Công Chúa Kiêu Ngạo!

Chương 17: Hoạn nạn (1)



Chu Tịnh Hà ngơ ngác nhìn điện thoại tĩnh lặng đặt trên bàn gỗ hồi lâu. Cũng không biết đã nói những gì, chỉ thấy cô nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu cùng với chua xót. Cô đưa mắt nhìn xa xăm, trong đầu hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ bay bay lượn lượn, khiến cô có chút đau đầu. 

Cũng chỉ ngồi lại quán cà phê cổ điển đó một lát, xong lại gọi điện cho tài xế, trở về Chu gia.

Về đến Chu gia cô đi một mạch lên phòng, đóng cửa mạnh đến mức tạo ra tiếng vang lớn, hại Triệu quản gia hoảng hốt một lúc. Cô không biết mình đang tức giận điều gì? Chỉ thấy trong lòng rất khó chịu, cũng không hiểu nguyên do. Lăn lộn trên giường suy nghĩ thật lâu, thật lâu, lâu đến mức khiến cô mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say.

Lúc Chu Tịnh Hà tỉnh dậy trời đã tối muộn. Nguyên do thức giấc cũng vì quá ồn ào, mà tội nhân gây ra chuyện ồn ào đó vẫn chưa chịu im lặng. "Ting, ting, ting..." Điện thoại ngay bàn trang điểm vẫn reo liên hồi không có biểu hiện dừng lại. Cô lay lay thái dương, mệt mỏi đưa tay với lấy điện thoại, chẳng buồn nhìn lấy tên hiển thị, liền trả lời điện thoại, đem điện thoại áp vào tai: "Alo? Có chuyện gì vậy?"

Bên đầu dây kia truyền đến tiếng thở quen thuộc: "Chu Tịnh Hà?" Cô nhíu mày, nhìn lại tên hiển thị, mày liễu càng nhíu chặt hơn, chưa kịp trả lời lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp, anh nói tiếp "Em ở đâu? Không đến chỗ luyện tập? Em muốn chọc điên Diệp Chính Đình thì mới vừa lòng sao?" 

Chu Tịnh Hà nghi hoặc "Không phải ngày mai mới luyện tập sao?" 

Quả nhiên đầu dây bên kia lập tức nghiêm chỉnh, bộ dáng không đứng đắng thoáng chốc tan biến, lại nghe giọng nói của anh đầy gấp gáp: "Em không nhận được tin nhắn từ anh? Diệp Chính Đình anh ta nổi hứng thay đổi lịch rồi? Hẹn sáu giờ hôm nay, bây giờ đã là sáu giờ ba mươi phút, em muộn ba mươi phút rồi." 

Cô trả lời qua loa một chốc rồi tắt máy, màn hình hiện lên hai tin nhắn của anh và bốn cuộc gọi của Diệp Chính Đình, cô cong cong khoé môi không biết nghĩ điều gì mà đôi mắt loé sáng. Chu Tịnh Hà cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng chuẩn bị rồi đến ngay chỗ luyện tập thân quen.

.o0o.

Luyện tập vật vả năm ngày liên tiếp, khiến thân thể cô có chút đau nhức rồi. Chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc thi tranh tài, cô có chút hào hứng cùng với mong chờ. Tuy Chu Tịnh Hà không thích bị ép buộc vào cuộc thi nhảy nhót, nhưng đã tham gia rồi cô cũng rất nghiêm túc tập luyện. Không thích là một chuyện, thể diện là một chuyện khác nữa. Mà gia đình cô nổi tiếng khắp Châu Á, đương nhiên không thể mất mặt trong một cuộc thi nhỏ bé này được.

Hôm nay ngoài trời có chút nóng, đã sắp chuyển sang mùa hạ rồi thời tiết cũng nóng lên không ít. Cô cùng Hàn Mễ Mễ hẹn nhau đi chơi. 

Chu Tịnh Hà lúc đầu nhận được cuộc gọi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Cô cùng Hàn Mễ Mễ lượn qua lượn lại ở trung tâm thương mại, đi đến đâu họ quét sạch đến đó, nào là quần áo, giày dép, túi sách, tất cả đều bị quét sạch. Đến khi cảm thấy xách không nỗi, không còn chỗ để xách nữa mới hài lòng mà gửi đồ đem về.

Sau đó, cả hai lưỡng lự một thời gian khá lâu rồi quyết định đi spa. Dưỡng da mặt, tắm trắng mát-xa đủ thứ chuyện trên đời họ đều làm hết. Thư giãn đến cả người nhẹ nhỏm, nặng nề trong lòng bay đi không chút dấu vết.

Vui vẻ tận hưởng cả một ngày trời. Tối đến Hàn Mễ Mễ lại muốn đi chợ đêm. Chỗ từ trước đến nay cả hai chưa bao giờ đặt chân đến. Cũng không hiểu rõ chợ đêm rốt cuộc bán những thứ gì. Sự tò mò dâng lên đến tột cùng, cô cùng Hàn Mễ Mễ quyết định chọn chợ đêm làm đích đến.

