Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 33



Chuyển ngữ: Mic

“Điện hạ!” Tiêu Nghĩa Đức thấy tình hình gần như đã đi đến bước đường không cách nào dàn xếp, cuối cùng sử dụng đòn sát thủ: “Chuyện này can hệ trọng đại, lão thần cảm thấy nên thử xin ý kiến của Nhiếp chính vương.”

An Bình nghe vậy thì cười lạnh: “Tiêu đại nhân không phải đã bẩm báo rồi đó ư?”

“………….” Tiêu Nghĩa Đức kinh hãi đến độ lùi về sau một bước, Tiêu Thanh Dịch ở cạnh thấy thế không đành lòng, gần như định bước lên, nhưng bị ánh mắt trấn an của An Bình ngăn lại.

Bầu không khí trong điện đã đến thời khắc như chỉ mành treo chuông, Lưu Tự theo bản năng siết chặt vạt áo, nhìn thiếu nữ đứng bên trên, cũng không biết nàng cuối cùng liệu có thể thuận lợi ứng phó tới phút cuối hay không. Quay đầu đưa mắt nhìn Tề Tốn Chi, phát hiện hắn cũng đang chăm chú nhìn An Bình, đầu mày khẽ nhíu, lần đầu tiên để lộ vẻ lo lắng rõ rệt như vậy.

“Nhiếp chính vương thế tử tới—“

Ngoài điện chợt truyền tới tiếng xướng danh, chư vị đại nhân vô cùng kinh ngạc, đồng loạt quay đầu hướng về phía Tiêu Nghĩa Đức, trong lòng cảm thán, thì ra lão sớm đã mời viện binh rồi.

Thực ra bản thân Tiêu Nghĩa Đức cũng cực kỳ ngạc nhiên, dù thế nào cũng không ngờ Nhiếp chính vương thế tử lại tự mình đến.

Tiêu Tĩnh cũng vô cùng sửng sốt, trái lại sắc mặt của Tiêu Linh thì dịu đi không ít, Nhiếp chính vương đối với Tiêu Tĩnh vậy mà khá tốt, dù nhìn thế nào thì đều có lợi cho hắn đúng không?

Ngoài điện rất nhanh đã có người mau chóng đi vào, triều phục đen huyền, kim quan buộc tóc, khí thế nghiêm nghị, khiến rất nhiều lão thần thoáng chốc còn tưởng mình trông thấy vị Nhiếp chính vương một tay che trời năm đó.

Tiêu Trữ chân không dừng bước, đi thẳng đến bậc thang rồi ngừng lại, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ con, nhẹ nhàng gõ gõ trong lòng bàn tay: “Phụ vương từ lâu đã không quan tâm đến triều chính, thế nhưng vẫn luôn nhận được sự nhớ nhung của chư vị đại nhân, đành phải nhúng tay một phen.”

An Bình nghiêm mặt, nhìn hắn mở quyển sổ trong tay. Tiêu Trữ thế nhưng chỉ lướt qua đại khái một lượt rồi liền gấp lại, phất phất tay nói: “Nói ngắn gọn đi, Đại Lương chưa bao giờ có nữ tử đăng cơ, cho nên việc làm lần này của bệ hạ thực sự là kinh hãi thế tục.”

Chúng thần nhao nhao gật đầu, xem ra Nhiếp chính vương cũng cảm thấy không thỏa đáng.

“Có điều phụ vương cảm thấy An Bình điện hạ từ khi nhận chức Giám quốc, thận trọng cẩn thận, có dũng có mưu, có thể đảm nhậm việc lớn, cho nên………..” Hắn ngừng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại nhanh chóng mở sổ ra liếc một cái, sau khi gấp lại thì khụ một tiếng: “Cho nên ý của phụ vương là, nếu nhất định muốn ông cho ý kiến, thì chính là – -“

Mọi người dỏng lỗ tai, vạn phần căng thẳng nhìn vị Nhiếp chính vương thế tử cố ý thừa nước đục thả câu kia.

“Đồng ý!”

Tiêu Trữ giải quyết nhanh gọn dứt khoát, An Bình ở bên trên lộ ra ý cười.

Trong điện lại một lần nữa lặng phắt, sự thay đổi liên tục khiến ai nấy đều không biết rốt cuộc nên phản ứng như thế nào.

Lưu Tự hãy còn ngớ ra, đột nhiên cảm thấy khủy tay trĩu xuống, Tề Tốn Chi ở cạnh đã nương vào cánh tay hắn cố gắng đứng dậy, trong sự kinh ngạc Lưu Tự vội vàng đỡ Tề Tốn Chi, nhưng thấy hắn cười lắc đầu một cái, sau đó xốc vạt áo từ từ quỳ xuống.

