Công Chúa Hòa Thân

Chương 26: Lợi dụng ngốc tử



Dương Thiên Phong bị đuổi ra ngoài cùng Dư thị chơi đùa. Dư thị là một người hiện đại lại đáp ứng qua Nhạc Xích Vũ giúp tên ngốc tử này chữa trị thế nên cùng hắn có đôi lời hàn huyên.

“Uy uy!!!” Nàng nhướng Dương Thiên Phong ngoắc ngoắc ngón tay khi thấy hắn đối diện một mỹ nhân xinh đẹp như mình mà lại phân thần nhìn tẩm cung bên trong.

Dương Thiên Phong quay sang nhìn Dư thị như thể ‘nói đi ta nghe’, biểu tình đến đáp lại cũng lười. Hiện thê tử ở bên trong, nếu nàng bước ra thấy hắn cùng nữ nhân khác nói chuyện nhất định sẽ buồn bã. Hiện nàng là đang khổ sở vì dung mạo bị hủy nên hắn không thể không để ý chuyện này.

Dư thị cười cười nói: “Đến đây ngồi, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi.” Tay ngọc vỗ vỗ cái ghế đá bên cạnh mình.

Dương Thiên Phong đứng ở cách Dư thị một quãng không xa không gần cực lực lắc đầu cự tuyệt: “Không qua không qua.” Đột nhiên Dư thị nhìn hắn bằng ánh mắt mê luyến như vậy để làm gì? Đã hai đời, nàng lúc nào cũng dùng nhãn thần nhìn hắn như nhìn thấy bạc vậy, đây khiến hắn cảm thấy có nghi tâm.

“Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao, mau qua đây.” Dư thị không chút thục nữ quát to, tiện thể vỗ mạnh vào cái ghế bên cạnh chỉ định ngốc tử phải ngồi ở đó.

Dương Thiên Phong đưa hai tay che mắt như khóc vậy: “Ngươi, ngươi to tiếng quát nạt ta, ta méc mẫu hậu, méc nương tử.” nói xong hắn xoay người dự định bỏ chạy vào trong tẩm cung.

Dư thị nhanh hơn một bước chạy tới túm vai hắn, không chút lưu tình kéo đến bên ghế ấn xuống: “Ngồi ở đây không được phép vào trong.” Trong lòng nàng lúc này có cảm giác khi dễ tiểu hài tử thật thích a.

Dương Thiên Phong dùng đôi mắt vừa bị chà xát mà đỏ hoe lên nhìn Dư thị. Nữ nhân này lúc đầu nghe đồn rất hiền lương thục đức, nhưng không hiểu sao cả hai đời từ lúc gả cho Dương Cảnh Phong liền bát phụ thành cái dạng này. Nếu là để thê tử cùng nàng thân cận nhất định ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Không được, hắn phải nghĩ cách tách ra thôi.

“Ngươi...ngươi khi dễ ta, khi dễ ta!”

Dư thị ngồi xuống bên cạnh lấy điểm tâm nhét vào cái miệng đã liên tục đóng mở của hắn để chặn lại những âm thanh phiền phức, nàng mở miệng cười dụ dỗ: “Không có, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút thôi. Bên trong, mẫu hậu cùng A Vũ đang nói chuyện cơ mật, tiểu hài tử như ngươi không nên vào làm phiền.”

Khóe miệng của Dương Thiên Phong một co môt rút, nữ nhân này, dám nói hắn như vậy. Bất quá, hiện hắn phải trang, nên trang giống một chút. Hít hít mũi, nhai nhai điểm tâm trong miệng không đáp như là đợi Dư thị nói phần tiếp theo.

Dư thị thấy hắn ngoan ngoan cũng yên tâm thở dài một hơi, thán: “Ta nói ngươi thật là, A Vũ thật xấu số mới gặp được một tên như ngươi.”

Dương Thiên Phong ngẩng ngơ cũng không đáp. Dư thị nói đúng, đời trước nàng đúng là vận khí không tốt, nhưng đời này, hắn tuyệt không để nàng như đời trước nữa.

“Ngươi biết A Vũ muốn gì không?” Dư thị không nhìn hắn tiếp tục hỏi.

Dương Thiên Phong theo đó lắc đầu, hắn thực sự muốn biết nữ nhân này muốn nói gì a.

“Nàng là muốn một trượng phu yêu thương nàng, có thể bảo vệ cho nàng, ngươi được sao?” Dư thị liếc mắt nhìn hắn hỏi. Dung mạo tốt có ích lợi gì. Cũng như Dương Cảnh Phong vậy, đẹp có lợi ích gì, ngồi mộc lăn đến chuyện cá nhân cũng làm không xong.

Dương Thiên Phong nuốt ngụm điểm tâm, vỗ vỗ ngực nói: “Ta yêu thương nương tử, ta bảo vệ nương tử.” Đương nhiên, hắn nói được làm được.

Dư thị không chút khách khí bật cười to: “Nói thì cũng vô dụng, bằng vào ngốc tử như ngươi, trên đời này trừ A Vũ vì bách tính Nhạc quốc mà hòa thân ra sợ là cũng không còn nữ nhân thứ hai dám gả cho ngươi.”

Dương Thiên Phong cau mày lại rất nhanh thả lỏng: “Nhưng là...nhưng là ta làm được nha.”