Hỏi thăm những người gần đấy một lúc lâu mới tìm được đường dẫn đến chợ đêm. Đứng trước con hẻm vắng vẻ tối tăm, trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an. 

"Tiểu Mễ, tớ thấy hay là khi khác hãy đi. Tớ cảm thấy có chút bất an." Chu Tịnh Hà đưa tay lên ngực, cảm thấy trong lòng đang nháo nhào lên, có chút sợ hãi nói.

Hàn Mễ Mễ cười cười, nắm lấy tay cô: "Hà ngốc, chỉ là một con hẻm thôi, có gì đáng sợ. Tớ muốn đi hôm nay cơ!" 

Cô mím môi, suy nghĩ cặn kẽ "Tiểu Mễ, hay là đợi một lát nữa có người tới rồi chúng ta cùng đi chung?" 

Hàn Mễ Mễ lắc đầu "Sớm hay muộn cũng có gì khác nhau đâu? Bây giờ đi ngay đi, Hà... Cậu yên tâm có tớ bảo vệ cậu!" Nói rôi chẳng để cô kịp phản bác liền kéo tay cô đi vào trong.

Không biết ma xui quỷ khiến hay sao nỗi bất an của Chu Tịnh Hà là có thật. Là bọn cô quá xui xẻo, hay là đi chơi quên xem ngày rồi?

Phia trước mặt là bọn đầu gấu mặt dày mày dạn, trên đầu tóc đỏ đỏ xanh xanh, toàn thân xăm kín cả người, tên đầu đàn còn có vết sẹo lớn ngay mặt trên môi hút một điếu thuốc to tướng. Nhìn bọn chúng đứng đó cứ như là chờ sẵn ở đó vậy? 

Bao vây mọi phía giữa cô và Hàn Mễ Mễ bên tai còn truyền đến những tiếng cười mang rợn cùng với tiếng trêu ghẹo thô tục. Cô nghiêng đầu nói thì thầm vào tai Hàn Mễ Mễ: "Cậu nói xem? Cậu bảo vệ tớ như thế nào?" 

Hàn Mễ Mễ bây giờ gương mặt trắng bệch, có thể là sợ hãi đến mức sắp xĩu đến nơi rồi, giọng run nói "Tịnh Hà, tình huống này cậu còn có thể nói đùa sao?" 

Chu Tịnh Hà nhìn xung quanh một lượt "Tiểu Mễ, ngay chỗ tên tóc hồng có một khoảng trống, lát nữa tớ đánh lạc hướng bọn chúng, cậu nhắm vào chỗ đó mà chạy ra ngoài. Tớ nói "bây giờ" cậu liền theo hướng tên đó mà chạy hiểu không?" Giọng nói đầy nghiêm túc, sợ là hôm nay cô không qua khỏi rồi.

Chu Tịnh Hà cười, giọng nói nhàn nhạt bình tĩnh đến lạ. Co ai biết rằng hiện giờ cô cũng đang rất hoảng loạn, chỉ là cô biết Hàn Mễ Mễ cũng đã rất sợ đến mức sắp mất kiểm soát rồi, nếu cô không trấn định lại. Chỉ sợ cả hai không thể qua khỏi hoạn nạn này.

Hàn Mễ Mễ lắc đầu, định phản bác lại liền bị cái trừng mắt của cô làm cho nín thinh, đầy miễn cưỡng nói "Được." một cái.

Chu Tịnh Hà hai lòng nhìn biểu hiện của Hàn Mễ Mễ, do dự một lát mới tiến lên phía trước, cô ngập ngừng có chút hoảng sợ, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần mỉm cười nham hiểm: "Cho hỏi các anh đứng chặn hết lối đi là có ý gì?" 

Một tên tóc vàng cười lớn, giọng nói mang theo vài tia giễu cợt: "Cô em nhìn mà không hiểu sao?"

Cô liếc Hàn Mễ Mễ một cái, hít một hơi dài tiếp tục nói: "Haha, đương nhiên là tôi hiểu, chỉ là thấy bộ dạng các anh quá xấu, nuốt không thể trôi." 

Nghe xong lời cô nói, mấy tên thanh niên còn lại cũng nháo nhào cả lên, một số tên còn văng tục chửi mắng. Đột nhiên gió to, cuốn theo cát lấn át hết thảy giọng nói của những tên kia. Chu Tịnh Hà gật đầu hét lên: "Bây giờ." Hàn Mễ Mễ nghe thấy không một giây phút chậm trễ liền nhắm ngay chỗ trống của tên tóc đỏ mà chạy.

Chu Tịnh Hà cũng chạy ngay theo, chỉ là chậm một chút liền bị tên tóc tím gần đó nắm lấy kéo ngược trở về.

"Cô em? Muốn đi đâu? Bạn em bỏ em mà chạy rồi? Chậc chậc, bất quá bọn anh cũng không ngại, cùng chơi với một mình em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.