Công Chúa Hòa Thân

Chương 13: Chính miệng thừa nhận



Nào ngờ đến đó chỉ có một mình Nhạc hậu cùng vài cung nhân hầu hạ thôi. Nhạc Xích Vũ chau mày suy nghĩ, đây là tình huống gì? Khuyên nàng nên gả?

Bước đến nàng thỉnh an cho lấy lệ, còn Dương Thiên Phong vẫn đứng thẳng người, cả cúi đầu một cái cũng không có. Nhạc hậu cũng không lưu ý lắm, bởi nàng có nữ tế tốt hơn, với cả hắn lại ngốc tử tính toán làm gì. Hôm nay chỉ là khuyên Nhạc Xích Vũ nên gả tránh hai bên động binh thôi.

Cả hai ngồi xuống xong, Dương Thiên Phong xem như không thấy Nhạc hậu mà lại mang một phiến sơn tra đến miệng Nhạc Xích Vũ. Nữ nhân kia chính là may mắn, nếu hôm nay nàng ta dám có mặt hắn cho nàng ta xuống hồ bơi với cá.

Nhạc Xích Vũ đẩy tay Dương Thiên Phong ra hỏi: “Không biết mẫu hậu cho truyền gọi có chuyện gì phân phó?” Cứ thẳng tấp vào chủ đề chính đi, đời trước dắt nàng đi vòng quanh dụ dỗ nàng nên làm ma chết thay. Lúc đó còn luôn miệng nhắc đến việc đốt yên hoa khiến Nhạc Thanh Loan suýt chết ra để ám bức nàng nữa.

Nhạc hậu nhìn thấy cử động cùng dung mạo của Dương Thiên Phong chính là nuối tiếc vạn phần. Nếu là hắn không bị té ngựa, không si ngốc nhất định là một nam nhân xứng đáng làm trượng phu của Nhạc Thanh Loan.

“Đã lâu mẫu nữ chúng ta không có cùng nhau hảo hảo dùng một bữa nên mẫu hậu mới cho người triệu ngươi ra đây.”

Nhạc Xích Vũ liếc nhìn sỏa trượng phu bên cạnh đang cố gắng nhét phiến sơn tra vào miệng nàng. Nàng lại cắn một miếng nhỏ rồi đẩy tay hắn ra: “Ngươi nghe gì không, hôm nay không có phần cho ngươi.” Phải để vị mẫu hậu này thấy được thái độ của nàng, bởi chuyện này sứ thần Kim quốc nhất định báo lại cho Thiệu Khánh đế biết. Hôn sự này chính là không phải Nhạc Thanh Loan thì không được.

Dương Thiên Phong xem như nghe không được, hắn cầm tách trà vừa được cung nhân rót lên, đưa lên miệng thổi thổi vài cái lại đưa cho thê tử: “Nương tử nương tử, nàng uống trà đi.”

Nhạc Xích Vũ không để ý hắn nữa. Nàng chống cằm nhìn đi nơi khác. Dám xem lời nói của nàng như gió thoảng qua tai.

Nhạc hậu cứ như người thừa thải ngồi đây làm bóng đèn vậy. Cười ngượng một cái liền mở miệng nói: “Vũ nhi, ngươi không thể có thái độ này được.” Lúc này trong lòng nàng tiếc nuối, có nên bảo Nhạc Thanh Loan suy nghĩ lại không. Tên ngốc tử này rất chu đáo, so với ai cũng là chỉ có hơn tuyệt đối không kém.

“Vì sao? Mẫu hậu, người đừng quên hắn là hôn phu của hoàng muội.” Từng chữ được Nhạc Xích Vũ bức từng kẽ răng mà ra. Mang nàng làm đi làm ma chết thay, đây chính là thân mẫu thân phụ của nàng. Bọn họ xem nàng như một tấm bình phong mà thôi, tuyệt không đối đãi với nàng như nữ nhi.

Nhạc hậu lúc này mới nở một nụ cười cầm lấy tay của Nhạc Xích Vũ vỗ vỗ: “Kỳ thực, lúc đầu Xương vương Kim quốc là vị hôn phu của ngươi. Do ngươi dung mạo không tốt nên mới sửa thành của Loan nhi. Hiện hắn cũng là chọn ngươi, cho dù Loan nhi gả hắn cũng không đồng ý thú đâu.”

Dương Thiên Phong nghe được tay hắn nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo rộng, nhưng một bên vẫn là cố để bản thân nén giận. Đời trước hắn nghe Nhạc Thanh Loan tự thú, đời này nghe chính miệng Nhạc hậu nói. Quả nhiên nàng mới là vị hôn thê của hắn.

