Cuộc đời vốn chênh đênh bấp bênh khó hiểu, không ai hiểu rõ được ngày sau sẽ như thế nào, cũng không ai có thể đoán trước ý trời chính vì vậy sống cho ngày hôm nay thôi là đủ rồi.
Ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu rọi mọi nơi, những ngóc ngách tối tăm cũng được hưởng thụ một chút ánh sáng nhạt này.
Không gian tĩnh mịch của màn đêm, cái thời tiếc se se lành lạnh này khiến người ta vừa dễ chịu lại vừa ưa thích.
Giữa màn đêm yên ắng như thế, phong cảnh hữu tĩnh như thế lại truyền đến tiếng hét của một chàng thanh niên, tiếng hét vang lên xé toạt bầu trời, hoà vào hư không phá tan đi sự yên tĩnh vốn có.
Mà Diệp Hạo Thần vừa mới phun ra một câu đùa giỡn cô, trên lưng lại truyền đến một trận đau thấu đến xương tuỷ khiến anh có chút không kiềm chế được mà thét lên.
Người này! Người này ngang nhiên đánh anh, nhéo anh? Hức, con người đúng là không có lương tâm. Nửa đêm nửa hôm mệt mỏi, vất vất vả vả đến cứu cô, an ủi cô, cưng chiều cô, cõng cô đi đến nơi mà cô thích. Rốt cuộc! Rốt cuộc anh đổi lại được cái gì cơ chứ? Hừ hừ, hiện giờ trên lưng vẫn truyền đến một trận đau lờ mờ hư hư ảo ảo. Diệp Hạo Thần bĩu môi, hiện giờ anh lập tức muốn quẳng cái người trên lưng xuống đất rồi. Nhưng cũng đành vậy, lí trí kêu gào thế nào anh cũng không nỡ. Con tim ngu ngốc, đáng hận này!
"Em mạnh tay quá rồi a..." Một giọng nam mềm nhũn vang lên, khác hẳn với cơ thể to lớn đang vững vàng cõng cô từng bước từng bước lên trên đinh núi.
Chu Tịnh Hà đối mặc với hoàn cảnh này xin phép được từ chối cho ý kiến.
Người này ngược lại thấy cô im lặng cũng không nhượng bộ, cả người to lớn lắc lư làm mình làm mẩy, giọng nói nũng nịu khiến người ta sởn gai óc vang lên: "Tịnh Hà, Hạo Thần đau lưng, rất đau lưng a..."
Phụt!
Chu Tịnh Hà bây giờ hận ngay lập tức muốn phun ra cái gì đó gì.
Lời nói này khiến cô nhớ tới...
"Hạo Thần, Tịnh Hà không muốn về nhà đâu. Không muốn về nhà đâu a..."
Nhớ tới... lời nói của cô.
Hắn ta bắt chước cô thì thôi đi, làm mình làm mẩy thì thôi đi hiện giờ còn dùng giọng nói dẹo như kẹo kéo khiến cô muốn nôn rồi. Không được, cô nghiêm túc cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương!
Khoé môi giật giật, giọng nói trong trẻo mang theo mười phần sát khí, "Đau lưng thôi sao? Hiện giờ tôi ngay lập tức muốn khiến toàn thân anh chỗ nào cũng đau!"
Tim Diệp Hạo Thần run lên một cái, cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc ngay cánh mũi anh đành ngậm chặt miệng. Hức, con người này thật là... con người này đúng là không biết đùa mà!
Cô cảm thấy anh dường như đang trẻ con hoá đi? Công nghiệp hoá, hiện đại hoá là giúp ích cho đất nước mà? Nhưng trẻ con hoá này có hại cho cô! Con người trẻ con kia đang giận dỗi, cô cũng nhanh chóng không để ý đến anh nữa dời tầm mắt liếc nhìn phong cảnh trên núi.
Dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, phiền muộn trong lòng tiêu tán phân nữa cô thiết nghĩ cả đời này đều như thế này thì thật là tốt. Lại vội xua đi suy nghĩ chính mình, Chu Tịnh Hà cười nhạt dứt khoát không suy nghĩ nữa ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.