“Vi thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Một tiếng lễ bái này giống như kình lôi, nổ tung trong tai mọi người, ong ong nhức nhối, nháy mắt khiến họ thanh tỉnh, lập tức đồng loạt quỳ xuống, tung hô vạn tuế.

Tiêu Nghĩa Đức nhìn trái nhìn phải, nhíu mày, cuối cùng vẫn là vén vạt áo quỳ xuống.

Chỉ có Tiêu Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm An Bình, cuối cùng dứt khoát phất tay áo rời đi, cũng không thèm bận tâm tội thất lễ. Tiêu Linh nhìn bóng lưng hắn, do dự một hồi, cũng quỳ bái.

Người ở trước mắt đều quỳ trên đất, Tiêu Linh cũng chỉ đành phải theo đó cúi lạy, trong khoảnh khắc tiếng hô “vạn tuế” vang vọng khắp cung điện.

Ánh mắt An Bình quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tề Tốn Chi.

Tiếng cúi đầu lễ bái đầu tiên này, nàng nhớ rõ.

…………Tiêu Trữ phát huy phẩm chất đặc biệt “tới vô ảnh đi vô tung” trước giờ của mình, sự việc vừa định liền cởi triều phục chạy lấy người, An Bình ngay cả đuổi theo cũng không kịp nhìn thấy bóng dáng hắn. Chỉ biết hắn trước khi đi bày đặt ra vẻ ta đây, ở trước mặt chúng thần thập phần trịnh trọng căn dặn một câu: “Phụ vương có câu nhất định phải chuyển tới các vị: Sau này ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có lại đem chuyện đại sự triều chính tới làm phiền người nữa!”

“………………….”Chư vị đại nhân đưa mắt nhìn nhau……….

Mọi người tản đi, An Bình trở lại Đông cung, viết thư thông báo tình hình hiện tại cho phụ mẫu, rồi ngồi bên án thư không chút động đậy.

Từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay,nàng không cảm thấy mệt mỏi, cũng không thấy vất vả, chỉ là giành giang sơn dễ giữ giang sơn khó, trong triều vẫn có rất nhiều đại thần không phục nàng, muốn thu phục cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hiện giờ nếu đã cật lực loại bỏ ý kiến phản đối để đăng cơ, vẫn là rèn sắt lúc còn nóng mới được.

Nàng nghĩ nghĩ, lên tiếng gọi Viên Hỉ, phân phó hắn đi thông báo cho Lễ bộ chuẩn bị, mọi thứ đều giản lược, ba ngày sau liền đăng cơ.

Lúc Viên Hỉ đáp lời thì trong lòng cũng không nhịn được nói thầm, hiện giờ điện hạ làm việc thực sự vẫn rất chi hùng hổ mau lẹ, lúc ở Thanh Hải quốc lên ngôi là vậy, trở về nước lên ngôi cũng như vậy.

Cho nên nói đi theo một chủ tử như An Bình điện hạ, phải có tâm lý cùng sức chịu đựng cực lớn a. == Chư vị đại nhân lúc nhận được tin liền nảy sinh suy nghĩ như vậy trong đầu.

Tiêu Tĩnh cùng Tiêu Linh đều ở trong phủ đệ của mình không tiếp khách nữa, Tiêu lão gia tử cũng bị con trai tẩy não một phen, an phận hơn không ít. Dù sao cũng không thể ầm ĩ đến mức cha con thù địch, chẳng phải sao? Huống hồ ngoại trừ thân phận nữ tử khiến người ta không cách nào tiếp nhận, những việc làm của An Bình trong khoảng thời gian này,Tiêu lão gia tử vẫn thấy vừa mắt.

Đúng lúc thi hội một năm một lần vừa kết thúc, tài tử khắp thiên hạ tề tựu chốn kinh thành, nghe được tin An Bình sắp sửa đăng cơ, đương nhiên không khỏi có thơ từ châm chọc nói móc nữ tử làm vua lưu truyền ra ngoài.

Vốn dĩ Lễ bộ thượng thư Trương đại nhân còn cảm thấy muốn chuẩn bị kỹ càng một phen,  định bẩm báo An Bình kéo dài thời gian cử hành điển lễ, thấy tình hình như vậy, cảm thấy vẫn là đăng cơ sớm ngày nào hay ngày đó, tránh khiến cho xôn xao càng lúc càng lớn.

An Bình trong ba ngày này cực kỳ an tĩnh, không gặp bất kỳ người nào, cũng không cùng chúng đại thần thương nghị sự vụ. Ngày ngày ngoại trừ xem tấu chương thì cũng chỉ ở trong Đông cung đi đi lại lại,trong lúc bên ngoài bởi vì nàng lên ngôi mà mưa gió gió mưa, nàng thế nhưng lại vẫn như cũ vô cùng an tĩnh.

