Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 45



Chuyển ngữ: Mic

Tin Tây Nhung vương đích thân dẫn binh mã đến Lương đô cầu thân rất nhanh đã truyền khắp trong ngoài triều đình, chúng đại thần sôi nổi nghị luận, triều đường như sục sôi. Mà An Bình chỉ yên lặng lắng nghe, trầm tĩnh quan sát, những điều khác cũng chưa từng biểu hiện qua.

Nhưng tin này truyền tới chưa được bao lâu thì lại xảy ra biến cố, Tây Nhung vương dọc đường mắc bệnh, tạm thời dừng chân ở Thanh Hải quốc.

Đến lúc này An Bình mới có động tĩnh, lần lượt mấy bận triệu kiến nội các đại thần và võ tướng. Tình hình như vậy chỉ từng xảy ra trước lúc nàng đăng cơ, thế nên chúng đại thần nhịn không được suy đoán hoàng đế bệ hạ liệu có phải lại có hành động lớn gì đó.

Tiếc là bọn họ đoán không đúng, rất nhanh An Bình đã trở lại như thường, thượng triều hạ triều, phê duyệt tấu chương, rành mạch phân minh, từng bước từng bước. Thần tử tốt tính thì thở ngắn than dài, thần tử nóng tính thì đập bàn lật ghế, đi theo một hoàng đế như vậy, tóc trên đầu sớm hay muộn cũng sẽ rụng hết đó đó đó đó!

Thủ phụ, Lưu Kha và Tề Giản ba người đương nhiên là càng không đoán được, lần trước Tề Tốn Chi ‘thăm dò’ không thành công, cũng không biết bệ hạ liệu có phải thật sự đem chung thân đại sự ra cống hiến hay không đây.

“Chuyện này đích thực là vấn đề làm người ta đau đầu mà.” Trong tay An Bình cầm bức thư Thanh Hải quốc gửi tới, cười lắc đầu.

Trong thư bày tỏ sự oán giận đối với việc nàng lúc trước phớt lờ chuyện lập vương phu, đồng thời quyết liệt phản đối nàng cùng Tây Nhung vương kết thông gia.

Trong Ngự hoa viên rụng đầy lá, gió thu lạnh lẽo lượn ngoài lương đình, Lâm Dật ngồi đối diện nàng, thở dài: “Bệ hạ cuối cùng có tính toán gì?”

“Quan sát biến động.” An Bình đem chồng thư đặt vào trong tay áo: “Nên tới rốt cuộc sẽ tới, Trẫm đã đợi ngày này rất lâu rồi.” Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, đứng dậy bước ra ngoài.

Lâm Dật nhìn theo bóng lưng nàng, trong tiết trời ngày thu lá vàng rơi rụng như vậy, nàng mặc cung trang hoa lệ bước đi, thế nhưng không hiểu vì sao lại toát lên đôi chút cảm giác cô độc tiêu điều.

Kiên quyết, cao ngạo, tự tin. Chưa bao giờ dốc sức để lộ điều gì, nhưng khí thế đế vương lại khó mà che giấu.

Đại khái, đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn lựa chọn tiếp tục ở lại triều đường a. Có chí với thiên hạ, cũng cần phải có một vị chủ tốt, bằng không những thứ khác đều có thể chỉ là nói suông.

Có điều quá thâm trầm, tất cả mọi người đều muốn suy đoán ý đồ của nàng, ai nấy đều thử phỏng đoán tâm tư của nàng, nhưng không ai có thể thành công. Thế nên bên cạnh nàng không có sủng thần, bởi vì vốn dĩ không ai có thể khiến nàng vui vẻ. Thân hiền xa nịnh đối với nàng mà nói đương nhiên cũng không tồn tại, chúng đại thần chỉ cần phục tùng, người nào việc nấy, nàng cũng chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào ai.

Triều đường như ván cờ, triều thần là quân cờ, nàng là người xem, cũng là người một tay thao túng… Bởi là người đứng trên đỉnh Cửu Trùng, nàng cô độc lẻ loi, từ trước đến giờ đều chỉ có một  mình…. Lâm Dật khe khẽ thở dài, sau khi ở chung với Thẩm Thanh Tuệ, hắn càng lĩnh hội được những khổ cực của nữ tử chốn triều đường, nhưng cũng chỉ vào thời khắc này, mới đột nhiên hiểu được Tề Tốn Chi vì sao đặt một người trong lòng hơn mười năm như vậy.

Chỉ một bóng lưng cũng có thể khiến người ta vĩnh viễn khó quên, huống chi là năm tháng đã cùng nhau trải qua.

Bầu trời nặng nề, gió lạnh từng cơn, mơ hồ có cảm giác mưa gió sắp đến. An Bình chậm rãi bước trên con đường trong cung, cung nhân qua lại đều đồng loạt cúi đầu hạ bái, nào dám nhìn thẳng. Nàng không để ý, mặc dù mắt nhìn thẳng phía trước, thế nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm, vì trong lòng vẫn đang từ từ suy tính kế hoạch.

Mãi tới khi một bóng áo trắng lọt vào tầm mắt, nàng mới dừng bước, lúc này mới phát hiện đã sắp tới Đông cung, trên bậc thềm trống trải có người yên lặng ngồi đấy, dường như đã đợi rất lâu.

Thầm thở dài một tiếng, một tay nàng nhấc vạt áo bước lên bậc thềm, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn rơi trên người hắn, đến khi đứng trước mặt hắn, cũng chưa từng dời đi.

“Không phải bảo ngươi cố gắng ít vào cung sao?”

Tề Tốn Chi khẽ mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Bệ hạ thứ tội.”

Viên Hỉ và Song Cửu xa xa đứng nhìn, ai cũng không tới gần, thế nhưng An Bình lại phất tay cho bọn họ lùi đi, vì Tề Tốn Chi đợi ở đây, chung quy khiến nàng cảm thấy hắn dường như muốn nói gì đấy, mà nàng cũng không hi vọng người thứ ba nghe thấy.

“Có lời nói với Trẫm?” An Bình đứng bên lan can, nghiêng người đối diện với hắn, nhìn chằm chằm góc mái hiên cong vút hình trăng khuyết xa xa.

“Bệ hạ biết vi thần định nói gì.” Tề Tốn Chi chăm chú nhìn sườn mặt nàng, bàn tay siết chặt tay vịn, một lúc sau mới nói: “Bách tính đương nhiên quan trọng, nhưng vi thần hi vọng bệ hạ đừng đánh bạc với chung thân đại sự của mình.”

“Hửm?” An Bình quay đầu nhìn hắn, cằm khẽ nhếch lên, nhếch khóe miệng: “Không hổ là Thiếu sư, ngay cả chung thân đại sự của Trẫm cũng muốn can thiệp.”

Tề Tốn Chi nét mặt chợt cứng lại, mím môi không nói, nhưng thấy nàng quay người đối diện với mình, cúi xuống nói: “Ngươi đặc biệt vào cung là vì nói điều này?” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, trên mặt là ý cười thú vị: “Là muốn nói ngươi thích Trẫm, có phải không?”

Tề Tốn Chi bất ngờ ngước mắt trừng nàng, lẽ nào trong mắt nàng, đây là lời nói đùa?

Không phải là không đủ kiên nhẫn, chỉ là nghĩ thấy Tây Nhung vương sắp đến, chung quy sẽ có náo động gì đó do lòng người mà nên. Nàng là minh quân, sẽ không vì muôn dân trăm họ mà để ý đến tư tình, nàng có thể nhịn, cũng nguyện ý lặng lẽ chống đỡ, nhưng vẫn muốn một câu nói của nàng. Thế nhưng  nàng cái gì cũng không nói, trái lại hỏi ngược lại một câu như vậy.

Đưa tay kéo bàn tay đang dán trên gò má mình của nàng xuống, hắn dùng sức giữ chặt, trong mắt như thể có cuồng phong bạo vũ, gần như hung hăng gầm nhẹ: “Tiêu An Bình, ta đối với nàng từ trước đến giờ không chỉ là thích!”

