Sau khi tuyết rơi, bầu trời trong xanh, đã gần tới cuối năm.
Tiêu Tĩnh khoác một chiếc áo choàng ở tiền đình đi dạo, quản gia đứng bên cạnh lo lắng nhìn hắn, sợ hắn nhịn không được sẽ lao ra cửa.
Có điều một vương gia như hắn rõ ràng rất lý trí, ở trước cửa lớn thong thả dạo hết một vòng lại một vòng, cũng không có dự định ra ngoài, trái lại nét mặt trầm tư nói thầm một câu: “Thời gian đã lâu vậy rồi, sao còn chưa tới?”
Quản gia thở phào, hóa ra là đang đợi ai đó à. Ý? Không đúng nha, vương phủ cấm người khác vào, mọi người đều cẩn cẩn thận thận vào từ cửa sau, vương gia sao lại đứng ở cửa lớn mà chờ chứ?
Quản gia hoài nghi không thôi lại bắt đầu căng thẳng, Vương gia bây giờ kỳ quái quá đi……… Mà hiện thời bên ngoài cửa lớn Thục vương phủ, sớm đã có người nét mặt không kiên nhẫn nhìn chăm chăm bức hoành nơi cửa một hồi lâu.
Suy nghĩ hết một lúc, hắn cuối cùng vẫn quay người rời đi, bộ y phục tay hẹp cổ cao trên người làm nổi bật dáng vẻ nhanh nhẹn mà già giặn lão luyện của hắn, thanh kiếm trên tay trái càng tôn thêm cho hắn vài phần khí khái giang hồ. Dọc theo đầu tường của trạch phủ, tuyết tan thành nước, tí ta tí tách rơi xuống chân hắn, hòa cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng ấy, chợt nảy sinh chút cảm giác có vài phần tự tại.
Năm mới kêu người ta ra đây quả thực có hơi quá, hắn vẫn là trước đi đến phố chợ dạo một vòng rồi tính.
Nghĩ tới đây, bước chân hắn cũng càng lúc càng nhẹ nhàng…………..
Hoa mai trong cung đương độ nở rộ, An Bình thế nhưng cũng chẳng có chút tâm tình thưởng thức. Hiện nay hai quân đang đối đầu ở biên giới, đã tới thời khắc hết sức căng thẳng.
Chủ lực của Đại Lương từ sớm đã âm thầm đến Thanh Hải quốc, nhưng cũng kéo theo đó rất nhiều vấn đề.
Tỷ như Thanh Hải quốc không hiểu—mấy người đánh nhau, liên can gì đến chúng tôi chứ?
Tỷ như cơn phẫn nộ của chúng đại thần Đại Lương – điện hạ ngài rốt cuộc muốn gì đây? Ngài đang đánh giặc đó, còn đưa binh tới Thanh Hải quốc du sơn ngoạn thủy à?
An Bình cuối cùng từ trong “bệnh tật” bị lôi ra giữa triều, có lẽ đã nhiều năm rồi chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, chúng đại thần ai nấy đều sục sôi, hăng hái phừng phừng…. Tiêu Nghĩa Đức khoảng thời gian này cũng nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng chớp được cơ hội, đương nhiên phải lên tiếng: “Điện hạ, cuộc chiến này Đại Lương ta đã quyết định nghênh chiến, vì sao phải phái binh tới Thanh Hải quốc chứ? Như vậy há chẳng phải là cho đối phương thừa cơ?”
An Bình cười u ám: “So với việc này, bổn cung càng muốn biết chư vị đại nhân sao lại biết được tin này?”
“…………………..” Tiêu Nghĩa Đức vô lực, điện hạ, người có nghe lão thần nói gì không đó?
Không cần bọn họ trả lời, An Bình cũng biết tin này khẳng định là do Tiêu Tĩnh truyền ra, hắn lo lắng chiến sự là thật, muốn trông cậy vào các đại thần tới bức nàng đi vào khuôn khổ cũng là điều hợp lý thôi. Nhưng nàng cũng không phải bị chúng đại thần chất vấn lần đầu tiên, sớm đã quen rồi.
An Bình nét mặt thong thả lật lật tấu chương trước mặt: “Chư vị đại nhân nói xong thì về đi, bổn cung đã có sắp xếp.”
Chu Hiền Đạt vuốt vuốt râu, nhíu mày, lần đầu tiên hiếm hoi đưa ra ý kiến với An Bình: “Điện hạ, Ngài thật sự không muốn suy nghĩ lại một chút?”
