Đêm đến, mưa càng lúc càng to, cơ hồ là mưa như trút nước. Viên Hỉ cho hạ nhân đưa Tề Tốn Chi vào cung hồi Tề phủ, lúc quay đầu lặng lẽ nhìn một cái về hướng thiên điện, như ý nguyện của hắn, đèn đã tắt rồi.
Viên Hỉ công công tự xưng chính trực không đi đường tắt trước hết cảm tạ ông trời ban tặng cơn mưa thật đúng lúc, sau đó lại hướng lên trời âm thầm cầu khấn, ngày nào đó ôm chân Tề thiếu sư chắc chắn phải thành công a! =V=
Mà bên này vừa nghĩ xong, bên kia đã có người đội mưa gửi thư tới tay hắn…
Gió thu len lỏi lùa vào nội điện, sa trướng tung bay, bốn bề ánh sáng yếu ớt, hai người trên giường gần như chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của đối phương.
Qua một lúc lâu, tiếng nói An Bình mang theo buồn bực truyền ra: “Ngươi làm cái gì mà cứ luôn đè Trẫm?”
“Bệ hạ, đã là hầu hạ, đương nhiên để vi thần phục vụ ngài rồi.” Lời Tề Tốn Chi nói cực kỳ cực kỳ thành khẩn, nhưng An Bình nghe thấy lại thành ra ý tứ nham hiểm giả dối.
Nàng đâu phải nữ tử đoan trang rụt rè, càng không để những thứ như phụ đức giáo điều trói buộc mình, huống chi nàng cũng không bài xích Tề Tốn Chi. Nhưng đường đường là đế vương một nước lại bị người ta áp đảo trên giường, đây là gì?
Tay dùng lực chuẩn bị đẩy hắn ra, nhưng người phía trên đã cúi đầu xuống, lập tức hôn nàng.
Nụ hôn này không gấp gáp không ngang ngược bá đạo, chỉ triền miên mà mãnh liệt, xúc cảm hơi man mát từng chút quét qua cánh môi nàng, phác họa từng đường nét. Dục niệm, tình ý, chần chừ cùng buông thả, ngàn vạn cảm xúc giao thoa, mãi đến khi nàng mở miệng, mặc hắn cùng mình dây dưa.
Một nụ hôn thâm tình không dứt, một nụ hôn đến thiên hoang địa lão.
Ngón tay thon dài uốn lượn lướt qua gò má nàng, lại phủ lên cổ, cổ áo từ từ bị kéo ra, một tay sớm đã rút đai lưng nàng, giống như lần đầu nàng đối với hắn. Ý thức An Bình vẫn tỉnh táo như cũ, tựa tiếu phi tiếu hỏi một câu: “Ngươi đây là đang phục thù?”
“Bệ hạ, vi thần nói rồi, đây là hầu hạ.” Giọng nói hắn thế nhưng hơi khàn, trong lòng không khỏi tự giễu, bất luận chủ đạo có phải là hắn hay không, người động tình trước nhất chắc chắn là hắn.
Cánh môi dán lên xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, bàn tay từ từ di chuyển, mà nàng bên dưới hắn nở rộ, tùng xanh hiên ngang mở ra đóa hoa diễm lệ, là sự câu dẫn cực hạn mà lóa mắt, cướp đi hồn người.
Tề Tốn Chi cũng không thông thạo, hay nói là còn rất trúc trắc, so với lời hắn thì động tác đã sớm bán đứng hắn. Thế nhưng tình là loại thuốc kích tình tốt nhất. Hắn ôm chặt nàng, cơ hồ muốn đem nàng khảm vào cơ thể của chính mình, hai tay di chuyển đến sau lưng nàng, không phải lấy lòng, chỉ là muốn cho nàng càng nhiều ấm áp, mặc dù cơ thể của hắn cũng không có bao nhiêu hơi ấm.