Đường lên đỉnh núi có chút khó khăn cũng bị anh đánh bay, trên đỉnh núi cao chót vót cúi người nhìn xuống những ngôi nhà kia thật bé nhỏ trong vòng tay. Anh đặt cô ngồi vào ghế đá, cả người Diệp Hạo Thần cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.
Từng đợt gió lạnh gào thét cuốn lấy những tán cây, khiến chúng đung đưa lại nghe thấy âm thanh gió quét rào rào vang dội bắt tai vô cùng, mấy chiếc lá vàng từ trên những tán cây uốn éo lượn vài vòng trên không trung cuối cùng cũng chịu tiếp đất một cách đẹp mắt. Trên nền đất phủ đầy lá cây, chỉ cần vô ý giẫm phải cũng sẽ khiến chúng kêu lên những âm thanh lạ lẫm. Ánh trăng vô thức sáng trên bầu trời bao la rộng lớn.
Bầu trời ở thành thị chỉ có quanh quẩn vài ba ngôi sao, nay bầu trời trên núi lại vô vạn ngôi sao bé nhỏ tròn vo đang chiếu lấp lánh tô điểm thêm cho bầu trời càng lúc càng lộng lẫy. Người ta nói vì núi gần với trời nên mới nhìn thấy được những ngôi sao kia rõ hơn. Còn nữa, trên đỉnh núi không một thứ cản trở, ngôi sao muốn bị che khuất cũng không thể nào xảy xa được. Trên đỉnh núi nhìn xuống, ngôi nhà bé xíu, phát sáng đẹp mắt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, từng cơn lạnh lẽo như thấm vào xương tuỷ khiến cả người nhỏ bé Chu Tịnh Hà giờ đây lạnh giá theo ý thức nhích về phía anh một chút cả người cũng rúc vào lồng ngực ấm áp mà sưởi.
Xét như thấy biểu hiện của cô, anh hài lòng không thôi. Trên khoé môi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, hờn dỗi lúc nãy cũng nhanh chân chạy mất hút.
Mặc dù trong lòng đang rất thoải mái nhưng trên môi anh vẫn mang theo ý trêu ghẹo: "Ái phi, nàng lợi dụng trẫm?"
Trên đỉnh đầu có tiếng cười trầm thấp lại nghe đến câu nói cổ đại của các vị hoàng đế thời xưa bất giác cả người cô căng cứng, đờ cả người.
"Hiện giờ ta chỉ đang xem chàng là một đốm lửa nhỏ, một cái lò sưởi không hơn không kém. Hoàng thượng người đừng có mà suy nghĩ quá nhiều cẩn thận hại long thể."
Khoé môi đang cười của anh mất hẳn khi nghe cô nói như vậy, không chịu thua kém tiếp tục, "Hoang đường! Người đâu lôi Chu phi ra chém đầu thị chúng!"
Hình như diễn nhập vai quá hay sao ngay sau khi Diệp Hạo Thần kết thúc câu nói cả hai vô thức quay đầu nhìn về phía sau trống vắng không người, lại quay về mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau.
"..."
Không khí trôi qua vô cùng miễn cưỡng, vài giây trôi qua rồi mà hai người vẫn chưa có phản ứng, trong lòng lại có cảm xúc khó nói nên lời. Nếu như ở thời đại cổ đại kia chắc hẳn cả hai cũng rất giống đi?
"Phì.."
Tiếng cười cùng lúc vang lên. Cả hai người nhìn nhau không nhịn được bật cười. Đúng là rất nhập vai, rất giống.
"Mà thôi, trẫm ngược lại muốn thị tẩm với nàng trước. Ái phi an tâm, thị tẩm xong trẫm sẽ cho người lắp máy sưởi cho nàng. Ái phi, thị tẩm nào!!!"
Chu Tịnh Hà che miệng cười e thẹn, giả dụ như những cô nương thời trước, đưa ống tay áo lên đến cánh mũi, "Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ thiếp có thể khiến cả người hoàng thượng bị đau nhức rồi..."
Mặt Diệp Hạo Thần nghệch ra, trong đầu có vô vạn dấu chấm hỏi bay lòng vòng, nói đau nhức cũng là cô đau nhức nha? Môi mỏng nghi hoặc phun ra hai từ: