lên, tình cờ trông thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, cảm giác khô nóng trên mặt vừa thoáng lui đi lại một lần nữa dâng lên.

Hắn trước giờ vẫn luôn trầm ổn điềm tĩnh, chính vì vậy, cảm xúc ngẫu nhiên để lộ ra khiến người khác không cách nào dời tầm mắt. Chu Liên Tương nghĩ, đoán chừng ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình lúc cười có bao nhiêu động lòng người…………Trong lúc suy tư bay bổng, Tề Tốn Chi chợt quay sang, không lâu sau liền có người đẩy cửa nhã gian bước vào.

Chu Liên Tương khi mới trông thấy người đến, hãy còn cho rằng là vị công tử văn nhã nào đó, một  lúc lâu sau mới nhận ra An Bình, vội vội vàng vàng đứng dậy định hành lễ, nhưng bị nàng ngăn lại: “Liên Tương đang làm gì vậy, bổn công tử cũng giống mọi người, đều là khách tới uống trà mà thôi.”

Lúc đang nói, Lưu Tự cũng nối gót sau lưng chầm chậm đi vào, thần sắc mặc dù không có gì khác lạ, nhưng đã mất đi sự hào hứng trước đó, từ đầu chí cuối vẫn cúi luôn mắt.

An Bình đi tới trước mặt thiếu nữ gảy cầm, cười vô cùng dịu dàng: “Có thể cảm phiền vị tỷ tỷ này ra ngoài một chút không, tại hạ có chút chuyện muốn bàn riêng với mấy vị khách nơi đây.”

Thiếu nữ vội luống cuống đứng dậy, ôm cầm cúi người: “Vâng, vậy nô gia cáo lui, công tử xin cứ tự nhiên.” Trong lúc hốt hoảng lui ra ngoài, vành tai đã đỏ lựng cả lên.

“Duệ công tử thật sự phong lưu cái thế, tuyệt diễm vô song nha.” Tề Tốn Chi ở bên cạnh bưng chung trà cười trộm.

An Bình nhìn cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng đến trước mặt Chu Liên Tương, cười nói: “Liên Tương cũng ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Tử Đô.”

Chu Liên Tương nghi hoặc liếc Tề Tốn Chi một cái, thầm nghĩ lẽ nào lời hắn nói đã chọc giận điện hạ rồi? Nhưng cũng không dám chần chờ, đáp ‘vâng’ một tiếng rồi liền lui ra, nhưng thấy Lưu Tự vẫn như cũ đứng ở ngạch cửa, muốn nói lại thôi.

Do dự một lúc lâu, hắn ngước lên nhìn An Bình một cái rồi quay người nói với Chu Liên Tương: “Ta tiễn tiểu thư quay về nhé.”

“Ơ? A….” Chu Liên Tương hoàn toàn không hiểu, mơ mơ hồ hồ theo hắn ra cửa.

Tề Tốn Chi khẽ rũ mắt, hớp một ngụm trà: “Lạ nha, Khánh Chi vậy mà lại ném công tử Ngài qua một bên, đi bầu bạn với Chu tiểu thư rồi.”

“Bổn công tử đã đưa ra một vấn đề khó khăn cho hắn, hắn hiện giờ cần có thời gian suy nghĩ cho tốt, tránh né ta một chút cũng không có gì lạ.” An Bình bước tới ngồi xuống cạnh hắn, tự rót cho mình một chén trà, đi thẳng vào đề: “Nên nói chính sự rồi. Liên quan tới việc ngươi bị bắt cóc lần này, ta đã biết tiền căn hậu quả, nhưng vẫn muốn hỏi thử quan điểm của ngươi.”

Tề Tốn Chi liếc nàng một cái, dáng vẻ vẫn như cũ, vĩnh viễn là bộ dạng chuyện không liên quan đến ta. Hắn đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Hẳn là có liên quan với vụ hành thích trước đây.”

“Nói không sai, hành động lần này đích thực là vì tẩy rửa tội danh của Tiêu Tĩnh.”

“Xem ra vị trưởng tử này của nhà Kinh Triệu Doãn bỗng dưng trốn thoát cũng không phải tình cờ, kế hoạch chặt chẽ lại cố tình lộ ra sơ hở, nếu để Ngài thuận lợi tìm được ta, lại đem tội danh đẩy hết cho Kinh Triệu Doãn, nếu như không bắt được nhân chứng sống, có thể nói là thiên y vô phùng.” Nói tới đây, hắn ngừng lại trong chốc lát: “Mấy phạm nhân kia Ngài tra ra kết quả rồi?”

“Đương nhiên, vị trưởng tử kia cũng không phải là người có ý chí kiên định gì, nếu không thì sao lại bị người ta lợi dụng, dưới sự đe dọa của trọng hình, tự nhiên sẽ bị chi phối.”

“Vậy nên lần này Ngài định sẽ triệt để đàn áp Thục vương sao?”

An Bình khe khẽ cười: “Ai biết chứ?”

Tề Tốn Chi mím môi, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này vẫn còn một phần chưa rõ, mà phần này, dường như có liên quan với người trước mặt. Hành động lần này rõ ràng là Thục vương bày ra để cướp lại binh phù, nhưng hiện giờ bởi vì bị bắt được nhân chứng sống mà vỡ lở, trái lại còn để An Bình phản kích. Nhưng thời cơ lại quá khéo, tất cả mọi việc mặc dù trông có vẻ đều bất lợi đối với An Bình, nhưng mỗi khi tới thời điểm then chốt thì lại nhanh chóng đảo ngược, nàng cuối cùng có thể xoay chuyển thế cục.

Khéo như vậy ư? Nhất định còn có nguyên nhân khác.

“Đúng rồi,” An Bình chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Mấy ngày trước, ta tình cờ gặp đệ đệ nhỏ nhất của ngươi.”

Tề Tốn Chi ngờ vực nhìn nàng.

“Bổn công tử thật không hiểu, đệ đệ ngươi xem ra rất khéo léo hiểu chuyện, sao lần trước lúc nói muốn gặp ngươi thì lại để một ca ca đi đứng bất tiện như ngươi chủ động tới tìm hắn chứ? Nghe nói ngươi với hắn cảm tình tốt nhất, nếu đã vậy, hắn hẳn là nên chiếu cố ca ca là ngươi mới phải, chẳng lẽ không nên tự tới tìm ngươi ư?”

Tề Tốn Chi nhíu mày hồi tưởng một lúc, giờ mới nhớ ra đêm yến tiệc sinh thần ấy, đệ đệ nhỏ nhất của hắn ở bên ngoài bình phong căn dặn a hoàn, không ngờ nàng vậy mà còn nhớ rõ đến thế. Hắn tiếp tục hớp ngụm trà, ngữ điệu bình thản: “Điện hạ muốn nói gì?”

Chăm chăm quan sát sắc mặt hắn hồi lâu, nhưng chỉ thấy một mảnh tĩnh lặng, An Bình mỉm cười: “Nói gì chứ, chỉ là đúng lúc nhớ ra, thuận miệng nhắc tới thôi ấy mà.”

Tề Tốn Chi nhướn mắt nhìn nàng, ánh mắt kiêu ngạo: “Duệ công tử đừng đánh trống lảng, nói ra thì chuyện lần này suýt nữa gặp nạn cũng là do Ngài ban tặng, chung quy cảm thấy nên hỏi Ngài định ban thưởng mấy thứ mới được.”

An Bình lập tức kéo giãn cự ly: “Kiềm chế một chút, sinh thần lần trước của ngươi đã tốn kém không ít rồi.”

“Yên tâm, ta cũng không định muốn tiền tài.”

“Hả? Vậy ngươi muốn gì?”

“Ta muốn điện hạ…………”

An Bình híp mắt nhíu mày.

“…………….tin tưởng.”

Xung quanh chợt trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng cười nói thi thoảng của khách khứa lầu dưới……Một lúc lâu sau, An Bình đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nghiêng người đối diện với hắn, chăm chú nhìn cảnh tượng đường phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, thở dài một tiếng: “Bán nghệ không bán thân không phải rất tốt ư? Tử Đô, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ngươi nên biết, ta trước giờ đối với ngươi vẫn luôn ôm tâm trạng áy náy, cho nên sự việc có chừng có mực là được, ta cũng không muốn lại liên lụy đến ngươi.”

Tề Tốn Chi nhìn bóng người nghiêng nghiêng của nàng, khẽ cười: “Buồn tẻ vô vị liền muốn tìm chút việc làm thử, huống hồ, trừ bỏ cắt xén chút bổng lộc trước mặt Ngài, đời này của ta còn có chỗ trọng dụng nào chứ?”

“Quan trường hung hiểm.”

“Không phải đã có Duệ công tử anh minh thần võ bảo vệ đấy sao?”

An Bình chăm chú nhìn hắn một lúc, nghiêng người tựa vào khung cửa, khoanh tay nở nụ cười gian tà: “Từ anh minh thần võ này ta thích, thật sự rất hợp với ta a.”

“…………………” Tề Tốn Chi thoáng chốc vô lực rũ vai, lại tới rồi…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.