Thủ phụ đã lên tiếng, chúng đại thần đều yên lặng, đồng loạt ném ánh mắt về phía An Bình, đợi phản ứng của nàng.
An Bình hiểu rõ tình hình hiện tại, ngay cả Chu Hiền Đạt trước giờ chỉ đứng nhìn cũng thể hiện thái độ, oán hận của mọi người đối với mình e rằng đã lên tới đỉnh điểm. Cuộc chiến này cũng có lẽ sẽ trở thành nhân tố quyết định, tiến được một bước thì thắng lợi toàn vẹn, lùi một bước thì có khả năng vạn kiếp bất phục.
Nàng đẩy tấu sớ trước mặt ra, tỷ mỷ đem tin tức chiến báo dạo gần đây chỉnh lý lại một lượt, ngước mắt nhìn mọi người, lần đầu tiên trên gương mặt ấy lộ vẻ nghiêm túc: “Bổn cung biết chư vị đại nhân trung tâm ái quốc, nhưng bổn cung nói đã có sắp xếp cũng không phải cho có lệ, tin tức đã lộ, chuyện này không tiện lại gây rối rắm thêm nữa, bổn cung hiện thời đảm bảo, xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều do một mình bổn cung gánh chịu!”
Mọi người hết thảy đều sửng sốt, không ai ngờ sự việc lại đi đến nước này, tình hình như vậy cũng chẳng khác gì bức vua thoái vị a. Một khi ý thức được điểm này, chư vị đại nhân dù thế nào cũng không dây dưa, liền vội vàng gật đầu tiếp thu, nhao nhao cáo từ rời đi…….. Lưu Tự và Tề Tốn Chi thân là tam cô hiếm khi cùng lúc xuất hiện, hiện giờ cũng không vội vàng lui ra. Mới rồi lúc An Bình đảm bảo, Lưu Tự mấy lần muốn nói giúp nàng vài câu, nhưng trong tình huống như vậy, hoàn toàn không biết nên nói từ đâu.
Ba người mắt to nhìn mắt nhỏ, Tề Tốn Chi chợt tặc lưỡi một tiếng, vỗ tay cảm thán nói: “Điện hạ thật khí phách, vi thần kính ngưỡng không thôi, phải nhanh chóng trở về bồi tranh cung phụng mới được.”
Dứt lời, hắn còn thật sự hành lễ cáo lui, như thể hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện mới xảy ra trong điện vừa rồi.
Lưu Tự ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của hắn, rồi lại quay sang, chỉ thấy An Bình mỉm cười khoát khoát tay với hắn: “Về đi Khánh Chi, không sao.”
Cho dù là đặt cược, nàng há có thể không chút băn khoăn mà đánh cược? Nguy hiểm không phải là không có, nhưng chí ít hết thảy mọi việc trước mắt đều vẫn nằm trong khống chế.
Lưu Tự vốn lo lắng cho nàng, nhưng thoáng chốc bị nàng vạch rõ lại cảm thấy mất tự nhiên, theo đó ậm ừ rồi mượn cớ cáo lui, bước chân hối hả.
An Bình nhịn không được thấp giọng cười, cái tật xấu hổ này không biết tới khi nào mới chữa được đây a…
Chiến sự tiền tuyến rất nhanh đã xuất hiện bước ngoặt.
Hoàn toàn giống như An Bình đã dự liệu, cuối cùng quả nhiên là ở biên giới Thanh Hải quốc chạm trán với quân đội Tây Nhung.
Triệu lão tướng quân cũng là một lão tướng kinh nghiệm sa trường dày dặn, lúc trước đi theo Nhiếp chính vương cũng đã cùng Tây Nhung giao thủ không ít lần, nhưng trận chiến lần này lại đặc biệt vất vả. Sau trận chiến với Tây Nhung mà ông khó khăn lắm mới ngăn chặn được thì lắc đầu cảm thán, người hành động kỳ lạ trên đời này cũng không phải chỉ có mỗi mình An Bình điện hạ a…..