Không giống như ngày đăng cơ ở Thanh Hải quốc, ngày lên ngôi hôm ấy, sắc trời Lương đô cũng không coi là tốt, mới sáng ra đã u ám, càng khiến đám mọt sách mê tín tự đại cảm khái không dứt.

Trong cung lụa đỏ phủ đất, trải khắp con đường.

Sau khi ở Thái Miếu tế cáo trời xanh, An Bình ngồi ngự liễn đi đến trước chính điện thì dừng lại, bách quan dựa theo phẩm cấp xếp thành hai hàng, từ ngoại điện kéo dài đến tận nội điện.

Nàng bước xuống ngự liễn, không nhìn biểu cảm của bất kỳ người nào, chỉ là từng bước từng bước vững vàng bước lên đài cao.

Ánh mắt xung quanh đều dồn hết lên người nàng. Mái tóc đen nhánh của An Bình búi cao, đội mão đăng quan, trước và sau có hai mươi chuỗi ngọc rũ xuống. Trên người là lễ phục đế vương, huyền y tựa trời, hoàng thường tựa đất1. Tay áo rộng vẽ hoa văn nhật nguyệt tinh tú,  váy lụa hình tôn di tảo hỏa lễ khí, trên chiếc áo choàng thì ẩn hiện hoa văn hình rồng thêu chìm bằng chỉ vàng bay lượn. Mặt trước váy là màu đỏ chu sa đến gối, trên đó vẽ long văn, eo thắt dải lụa, gắn thêm ngọc bội.

1 Áo đen tượng trưng cho trời, váy vàng biểu trưng cho đất.

Thế nhưng điểm đặc biệt nhất là, bên hông nàng lại có thêm trường kiếm.

Vào thời khắc đăng cơ trang nghiêm thế này, nàng hoa y phết đất, một đường vững vàng bước lên vị trí cao nhất ấy, thế nhưng còn giữ một thanh kiếm.

Suốt đoạn đường đi vào nội điện, chúng đại thần đều nhất loạt cúi đầu cụp mắt, nhưng vẫn như cũ có người nhịn không được len lén quan sát biểu cảm của vị nữ đế đầu tiên của Đại Lương này.

Trên thực tế nàng chẳng có bất kỳ biểu cảm nào, ngọc châu rũ xuống trước mặt chắn đi ánh mắt nàng, càng khiến người khác cảm thấy cao thâm khó dò.

Mãi đến khi bước lên bậc thềm, nàng xoay người đối diện với mọi người, từ từ ngồi lên long ỷ, như một dạng tuyên cáo, tất cả mọi việc đều đã định.

Chúng thần nhất tề quỳ xuống, đồng loạt tung hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.” Như thể thời khắc này sớm đã được định sẵn, giọng nói nàng vô bi vô hỉ, bình thản không chút gợn sóng, nhưng lại mơ hồ toát lên khí thế khó mà xem thường.

Lưu Tự ngẩng đầu nhìn nàng, chợt phát hiện khoảng cách giữa đôi bên lại thêm một khoảng lớn, nhưng tự đáy lòng vẫn vui mừng thay cho nàng.

Nhân lúc này, hắn đảo mắt một vòng, trong lòng thấy kỳ lạ, sao không thấy Tử Đô huynh?

Trên đài quan sát trong cung, một người từng bước từng bước đi lên chóp đài, lúc nhìn thấy bóng người ngồi trên long ỷ thì bật cười: “Làm hạ nhân của Tề phủ quả thật cực khổ, đài quan sát cao như vậy, vậy mà vẫn phải từng bước từng bước cõng Tề đại công tử đi lên.”

Tề Tốn Chi quay đầu liếc người đó một cái, cười đáp: “Tiên sinh nói không sai, cho nên không phải người thân thể cường tráng thì thực sự sẽ không vào được cửa lớn Tề phủ.”

“Ha ha…..” Lâm Dật cười lớn bước tới đứng bên cạnh hắn, đưa mắt nhìn về tiền điện xa xa bên dưới đang cử hành đại điển: “Hôm ấy ngươi là người đầu tiên thừa nhận bệ hạ, vì sao hôm nay lại không dự lễ?”

Tề Tốn Chi nhìn theo ánh mắt của hắn, lắc đầu thở dài: “Không quen mà thôi.”

Lâm Dật nhìn hắn, xoa cằm nói: “Tại hạ chợt nhớ trước đây trong dân gian từng nghe một câu chuyện, người nuôi chim nọ nuôi một con sơn ca, dốc lòng chăm sóc, đến lúc lớn thì phát hiện đó là một con diều hâu,  sớm đã không có cách nào điều khiển. Chẳng lẽ tâm tình ngươi hiện giờ cũng giống người nuôi chim này?”

