Vì Trang Sinh Hiểu Mộng đã quen ở một mình, tuy rằng đám người rợ lý muốn lưu lại, nhưng vẫn dựa theo sắp xếp ban đầu di chuyển sang ở nơi khác.
Trang Sinh Hiểu Mộng hít sâu một hơi không khí của nơi đô thị lớn phồn hoa, sau đó có chút ghét bỏ. Linh khí quả nhiên không bằng tinh cầu nguyên thủy kia, nếu so với thế giới trước kia của cô cũng nhạt hơn.
Với nồng độ linh khí này, dưới điều kiện tự nhiên, thời gian để lão đại hóa hình thành người lại phải tăng lên gấp mấy lần, lão nhị phá xác lại càng xa vời.
Trang Sinh Hiểu Mộng tính toán: "Hành tinh Đế Đô không thích hợp ở lâu."
"Ừ, ta nhớ trước kia Hiểu Mộng cũng từng nói, muốn rời khỏi hành tinh Đế Đô đến một tinh cầu sơn thủy tự nhiên."
Lúc này một thanh âm ôn hòa thân thiết đột nhiên vang lên, đúng lúc đáp lời Trang Sinh Hiểu Mộng.
“Là ai?"Trang Sinh Hiểu Mộng cảnh giác.
Trang Sinh Tư Ngọc chậm rãi đi ra chỗ rẽ, ôn nhu kiên nhẫn cười với Trang Sinh Hiểu Mộng: "Là ta."
"Đại hoàng tử." Hóa ra là người đã quen biết của thân phận trước đây, nhưng Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không có bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác: "Không phải chủ nhà không thể tiến vào, sao ngươi vào đây được?"
Trang Sinh Tư Ngọc thở dài, trên mặt có chút cô đơn: "Trước kia em đều gọi ta là anh cả."
"Ngươi cũng biết là trước kia sao?" Trang Sinh Hiểu Mộng thờ ơ: "Ta hỏi ngươi vào bằng cách nào."
"Hiểu Mộng, em thật sự thay đổi." Trang Sinh Tư Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ta không có ác ý, chỉ tới thăm em. Ta cũng có bất động sản ở đây."
Trang Sinh Hiểu Mộng cười nhạo một tiếng, lười dây dưa với hắn, nói thẳng: "Đừng chơi chiêu tình cảm với ta, vô ích thôi."
Trang Sinh Tư Ngọc lắc đầu, khi đối mặt với em gái phản nghịch của mình: "Là Hiểu Lê muốn gặp em."
Trang Sinh Hiểu Mộng đối với cái tên này rất có ấn tượng, nhị hoàng tử Trang Sinh Hiểu Lê, cùng với công chúa thật đều là con cái của hoàng hậu, nguyên chủ và hắn từng làm anh em ruột trên danh nghĩa. Trang Sinh Tư Ngọc: "Nghe nói em bị ám sát ở sân bay, em ấy không yên lòng về em, nhưng tính cách em ấy ngượng ngùng, đành xấu hổ tới tìm ta, ta liền thay em ta tới xem em thế nào."
"Hiện tại anh thấy được rồi đó, mời trở về đi, Trang Sinh Hiểu Mộng cùng hoàng thất đã đoạn tuyệt quan hệ, không cần bất luận kẻ nào quan tâm."
Trang Sinh Hiểu Mộng nói xong, xoay người rời đi.
"Hiểu Mộng, em còn hận chúng ta không?" Trang Sinh Tư Ngọc hỏi: "Nếu như Hiểu Lê cũng ở đây, em có chịu nói chuyện nhiều hơn với chúng ta không?"
Trang Sinh Hiểu Mộng dừng bước, cô quay đầu, nghiêm túc hỏi một câu: "Chuyện hôm nay của Lâm Minh Phong, có liên quan đến hoàng thất các ngươi hay không?"
Trang Sinh Tư Ngọc vẻ mặt cứng đờ, lập tức tự cười nhạo nói: "Hiểu Mộng, tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn hắn: "Ý của ta là, chuyện điều hướng dư luận trên mạng có phải là do các ngươi làm không? Trong lời ngoài miệng đều không liên quan đến ta, hơn nữa, nửa câu cũng không đề cập tới oán hận cũ giữa hắn và hoàng thất."
"Đúng là như vậy." Trang Sinh Tư Ngọc biểu tình lại khôi phục ôn hòa thong dong ban đầu: "Đây vốn là lỗi của một mình Lâm Minh Phong, em không nên bị chỉ trích thêm nữa."
Dường như Trang Sinh Tư Ngọc thật sự tới đây chỉ để thay vị Nhị ca kia nhìn vài lần, quan tâm vài câu, để lại lễ vật liền rời đi.
Trang Sinh Tư Ngọc được Cửu Hạ công nhận là khiêm tốn ôn nhu, không tranh không đoạt, thân là anh cả đối với các em trai anh gái đều rất kiên nhẫn và khoan dung. Đó là ấn tượng của đại chúng đối với vị đại hoàng tử này, Trang Sinh Hiểu Mộng tìm hiểu được ở trên mạng.
Trang Sinh Hiểu Mộng cảm thấy lời đồn đãi, đánh giá này không đáng tin cậy.
Lão đại hăng hái bừng bừng dùng đuôi mở ra lễ vật Trang Sinh Tư Ngọc đưa tới, có quần áo mỹ phẩm tinh xảo hoa lệ, còn có lương thực sủng vật, thịt khô thủ công, vừa nhìn chính là chuẩn bị cho nó.