Đôi môi dán lên da thịt cứ thế một đường mà hôn, mãi đến khi đến chỗ mẫn cảm, An Bình cuối cùng khe khẽ run rẩy, miệng ‘ưm’ lên một tiếng. Như thể được khích lệ, Tề Tốn Chi cuối cùng cảm thấy nữ tử có khả năng tự chủ đến đáng sợ này ở trước mặt mình đã có một khe hở.
An Bình đưa tay cởi áo hắn, ngón tay dán lên da thịt trần trụi nơi lưng hắn, kéo hắn đến gần mình, nhẹ gọi một tiếng: “Tử Đô…..”
Không một lời lẽ dư thừa nào, càng không có ngữ điệu đa tình, chỉ là tiếng xưng hô bình thường nhất, nhưng lại khiến hắn liên tiếp thối lui, từng chút từng chút đắm chìm.
Tề Tốn Chi nhớ đến nhiều năm trước khi lần đầu vào cung, bóng dáng non nớt nhưng tôn quý ấy, cô đơn ngồi trong gió xuân, tình cờ ngước mắt nhìn cũng đoan trang tao nhã, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tới ngày hôm đó lần đầu tiên nàng vào Quốc tử giám, bạch y nam trang, phong lưu thoải mái phe phẩy quạt đi qua trước mặt hắn, dừng bước nhìn, khóe mắt chân mày đều là nét cười đắc ý, như thể cười hắn bất quá mới xa cách hai ba năm đã không nhận ra nàng.
Thế nhưng hắn sao lại nhận không ra chứ. Bất luận dung mạo tính cách thay đổi thế nào, cảm giác cô đơn trống vắng như nhập vào tận xương tủy cùng với nét cao ngạo ghi khắc trên sống lưng kiên cường ấy, chưa bao giờ thay đổi.
Suy nghĩ càng sâu, động tác cũng càng trở nên mãnh liệt, người dưới thân cuối cùng bắt đầu thở dốc, hắn dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, hôn nàng thật sâu, mút mát khẽ cắn, mang theo ý không cam lòng, thậm chí là kích động.
Người bảo vệ suốt mười mấy năm, không thể trao nàng cho bất kỳ ai, tuyệt đối không thể!
Điều hắn quan tâm không phải là danh phận, nam sủng cũng được, một người trong hậu cung cũng không sao, đối với hắn mà nói, cho dù cả đời này bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ cần có thể ở cạnh nàng thì không có gì là quan trọng. Cửu trùng cung điện mặc dù tốt, nhưng nơi hắn muốn trú lại, chỉ có trái tim nàng mà thôi.
Có điều không thể cùng người khác chia sẻ, lúc thật lòng yêu một người, sao có thể khoan dung bên cạnh nàng còn có kẻ khác?
Như hắn ở độ tuổi này, nếu không phải An Bình, có lẽ ngay cả một chức quan chính thức cũng không có. Lúc trước không chỉ một lần bị người cười nhạo nói ngực không có chí lớn, nhưng thế thì sao chứ? Trong lòng nàng chứa cả thiên hạ, mà trong lòng hắn, chỉ chứa mình nàng.
Nàng chính là cả thế giới của hắn.
Mưu trí của hắn, võ nghệ của hắn, tất cả mọi thứ của hắn, xa rời người này, tình nguyện che giấu cả đời. Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, hắn chẳng qua chỉ là một con thuyền nhỏ, nhưng vẫn vọng tưởng cho nàng một nơi trú ẩn vững chắc to rộng, chỉ thế mà thôi.
Thống khổ, trống rỗng, khoái cảm………..An Bình từ trong đủ loại tâm tình mở mắt nhìn hắn, chỉ thấy đường nét bờ vai rộng rớn mơ hồ. Rõ ràng là cơ thể gầy yếu mỏng manh, nhưng lại lộ ra nét vững chãi như núi. Nàng như thể lần đầu tiên hiểu được hắn, lại như thể chưa bao giờ thật sự hiểu hắn.
Từ lúc quyết định bước lên vị trí này, từ lúc dùng quạt nâng cằm người thiếu niên mỹ mạo đầu tiên thì nàng sớm đã cắt đứt ý niệm này. Nơi cao không chịu nổi gió lạnh, khi quyết định muốn đứng ở vị trí tối cao, sẽ phải thừa nhận những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai theo đó mà tới.