Đời trước hắn là ngốc thật nên đâu nghĩ được chuyện đến Nhạc quốc tìm hiểu điều tra kỹ về vị hôn thê này. Chỉ biết khi thành thân, mở khăn hỉ ra thấy được xấu dung của Nhạc Xích Vũ hắn đã ném nàng ra khỏi phòng mình. Đương nhiên những thứ này là nghe Trạch Nghiễm kể lại.

Khi hắn chiếm được Ly quốc, mang Nhạc Thanh Loan trở về. Nàng ta nói với hắn rằng Nhạc Xích Vũ lén lút tráo kiệu hoa vì hai người là song bào nên khi xuất giá cũng cố ý chọn cùng một ngày. Thế nên hắn đối với Nhạc Xích Vũ vốn là không thích nay càng câm giận hơn. Về sau mới biết đây cũng là do Nhạc đế Nhạc hậu cố ý, để phòng trừ sau này bị hỏi liền có ứng đối. Cũng phải công nhận một điều rằng, kế hoạch này của bọn họ rất chu toàn, hắn cùng phụ hoàng cũng bị lừa.

Đây cũng là lý do hắn chưa từng nghe nàng thanh minh, mà nàng cũng chẳng bao giờ hướng hắn thanh minh. Nàng chỉ một lòng muốn hắn nhớ lại nàng, nàng cũng không mang thân nhân ra làm văn nên cả hoàng thất Kim quốc không ai biết gì về nàng lúc trước ở Nhạc quốc sống thế nào.

Lúc nàng cầm hưu thư rời đi không lâu. Hắn phát hiện trong phủ có kỳ quái liền gọi Trạch Nghiễm đến hỏi chuyện. Cuối cùng từ miệng Nhạc Thanh Loan bức được nàng ta nói ra năm đó chính là do Nhạc đế Nhạc hậu xóa tên của Nhạc Xích Vũ mang tên nàng ta viết lên. Sau lại vì hắn là ngốc tử nên mới triển khai kế hoạch để cả hai xuất giá cùng lúc nếu là bị phát hiện mọi chuyện đổ hết lên đầu Nhạc Xích Vũ, đến lúc đó Kim quốc có hận thì cũng chỉ hận một mình nàng.

Nàng ta còn thừa nhận là dung mạo của Nhạc Xích Vũ là một tay nàng ta tạo nên vì nàng ta muốn gả cho hắn. Nhưng khi biết được hắn là ngốc tử nên trói Nhạc Xích Vũ lên kiệu hoa mang đến Kim quốc hòa thân.

Nhạc Xích Vũ cười lạnh nhìn Nhạc hậu, đôi mắt vô biểu tình lãnh cảm nhìn vị thân mẫu của mình: “Vậy sao? Hắn là vương gia lại là ngốc tử sẽ khiến Thiệu Khánh đế chuyển đổi ý định sao? Mẫu hậu không sợ chọc giận Thiều Khánh đế khiến bá tánh lầm than sao?”

Nhạc hậu nhìn qua bên Dương Thiên Phong nở nụ cười dụ ngọt: “Xương vương Kim quốc muốn thú Vũ nhi hay là Loan nhi.” Sợ hắn không hiểu ý mình nên nàng hỏi thẳng. Dù sao cũng là ngốc tử, hắn sẽ không nghĩ gì đâu.

Dương Thiên Phong nhìn Nhạc hậu nở một nụ cười thiên chân, tay hắn ôm lấy thê tử bên cạnh như tuyên bố chủ quyền: “Nàng là nương tử của ta, của ta, của ta.” Nói xong hắn áp mặt hắn sát vào mặt nàng. Hiện hắn đang ăn môi không được sạch tránh ảnh hưởng đến độc trên mặt nàng.

Nhạc Xích Vũ ghét bỏ đẩy hắn ra: “Ngươi mau buông bổn cung ra, không cho phép chạm vào bổn cung.” Chỉ cần nghĩ đến sau này hắn ôm Nhạc Thanh Loan nàng đã cảm thấy khó chịu rồi.

“Nương tử nương tử, nàng làm sao?” Dương Thiên Phong không hiểu nhìn thê tử hỏi. Chẳng phải hôm qua nàng đối với hắn rất tốt sao, nàng còn gọi hắn tướng công mà. Hôm nay lại lạnh nhạt rồi?

“Bổn cung không phải nương tử của ngươi, ngươi không được gọi bổn cung như vậy.” Nhạc Xích Vũ mạnh đẩy hắn ra đứng lên quát. Lệ ngân trong đôi mắt nàng ngập tràn, mẫu hậu mẫu hậu ngươi nhìn kỹ, ta nhất định để Nhạc Thanh Loan gả cho tên ngốc tử này.