Có điều xảo trá hay thay đổi như Tây Nhung vương Kim Giác cũng rất kinh ngạc, hắn từ rất sớm đã lên kế hoạch bắt vua, chỉ cần bắt được Sùng Đức hoàng đế đang tịnh dưỡng ở Thanh Hải quốc rồi chuyện cắt đất đòi tiền chính là hạ bút thành văn. Tin tức có được không dễ gì, trận chiến này hắn cũng đã ôm tâm lý tất thắng, nào ngờ quân đội vừa đến biên giới Thanh Hải quốc thì đã chạm trán với rất đông binh lính Đại Lương.
Dường như đã đợi từ sớm, đối phương đích thực là ‘dĩ dật đãi lao’1. Mà binh lính Thanh Hải quốc vừa thấy bọn họ đương nhiên lập tức sát cánh với quân đội Đại Lương, nháy mắt đã hình thành thế giáp công đối với Tây Nhung.
1 Dùng khỏe ứng mệt, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Có thể dự đoán được ý đồ của hắn cũng không tính là gì, nhưng dũng cảm ra tay dứt khoát thì khó mà có được.
Tây Nhung vương trước giờ khinh thường Thanh Hải nữ nhi quốc lần đầu tiên nảy sinh sự kính phục đối với nữ tử.
Có điều chuyện này cũng không có nghĩa hắn sẽ nhận thua, nếu kế hoạch đã bại lộ, vậy liền chính diện giao chiến thôi.
Đáng tiếc là, Triệu lão tướng quân cũng không phải dễ chơi a……………
An Bình sau khi thu được tin tức thì vừa đúng lúc giao thừa, trong cung khung cảnh vui mừng, tâm tình đương nhiên rất tốt. Tiêu Tĩnh đã lâu không gây náo loạn gì, Tiêu Linh cũng theo đó mà yên lặng, chư vị đại thần lại càng biết thân biết phận, từ sau khi chiến báo nơi tiền tuyến truyền tới thì hoàn toàn không có chút bộ dạng kiêu căng như trước.
Chu Hiền Đạt cùng Lưu Kha, Tề Giản uống trà với nhau, nhìn tuyết đọng trên ngọn cây bên ngoài cửa sổ cảm thán: “Ắt hẳn trong triều sau chuyện này sẽ phải thay đổi cách nhìn đối với điện hạ không ít rồi.”
Tề Giản gật đầu: “Không sai, bây giờ đối với An Bình điện hạ mà nói là một thời cơ tốt.”
Chỉ có Lưu Kha nét mặt lo lắng, sau khi nhấp một ngụm trà rồi mới lắc đầu: “Thời cơ tốt? Điện hạ chỉ cần không có bất kỳ hành động khác thường gì thì đã tạ trời lạy đất rồi.”
Lời này vừa thốt ra thì cả Chu Hiền Đạt lẫn Tề Giản đều đồng loạt quay đầu nhìn ông, sau đó thì bốn mắt nhìn nhau, thầm gật đầu: “Chợt cảm thấy lời Triều Khanh nói rất có đạo lý nhỉ………..”
Sự thật minh chứng Lưu Kha đích thực đã dự đoán trước, rất nhanh An Bình đã đưa ra một quyết định chẳng ai đoán được.
Kế hoạch trước đấy của Tây Nhung bị lộ, sau đó đương nhiên lấy thế hung mãnh. Mới đầu đôi bên đều có tổn thương, nhưng Triệu lão tướng quân rất nhanh đã thăm dò địa hình xung quanh, dựa theo cách thức tác chiến trước đó, lại biến đổi chiến thuật một chút, cùng quân đội Thanh Hải quốc phối hợp, cuối cùng giành được thắng lợi hoàn toàn.
Trận chiến này tiến hành thần tốc, hả lòng hả dạ, đàn áp chủ lực của Tây Nhung, e rằng trong thời gian ngắn sẽ rất khó mà khôi phục lại nguyên khí. Đối với việc này trong triều đương nhiên hết lời khen ngợi, mà đối với người đứng sau thành công này, đúng như lời Chu Hiền Đạt đã nói, hình tượng của An Bình trong mắt chúng đại thần đã thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng, An Bình điện hạ với hình tượng mới vừa được tạo dựng đã làm một việc hết sức kỳ quái, nàng mệnh lệnh rõ ràng cho Triệu lão tướng quân, yêu cầu ông tiếp tục đóng trọng binh trong cảnh nội Thanh Hải quốc, hoàn toàn không có ý định rút binh về.