Thế nên nàng không thể có nhược điểm, mà tình cảm vừa vặn lại là nhược điểm lớn nhất của con người.
Tề Tốn Chi chính là kẻ ngốc nhất đời, ở trước mặt người khác ngụy trang kín kẽ không chê vào đâu được, nhưng một đêm kia đã đem nhược điểm của bản thân không chút phòng bị phơi bày ra trước mắt nàng.
“Ta rất vui người nàng triệu đến đêm nay là ta…….” Nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, nghe thấy chính là hắn thấp giọng nói như thế.
Không phải không kinh ngạc, nhưng nàng cho rằng bản thân cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Tình cảm con người chẳng qua chỉ như thế, bất quá chỉ là một loại cảm xúc, nàng nghĩ như thế.
Vì thế lúc lên triều, nàng là minh quân, hắn là cận thần, đôi bên vẫn như trước không lưu tình, độc mồm độc miệng chế giễu chòng ghẹo, thời gian cứ thế trôi qua, cái gì cũng không thay đổi.
Đến khi Chu Liên Tương nói nàng ấy thích Tề Tốn Chi.
Vì sao lại thích một người như vậy? Vô lại lại ác miệng, không có tiết tháo không chút đáng tin! Nhưng nàng lại đột nhiên nổi giận.
Nàng-Tiêu Duệ Tiêu An Bình, Sùng An bệ hạ – chủ của hai nước, thế nhưng lại vì chuyện này mà tức giận.
Ẩn nhẫn, trằn trọc, thờ ơ lạnh nhạt, chờ đến khi nghe thấy hắn mặt dày nói “ta đã là người của bệ hạ rồi”, trong lòng lại chợt bình lặng.
Loại tình cảm này dưới sự kìm hãm như mưa giật gió gào, tàn phá mưu trí hoài bão nàng ôm ấp, âm u như vực sâu. Trái tim này đã qua muôn ngàn thử thách, thà gãy quyết không cong, nhỏ thì lấy mạng người, lớn thì khuynh đảo thiên hạ, nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm rung động.
Đôi mắt ấy chỉ cần một dấu hiệu của nàng liền có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, đôi mắt ấy cũng chỉ nhìn thấy nàng.
Bên ngoài che mắt, mãi đến bây giờ nàng mới nhìn thấy bên cạnh có người luôn dõi theo, chưa từng lãng quên.
Nhưng lúc này, cho dù muốn ôm chặt người trước mặt, nàng cũng chỉ đưa tay, từng chút từng chút, chậm rãi đẩy hắn ra: “Tử Đô, hiện giờ vẫn không được….”
Người phía trên nháy mắt bất động, kế đó là một khoảng lặng thật lớn bao phủ đôi bên.
Sau đó, sự tĩnh lặng bị phá vỡ, ngoài cửa điện vang lên giọng nói xấu hổ của Viên Hỉ: “Bệ hạ, sứ thần Tây Nhung gửi sớ tấu tới, nói……nói……..”
An Bình nghe thế lập tức khép vạt áo, ngồi dậy: “Nói!”
“Tây Nhung vương đã dẫn người đến Lương đô, muốn tự mình cầu hôn bệ hạ……….” Giọng Viên Hỉ càng lúc càng thấp, trong lòng đồng thời vì Tề thiếu sư đáng thương mà đổ lệ chua xót.
Hai người trong điện đều không lên tiếng, một lúc lâu sau, An Bình nhẹ thở dài một tiếng, chỉnh lại trang phục định xuống giường. Cần đến rốt cuộc sẽ đến, trách nhiệm của đế vương dù thế nào cũng trốn không thoát.
Thế nhưng cơ thể lại chợt bị người từ sau lưng giữ lấy: “Bệ hạ lẽ nào thật sự định đồng ý lời cầu thân của Tây Nhung?”