Dương Thiên Phong thấy được lệ trong mắt nàng tim hắn thắt chặt lại. Nàng là đang nghĩ đến chuyện lúc trước. Hắn ngồi một chỗ như ngây dại nhìn nàng nhưng rất nhanh tỉnh hồn lại nắm tay nàng hô to:

“Nàng là nương tử của ta, mẫu hậu bảo ta đến Nhạc quốc mang nàng trở về.” Nàng mới là thê tử của hắn, nàng mới là người lúc đầu hắn hứa hẹn. Nhạc Thanh Loan không phải, là hắn không biết sự tình nên ủy khuất nàng thôi.

Lúc này Nhạc đế vốn ở một bên xem cũng đã nhịn không được mà bước đến: “Vũ nhi Xương vương Kim quốc mới là vị hôn phu của ngươi.” Nữ nhi này là muốn suốt đời ở trong Lãnh cung mà qua sao? Đúng là sống trong phúc mà không biết phúc.

Dương Thiên Phong nghe vậy cũng đứng lên bước đến bên thê tử ôm lấy nàng: “Nương tử nương tử.” Mặt hắn gục lên vai nàng cọ cọ. Hắn biết nàng rất khó chịu nhưng hắn lại không giúp được gì, hắn thật vô dụng.

Nhạc Xích Vũ tức đến phì phò mà thở, mắt mở to trừng thân phụ mẫu của mình. Nàng cố nén lại giận không để bản thân mất bình tĩnh. Dạo này Nhạc Thanh Loan cũng là không có động đến nàng không nên kích động.

“Ngốc tử, mau buông bổn cung ra, nương tử của ngươi không phải bổn cung đã nghe rõ chưa?”

“Không phải không phải, nàng gạt người, gạt người, nàng mới là thê tử của ta.” Tâm hắn nhu bị hàng vạn hàng nghìn còn sâu bò lúc nhúc cắn vào vậy. Thống khổ mà hét to, tay ôm nàng xiết chặt vạn phần.

Nhạc đế Nhạc hậu thấy được đoàn sứ thần Kim quốc ở cách đó không xa, sợ là mạo phạm liền đồng thành hô: “Vũ nhi, không được ăn nói không chừng mực như vậy!” Nếu hiện Kim quốc tức giận mang binh thảo phạt, Nhạc quốc bọn họ liền khó mà giữ.

Dương Thiên Phong lấy trống lắc ra đưa cho thê tử: “Nương tử nương tử, nàng không vui cùng ta chơi trống được không?” Lúc trước nghe Trạch Nghiễm nói, nàng cùng hắn không vui đều chơi trống.

Nhạc Xích Vũ thấy được cái trống lắc kia không chút do dự hất xuống đất. Trống lắc tiếp đất lại như đời trước một dạng gãy làm đôi, dùi trống mặt trống mỗi thứ một nơi. Nhìn đến thời khắt kia, các đôi mắt trợn to, tâm của hai người như ngừng đập vậy, đến hô hấp cũng ngừng lại.

Dương Thiên Phong lúc này mới cảm nhận được đời trước khi nàng thấy trống lắc vỡ là cảm giác thế nào. Lúc đó hắn không nhớ ra nàng, nên sẽ không có chút cảm tình nào, nhưng hiện hắn thấu hiểu rồi. Lúc đó nàng ngồi trên đất khóc rống, hắn một chút động tâm cũng không có, đến mi mắt cũng không buồn nâng nhìn nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng phiền mà thôi.

Buông thê tử ra ngồi xổm xuống nhặt trống lắc lên, đôi mắt thiên chân có chút lệ ngân đau xót nhìn thê tử, nghẹn ngào nói: “Vỡ rồi!”

Nhạc Xích Vũ vốn cũng đau lòng muốn tiến đến, nhưng chân vừa nhấc đã đình trên không trung, hồi lâu mới thả xuống lạnh nhạt nói: “Vỡ rồi thì mua mới, bổn cung không có nhàn rỗi cùng ngươi chơi những trò ấu trĩ này.” Nói xong nàng phất tay áo rời đi.

Đôi môi mỏng mím thật chặt, hai tay dưới ống tay áo dài rộng xuôi theo thân người cũng xiết thành quyền thật chặt, đôi mắt hiện lên huyết tuyến rõ ràng cùng lệ quang dưới ánh mặt trời. Nàng không thể mềm mỏng, tuyệt đối không!

Dương Thiên Phong vừa đau lòng vừa tức đến điên, hắn hận hận trừng mắt Nhạc đế Nhạc hậu, quả nhiên bức thê tử hắn như vậy. Không nói một lời hắn đứng lên, đem tất cả những thứ có trên bàn đều hất xuống. Đương nhiên Nhạc đế Nhạc hậu không kịp phản ứng mà hứng trọn cái màn kia.

Hắn không quay đầu lại nhìn mớ lộn xộn sau lưng mà đuổi theo thê tử. Đi an ủi nàng mới là quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.