Chúng đại thần trước đó đoán rằng đây là nhằm mục đích uy hiếp Tây Nhung, nhưng tới khi phái đoàn sứ thần hòa đàm của Tây Nhung đã trên đường tới Đại Lương, nàng vẫn như cũ không có ý định rút binh, vì vậy việc này khiến ngay cả Thanh Hải quốc cũng loạn hết cả lên.
Đây đây đây rốt cuộc là ý gì thế này?
Đối diện với triều đình cứ không ngừng suy đoán, An Bình lại vẫn như trước cái gì cũng không nói, ngoại trừ nhín thời gian viết thư cho mẫu thân, còn thì ngày ngày đều làm lơ.
Ngày cuối năm, trong cung thiết yết, chúng thần cực kỳ vui vẻ. Bởi vì trận chiến với Tây Nhung đã hao tốn không ít, thế nên yến hội cũng rất tiết kiệm, có điều cũng bởi vì thế, hình tượng của An Bình trong lòng triều thần lại được đề cao một tầng nữa.
Màn đêm buông xuống không bao lâu thì yến hội đã kết thúc. An Bình thay bộ triều phục nặng nề sang thường phục màu trắng ngà thường ngày, khoác thêm áo choàng rồi liền xuất cung.
Xách trong tay chính là mỹ tửu tốt nhất, nàng không dẫn theo Viên Hỉ, sau khi cho thị vệ hộ tống đến địa điểm thì căn dặn mọi người đợi bên ngoài, tự mình đi thẳng vào cửa lớn trước mặt.
Đại môn đỏ thẫm mở ra, trong viện có chút thanh vắng, nhưng sau khi đi vào không lâu thì đã nghe thấy tiếng náo nhiệt.
Rõ ràng vẫn giữa đêm khuya mùa đông lạnh lẽo, thế nhưng trước mặt có bốn nam tử đang ngồi trong hoa viên, bên dưới kê chiếc đệm lót mềm mại, chính giữa đốt một đống lửa, rất giống khi đóng quân ngoài trời lúc hành quân.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người đồng loạt ngừng trò chuyện, nhất tề quay đầu nhìn sang, kế đó thì ngạc nhiên sửng sốt.
Tiêu Tĩnh là người phản ứng trước nhất, cười trêu tức: “Điện hạ đây là sợ vi thần không người bầu bạn, còn đặc biệt tới đón giao thừa cùng vi thần?”
“Đúng đó, lo lắng hoàng thúc một mình mừng năm mới thì quá tịch mịch, nên tới xem thử, chưa từng nghĩ tới sẽ đông người như vậy.”
An Bình nhếch môi, ánh mắt từ trên người hắn từ từ lướt qua, thoáng dừng ở Lưu Tự đang bất an, Tề Tốn Chi thản nhiên như không, Lâm Dật phóng khoáng không chút gò bó, ba người này vậy mà lại xuất hiện ở đây, chả trách trong cũng không thấy đâu.
Mấy người họ đồng loạt đứng dậy hành lễ, Tề Tốn Chi thuận miệng giải thích: “Trước đó giữa đường thì gặp Khánh Chi, liền cùng nhau đến đây, sau đó lại tình cờ gặp Lâm tiên sinh, cũng thuận thể đi chung, nói ra cũng thật trùng hợp, không ngờ còn có thể ở đây gặp điện hạ.”
Quản gia cầm một chiếc đệm mềm đến định xếp chỗ cho An Bình, nhưng lại do dự không biết liệu có nên đổi qua một nơi ấm áp. An Bình tiện tay cầm lấy đệm, ngồi xuống: “Thì ra là vậy, bổn cung ở đây có rượu ngon, chư vị công tử có muốn thưởng thức thử?”
Tiêu Tĩnh không nóng không lạnh đáp một câu: “Vậy đa tạ điện hạ.”
“Uầy, tiếc là còn tưởng hôm nay có thể cùng một vị thúc thúc khác vui vui vẻ vẻ uống một bữa, không ngờ chẳng thấy đâu.” An Bình quay qua nhìn Tiêu Tĩnh, dạt dào ý cười: “Hoàng thúc không đi mời người ta sao? Gì chứ, đã lâu như vậy không tới?”
Tiêu Tĩnh híp mắt: “Điện hạ nói ai?”
“Biết mà còn hỏi nữa?” An Bình nhíu nhíu mày, dưới ánh lửa, nét mặt trông gian gian thế nào ấy: “Thế tử của Nhiếp chính vương vào kinh rồi, Hoàng thúc muốn giấu bổn cung sao?”