Chỉ còn vài tiếng là trời sáng, cuối cùng Happy cũng bàn bạc xong với Trang Sinh Hiểu Mộng, ký một bản hợp đồng bất bình đẳng.
Sau đó cư dân mạng được tận mắt nhìn thấy nhân viên tổ chương trình thức suốt đêm vội vàng viết một bài đăng tuyên truyền cho một mình Trang Sinh Hiểu Mộng. Bài nào cũng tinh xảo khí thế, không hề hàm hồ chút nào. Đủ để thấy tổ chương trình coi trọng Trang Sinh Hiểu Mộng bao nhiêu.
Chươg trình Happy đại tác chiến đang rất nhiều người chú ý, kỳ mới nhất được quay tại thủ đô Cửu Hạ, áp dụng hai phương thức phát sóng trực tiếp và cắt nối biên tập.
Bận rộn cả đêm, đạo diễn Happy mang theo vẻ mặt mệt mỏi cố gắng giữ vững tinh thần chuẩn bị quay chương trình. Tự an ủi bản thân rằng không sao, quay xong kỳ này cả tổ chương trình bọn họ sẽ được nghênh đón một bước nhảy vọt lớn.
"Trang Sinh Hiểu Mộng tới chưa?" Chưa tới thời gian khởi quay đạo diễn đã không yên lòng hỏi lần thứ tám.
"Chưa tới, vẫn đang trên đường đi."
Khi tới cửa phòng phát sóng, Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy vị đại hoàng tử Cửu Hạ Trang Sinh Tư Ngọc đột nhiên xuất hiện.
"Có việc gì muốn nói à?"
"Hiểu Mộng." Trang Sinh Tư Ngọc vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng lúc này nụ cười lại hàm chứa vẻ buồn rầu. Hắn thành khẩn nói: "Thật ra em không cần phải so cao thấp với Thi Thi đâu, dù em có phải là công chúa hoàng thất hay không thì chúng ta đều đã từng coi em là em gái ruột."
Trang Sinh Hiểu Mộng tỏ vẻ nghi hoặc: "Liên quan quái gì đến ngươi, cũng liên quan quái gì tới ta."
Trang Sinh Tư Ngọc nói: "Hiểu Mộng, em tranh chấp với Thi Thi chẳng có ý nghĩa gì cả, quay về đi, đừng hơn thua với em ấy nữa."
"Đã nói xong chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng thờ ơ, thậm chí hơi thấy phiền: "Đừng cản đường nữa được không?"
"Hiểu Mộng, em có biết em thua sẽ phải trả cái giá gì không?" Trang Sinh Tư Ngọc cố chấp nói: "Thi Thi sẽ đưa ra yêu cầu vô cùng hà khắc với emi, cái giá đó em không trả nổi đâu."
Trang Sinh Hiểu Mộng: "À."
Trang Sinh Tư Ngọc không cam lòng, lại nói tiếp: "Em thật sự không sợ sao?"
"Có cái gì phải sợ?" Trang Sinh Hiểu Mộng liếc hắn một cái: "Còn lề mề nữa ta sẽ tới muộn đấy."
Nhìn bóng lưng Trang Sinh Hiểu Mộng dần khuất, vẻ mặt Trang Sinh Tư Ngọc bắt đầu rạn nứt: "Hiểu Mộng, chuyện đã tới nước này rồi nên ta biết ta đã không ngăn cản được ngươi, nhưng dù thế nào ta cũng chỉ nghĩ cho ngươi mà thôi. Dù gặp khó khăn gì ngươi cũng có thể tìm ta."
Trợ lý nghi hoặc chạy theo: "Hồi nãy là ai thế?"
"Chậc, một tên phiền phức thích giả vờ." Trang Sinh Hiểu Mộng không kiên nhẫn nói: "Đại hoàng tử gì gì đó."
"Đó là đại hoàng tử á?" Trợ lý kinh ngạc: "Đại hoàng tử là người khiêm tốn, nghe nói là một người anh cả dịu dàng."
"Anh đừng lại gần hắn." Trang Sinh Hiểu Mộng nghiêm túc: "Hắn không phải người tốt đâu."
"Hả? À." Trợ lý ngây thơ gật đầu.
"Cộc cộc cộc...” Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang từ xa tới.
"Công chúa nhỏ tới, công chúa nhỏ tới rồi. Mau di chuyển mấy người kia sang một bên đi!"
Nhân viên phụ trách thấy vẫn còn hai người đứng giữa hành lang, vội giục: "Các ngươi mau tránh sang một bên, đừng cản đường thế chứ. Không thấy công chúa nhỏ đang tới hả?"
"Nhỡ va phải công chúa nhỏ thì các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
Khi trợ lý quay đầu lại nhìn chỉ thấy ánh sáng bling bling lóe mắt, giống như một cái bóng đèn phát sáng hình người đang đi tới vậy. Lóe chói đau mắt người khác.
Đội ngũ bảo vệ và stylist bám theo sát cô "công chúa nhỏ" này, vây quanh cô ta chặt như nêm cối. Tuy nhiên vẫn không thể ngăn cản được ánh sáng lấp lánh chiếu khắp nơi.
"Khoa trương quá." Một đám người hùng hổ kéo qua, trợ lý không nhịn được thốt: "Cứ như treo bóng đèn lên người vậy."
"Ngươi thì biết cái gì?" Câu này của trợ lý bị người phụ trách bên cạnh nghe được, nói: "Những thứ đính lên người công chúa đều là châu báu, lấy bừa một viên ra cũng bằng tiền lương cả đời của ngươi."