Không chỉ là thích, ngay cả từ  ‘yêu’ cũng không đủ để biểu đạt. Nhiều năm như vậy, quãng thời gian âm thầm dõi theo nàng ấy, những câu nói động lòng người chưa bao giờ thốt ra ấy, cuối cùng chỉ hóa thành một câu này.

An Bình cái gì cũng không nói, ngoại trừ đã thu lại ý cười, nét mặt cơ hồ không có bất kỳ thay đổi gì.

Đôi mắt ấy gần trong gang tấc, tựa như hắc ngọc, vỡ thành từng đốm từng đốm ánh sáng, dập dờn, tiêu tan, tựa như chính cảm xúc của hắn lúc này. Nàng chưa bao giờ thấy hắn nổi giận, trước đây bởi vì chân có tật, bị người khác châm biếm đả kích thế nào, thậm chí là chửi rủa, hắn cũng chỉ cười cho qua. Nhưng hắn hiện thời lại nổi giận với nàng,sắc mặt thậm chí hơi trắng bệch, cánh môi mang theo nộ ý khẽ hé mở, cơ hồ chỉ cần cúi đầu thì liền có thể chạm vào.

Là nàng bức hắn thành thế này sao? Tề thiếu sư thận trọng không có lấy một sơ hở, thế nhưng dùng ngữ khí như vậy gọi tên húy của nàng, thậm chí hiện giờ còn siết chặt ngón tay nàng.

Nàng chỉ muốn dùng cách phương thức ngày trước né tránh vấn đề này, nhưng hắn lựa chọn xé rách lớp ngụy trang của nàng, trực tiếp không chút lưu tình đem phần tình cảm này đẩy đến trước mặt nàng.

Thế nhưng, hắn thắng rồi, cho dù mặt không chút biểu cảm, nhưng rung động trong lòng khó mà né tránh, mấy ngày nay vẫn luôn kìm nén, chỉ một câu nói này thôi gần như đã tan rã.

Nhưng nàng chỉ rút tay ra, đứng thẳng người lại: “Tử Đô, Trẫm hiểu tâm ý của ngươi, nhưng hiện giờ không phải là lúc, chuyện này sau này lại nói.”

Nàng nói rất bình tĩnh, mang theo uy nghiêm nên có của bậc đế vương, từng lớp từng lớp, bao bọc, che giấu con tim trước đó đang nhảy loạn.

Tề Tốn Chi lấy lại bình tĩnh, khẽ rũ mắt, gật đầu một cái: “Bệ hạ có thể hiểu được, vi thần đã cảm kích vô vàn.”

Ai cũng không lên tiếng nữa, chỉ có gió thu không hiểu thế sự lướt qua vạt áo hai người, quấn quít không rời.

“Thực ra vi thần hôm nay đến đây, còn có một chuyện muốn bẩm tấu bệ hạ.” Cảm thấy có hạt mưa li ti rơi trên người, Tề Tốn Chi mới mở miệng: “Nghe nói bệ hạ có ý định đưa ám quân đến biên cương, nhưng còn thiếu người lãnh binh đáng tin cậy, vi thần nguyện tiếp nhận chuyện này.”

An Bình sửng sốt nhìn hắn, trong mắt dần dần lộ ra kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết được việc này? Tiêu Thanh Dịch vậy mà lại nói với ngươi!”

Tề Tốn Chi ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ: “Bệ hạ, chỉ có người không tin tưởng vi thần mà thôi.”

Tiêu Thanh Dịch đương nhiên sẽ không tùy tiện tiết lộ kế hoạch của An Bình, nhưng Tề Tốn Chi là tâm phúc của nàng, từng tay cầm lệnh bài tới quân doanh thị sát, lúc An Bình ở Thanh Hải quốc, người tin tưởng nhất cũng là hắn, cho nên có thể tiết lộ với người mình mà thôi.

Nhưng An Bình lại không cho là như vậy, nàng không vui, rất không vui, đặc biệt là sau khi nghe thấy câu này của Tề Tốn Chi. Nàng đưa tay nhấc cằm hắn, giống như hắn trước đó siết chặt ngón tay nàng, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm không tin ngươi? Ngươi có biết biết càng nhiều, bị cuốn vào càng sâu,chính là sẽ càng dễ mất mạng!”