Môi Tề Tốn Chi dán sát bên tai nàng, ngữ khí trầm thấp mà dụ hoặc ẩn chứa áp lực cùng không cam lòng, theo hơi thở ấm nóng lượn lờ bên gáy nàng, nhưng lại khiến cơ thể An Bình khẽ cứng lại.
“Ngươi vì nguyên nhân này mới ở lại?”
Người sau lưng sững sờ, An Bình đã giãy khỏi vòng ôm của hắn tự mình mặc y phục xuống giường, sau đó trong điện sáng lên ánh nến. Nàng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, mặc dù chưa từng nhiều lời, nhưng rõ ràng đã có chút xa cách.
Tề Tốn Chi khoác áo, tựa vào đầu giường, nhìn chăm chăm nửa gương mặt có chút mơ hồ dưới ánh nến của nàng: “Ta sớm đã muốn lưu lại, chuyện Tây Nhung chẳng qua là cái cớ mà thôi.”
Hắn không tự xưng ‘vi thần’, cũng vứt bỏ ngữ khí đùa giỡn trước giờ, chỉ là tuyên bố, nghiêm túc mà chân thành.
An Bình đặt cây lược trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn, nhếch nhếch khóe miệng: “Thì ra là vậy.”
Không cần nhiều lời, một câu đã giải thích tất cả.
Nàng đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh hắn, bàn tay áp lên mặt hắn: “Chuyện Tây Nhung, Trẫm sẽ xử lý thỏa đáng, dạo này ngươi vẫn nên ít vào cung mới tốt.”
“Nếu là vì Song Cửu, bệ hạ có thể an tâm.” Tề Tốn Chi bắt lấy tay nàng ôm gọn trong lòng bàn tay: “Hắn sẽ không dám manh động.”
An Bình thở dài, bên cạnh nàng âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, há chỉ dừng lại ở một mình Song Cửu? Căn cơ chưa ổn, Tây Nhung chưa diệt trừ, chung quy sẽ có vô số bàn tay âm thầm rục rịch, chờ dịp kéo nàng xuống. Huống hồ vào thời điểm cầu thân mẫn cảm như thế này, sự xuất hiện của hắn sẽ là trở ngại với người nào đó.
Nàng nhấc bàn tay không bị giữ kia vỗ vỗ tay hắn: “Tử Đô, làm như Trẫm nói.”
Tề Tốn Chi không nói gì, nhẹ rút tay, chỉnh lại y sam thẳng thớm, buộc tóc lên sau đầu, không đối mặt với nàng thấp giọng nói: “Vi thần dường như đã tạo thành phiền phức cho bệ hạ.”
An Bình thoáng kinh ngạc, dưới ánh nến, nửa bên sườn mặt hắn tái nhợt, mi mắt rũ xuống, hàng mi dài che đi ánh mắt. Lòng nàng chợt nảy sinh cảm giác không đành lòng, thậm chí muốn dùng sức ôm lấy hắn, thế nhưng bàn tay vừa đưa ra được một tấc, cuối cùng vẫn dừng lại.
“Trẫm là quốc vương, bách tính làm trọng, ngươi nên hiểu.”
“Vi thần hiểu rõ,” Tề Tốn Chi chống người ngồi lên xe lăn đặt cạnh giường, nhìn nàng một cái: “Bệ hạ làm gì, vi thần đều hiểu.”
Hắn xoay người hướng bên ngoài mà đi, Viên Hỉ trông thấy, vội vàng chạy lên giúp đỡ. Lúc An Bình theo sau bước ra, Viên Hỉ đã mặt mày ủ dột bung ô tiễn hắn đi trong màn đêm.
Nàng đứng nơi cửa nhìn theo bóng lưng áo trắng từng chút từng chút hòa vào trong màn mưa đêm tối, cô đơn lặng lẽ, không còn nữa sự dịu dàng trước đó, lại trở về một Tề thiếu sư cẩn thận như thường.
Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, hắn chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền con, nhưng vẫn luôn vọng tưởng muốn cho nàng một nơi trú ngụ bình yên rộng lớn, nhưng đã quên nàng là côn bằng, bay xa vạn dặm, vốn sẽ không ổn định ở một nơi.