“Đương nhiên không phải.” Tề Tốn Chi nháy mắt bật cười lắc đầu: “Ta không phải người nuôi chim, bệ hạ càng không phải là diều hâu.” Hắn ngước đầu nhìn về phía chân trời, mân đen tầng tầng lớp lớp, phảng phất như ẩn chứa sức mạnh nghiền nát tất cả2.

2 Nguyên văn: tồi khô lạp hủ. Tồi: bẻ, khô: khô cằn, lạp: kéo, hủ: mục nát: dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục.

“Bệ hạ là côn bằng3, bay lượn tứ hải, côn bằng có cánh che cả thiên hạ……”

3 Loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hóa thành trong “Tiêu Dao du” của Trang Tử.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, An Bình trước đây thật sự cũng giống một con chim sơn ca. Mặc dù sớm đã quen với hành vi cử chỉ của An Bình, nhưng đến một ngày quan trọng như vậy, Tề Tốn Chi vẫn nhịn không khỏi nhớ lại quá khứ.

Hắn từng nghĩ không dưới một lần, nếu như An Bình tuân theo quỹ đạo những năm thơ ấu mà trưởng thành, nàng hẳn là sớm đã trở thành một hoàng trữ được người người yêu thương, lùi một vạn bước mà nói4, cũng sẽ trở thành một vị công chúa chốn thâm cung nề nếp, cực kỳ quy củ, tóm lại, tuyệt đối không phải hình tượng phong lưu cợt nhả, bị chúng đại thần chất vấn sau này.

4 Cách nói giả định, người nói đưa ra giả thiết về một tình huống không thể xảy ra, nhưng cũng không dám chắc trăm phần trăm là sẽ không phát sinh, cho nên dùng khả năng một phần vạn để giả định.

Đại khái là đã thay đổi từ lúc nào?

Ước chừng là vào năm thứ ba lúc hắn nhập cung đọc sách cùng nàng.

Năm đó An Bình bị người ta hạ độc, suýt nữa thì không cứu được. Hắn thậm chí đến bây giờ vẫn còn nhớ như in tình cảnh lúc đó, hoàng đế hoàng hậu mấy đêm liên tục không hề chợp mắt.

Sau đó thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nàng suýt ngã từ trên lưng Tật Phong xuống, nếu không phải hắn xả thân cứu giúp, hậu quả không cách nào lường được.Thế nhưng rất nhiều người, kể cả Sùng Đức bệ hạ đều biết, đó cũng không phải là ngoài ý muốn.

Trải qua sự việc lần ấy, An Bình trở nên tinh quái hơn rất nhiều, cũng không còn dáng vẻ an phận thủ thường trước đây nữa. Cách biệt mấy năm gặp lại, Tề Tốn Chi bất ngờ phát hiện nàng sớm đã trở thành An Bình điện hạ vô cùng bướng bỉnh, khiến người ta đau đầu đến sợ mất mật khi nghe thấy…..Những âm mưu quỷ kế, những sóng ngầm dữ dội kia không phải không tồn tại, chỉ là đều bị giấu sau nụ cười ngả ngớn của nàng.

Hôm ấy hắn sở dĩ là người đầu tiên trên đại điện thừa nhận nàng, càng nhiều hơn chính là thừa nhận những gian khổ mà nàng đã đi từng bước đến lúc này. Sùng Đức bệ hạ cũng như vậy, nếu không cũng sẽ không an tâm để nàng một mình trở lại đăng cơ.

Tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy sự phong lưu ngày thường cùng huy hoàng ngày hôm nay của nàng, lại có mấy người biết nàng đã bỏ bao nhiêu nỗ lực? Mà đăng cơ đế vị, tương lai vẫn còn rất nhiều gian khổ đang chờ nàng….

“Ngươi nói thử xem, bệ hạ vì sao lại mang bội kiếm trong đại điển đăng cơ?” Nghi thức đăng cơ Lương triều vốn chưa từng có tiền lệ, cho nên Lâm Dật  tò mò cũng không có gì kỳ lạ. Mà hắn lên tiếng, đương nhiên cũng kéo tâm trí Tề Tốn Chi trở về.

Người kia suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói: “Có lẽ là một kiểu thị uy, hiện giờ Tây Nhung vẫn đang uy hiếp, điện hạ lại là vua của hai nước, vũ lực đe dọa thiên hạ cũng là điều đương nhiên.”

Lâm Dật nghe thế thì nhíu mày nói: “Nếu đã như vậy, vì sao bệ hạ lại không suy nghĩ đến lời cầu thân của Tây Nhung chứ?”

“……………..” Tề Tốn Chi sửng sốt, hôm ấy nghe ngữ khí của An Bình, rõ ràng chỉ xem như chuyện cười mà nói, lẽ nào nàng nghiêm túc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.