Tề Tốn Chi lông mi khẽ run, tích tụ trong lòng được giải bỏ đôi chút, không hề để ý đau đớn nơi cằm, trái lại khẽ bật cười: “Vi thần từng nói, bệ hạ không đồng ý, vi thần sẽ không dễ dàng chết đi.”

“Thế ngươi hiện thời còn nói muốn lãnh binh đi đến biên cương, sao vậy, đây là cố ý tranh hơn thua với Trẫm?”

“Sao có thể chứ?” Hắn chăm chú nhìn gương mặt mang theo phẫn nộ của nàng: “Chuyện bệ hạ muốn làm, vi thần chỉ có thể suy đoán đại khái, Tây Nhung là tai họa ngầm, mà Ngài ước chừng muốn đem nó cùng với mấy mối họa ngầm trong triều cùng lúc trừ bỏ, kế hoạch khổng lồ như vậy, Ngài cần sự giúp đỡ.”

Ngón tay An Bình buông lỏng.

Chỉ có người cùng nàng trải qua những âm mưu tính toán mới có thể đoán được những điều này. Nàng xác thực có dự định đó, cho nên mới từng bước từng bước tính toán, không một sai sót. Thuận theo mong muốn của Lưu Tự phái hắn đến biên cương cũng là tránh để hắn bị cuốn vào cuộc phân tranh sắp tới. Mà Tề Tốn Chi, người không cần nhọc tâm nhất, trái lại là người cần lo lắng nhất. Nàng muốn để hắn tránh xa những việc này, nhưng hắn lại khăng khăng muốn đâm đầu vào.

“Ngươi bị tật, còn muốn dẫn binh?” An Bình cố ý cười lạnh.

Tề Tốn Chi không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh phân tích: “Tần Tôn hai người ít nhất cần giữ một người ở lại trong kinh sắp xếp chu toàn, vi thần tuy chân bị tật, nhưng ám bộ không được xuất hiện ngoài sáng, cho nên để vi thần lãnh binh, trái lại càng có thể che giấu tai mắt người khác.” Hắn nhìn mắt nàng, nở nụ cười: “Bệ hạ, luôn luôn chỉ có một mình, không cảm thấy mệt mỏi sao?”

Quân sự cường thịnh, mưu trí song toàn, giang sơn chính quyền, tranh giành thiên hạ gì gì đó, một mình không thể gánh vác. Người có thể tin bên cạnh nàng quá ít, chuyện khó giải quyết lại quá nhiều. Hắn sao có thể vào lúc này rúc trong Tề phủ, không nghe không hỏi? Kế hoạch này bất luận tỷ mỷ như thế nào, hắn chỉ hi vọng nàng đừng đem chung thân đại sự của mình ra đánh cược, càng không muốn một mình nàng âm thầm chống chọi.

An Bình không trả lời, trên mặt nàng thậm chí còn lộ ra tia phẫn nộ, quay người định lướt qua hắn rời đi, cứ như thế triệt để cắt đứt ý định của hắn, nhưng ngay khoảnh khắc ngang qua, tay đã bị hắn níu lại.

“Xin bệ hạ ân chuẩn.”

Nàng thoáng giật mình. Xin, lần đầu tiên hắn mở miệng xin nàng, thế nhưng lại để mạo hiểm. Dù có ngăn cản thế nào, hắn cũng muốn nhảy vào vũng nước đục này!

Thời gian như ngừng trôi, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng của An Bình thể hiện tâm trạng không thoải mái trong lòng nàng. Đưa tay từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn, nàng phất áo bỏ đi, hung hăng bỏ lại hai từ: “Chuẩn tấu!”

Người sau lưng duỗi ngón tay trống không, kinh ngạc, khẽ cười nói cảm tạ: “Tạ chủ long ân.”

An Bình không dừng lại, hạt mưa li ti rơi xuống, bóng lưng nàng dần hòa với cửa điện u ám, cao cao tại thượng, cô tịch vạn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.