Dư thị nói không sai. Đời trước hắn cũng từng nghĩ rằng Nhạc Thanh Loan vì bách tính Nhạc quốc mà gả cho hắn nhưng bị Nhạc Xích Vũ lén lút tráo đổi. Nhưng lúc đó quá tin tưởng nàng ta nên cũng không nghĩ lại đến bản thân là ngốc tử Nhạc Xích Vũ không có lý do nào làm như vậy. Rõ ràng gả đến Ly quốc cho Tô Lập Sênh vẫn tốt hơn một ngốc tử như hắn.

Lúc này thì Dương Thiên An đến, chào hỏi qua vài câu liền tiến tẩm cung thỉnh an Thiệu Khánh hậu. Hai người bọn họ lại tiếp tục quay trở về đề tài trên.

Dư thị nhìn nhìn hắn, quan sát một trận khá lâu. Trong tiểu thuyết hay viết nam chủ nhà đế vương sẽ giả ngốc để bảo toàn tính mạng hoặc điều tra chuyện gì đó, sẽ không phải tên ngốc tử trước mặt cũng như vậy chứ?

Nhưng nàng nhìn thấy nào cũng thấy không giống là giả bộ. Vì đại cuộc, vẫn phải thử một chút. Nàng ké ghế sát sát đến chỗ hắn cười cười: “Chúng ta ngồi gần một chút tránh bị gió thổi trúng cảm nhiễm phong hàn.”

Trán của Dương Thiên Phong đổ xuống vô số vạch đen, đến cùng nữ nhân này là muốn gì ở hắn? Nhưng lúc nãy ánh mắt dò xét kia hắn thấy rõ ràng, nàng là phát hiện thứ gì?

Hắn đứng bật dậy lắc đầu cự tuyệt: “Không được không được, nương tử không thích ta cùng nữ nhân khác thân cận.” Không thể để nữ nhân này biết được chuyện gì. Nàng là thê tử của tam hoàng đệ mà tam hoàng đệ đang hoài nghi hắn hại đại hoàng huynh, nếu là sớm lộ chuyện sẽ không thành.

Dư thị cũng đứng lên ấn hắn ngồi trở lại ghế, tay không rời khỏi vai hắn mà cứ vỗ vỗ: “Ngươi khẩn trương cái gì, A Vũ còn ở bên trong còn chưa có ra.”  Nàng nên thử như thế nào mới tốt đây?

Dương Thiên Phong trừng mắt nhìn cái tay kia đang đặt trên người mình cực kỳ khó chịu. Nữ nhân đã thành thân còn có thể cùng nam nhân khác thân cận như vậy? Đó là còn chưa kể đến hắn còn là phu huynh của nàng ta.

Ngay khi hắn muốn hất ra thì Nhạc Xích Vũ cũng từ trong tẩm cung đi ra. Hắn tiện thể không chút để ý đến Dư thị mà đứng lên chạy đến chỗ thê tử giải thích: “Nương tử nương tử, ta không có chạm nàng, là nàng chạm ta.” Tay chỉ về phía Dư thị tố cáo.

Trạch Nghiễm từng nói cùng hắn Nhạc Xích Vũ vì dung mạo không tốt nên rất tự ti. Lúc hai người bọn họ được xem là thân cận thì có cùng nhau thường xuyên xuất môn. Mà hắn thấy những nữ nhân khác đều là bay vào đó khiến nàng đều là giận dỗi khóc lóc mà hồi phủ.

Dư thị bị hành động đột ngột tác động suýt đứng không vững mà ngã xuống, cũng may tay giữ lại cái bàn mới ổn định được thăng bằng. Nàng chống hông quát: “Dương Thiên Phong, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Dám đối đãi với cô nãi nãi như vậy.” Tên ngốc tử đáng chết, nếu không phải lợi dụng hắn nàng sẽ nói chuyện dễ nghe với hắn như vậy sao?

Nhạc Xích Vũ hiện tại lại không chút nào để ý đến hành động thân mật kia của hai người. Dù gì thì nàng cũng quyết tâm rời xa hắn đến Ngạn quốc rồi, còn quản hắn cũng nữ nhân khác thân mật thế nào để làm gì.

Bước đến bên Dư thị cười nói: “A Tịch không nên động nộ, vương gia là không cố ý.”

“Hắn là cố ý muốn ta ngã mới vừa lòng.” Dư thị hậm hực ngồi xuống ghế hừ hừ vài tiếng.

Dương Thiên Phong ôm chặt thê tử nhìn qua như là rất sợ Dư thị ăn thịt hắn vậy. Nữ nhân này còn dám mang tục danh của hắn ra mà gọi nữa chứ.

“Ngươi...nương tử nương tử, nàng khi dễ ta...” Hắn trực tiếp cáo trạng, tay chỉ chỉ Dư thị, chân lại liên tục dẫm dẫm dưới đất.

Nhạc Xích Vũ không để ý đến hắn mà hướng Dư thị nói: “Đi thôi, đến Việt vương phủ tham quan một chút.”

Dư thị tuy không cam lòng như nhớ đến kế hoạch của bản thân cũng nuốt khẩu khí xuống đưa đôi phu thê này đến phủ của mình. Dù sao nếu là thành công...haha...nàng là có cuộc sống phú quý tự do rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.