Song Duyệt thật không dễ dàng gì mới đuổi theo sau Văn Tử Hi cách còn không xa, nhưng nhìn thấy cửa phòng Ninh Hàn Lâm vừa mở ra, công chúa đã phi tới nhào vào trước ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo của Ninh Hàn Lâm.
Ninh Hoài thuận thế đỡ lấy Văn Tử Hi đang nhào tới, hơi sửng sốt, phía trước ngực xiêm y của hắn đã bị nước mắt làm ướt nhẹp một mảnh.
“A Hoài, a Hoài…” Văn Tử Hi ôm chặt lấy Ninh Hoài, trong miệng cứ lặp lại tên của hắn, cả người không ngừng run lên, toàn thân giống như một con thú nhỏ bị lạc đàn.
Ninh Hoài trong lòng như bị bóp nghẹn một cái, đau theo từng cơn nức nở của nàng. Hắn ôm lấy thân thể yếu ớt của công chúa, ra hiệu cho Song Duyệt lùi xuống trước.
“Không sao, không sao nữa rồi, có ta ở đây.” Ninh Hoài giọng dịu dàng an ủi, trên tay vuốt theo sống lưng đầy căng thẳng của nàng, “Ta ở đây.”
Nửa đêm mà còn khóc thành thế này, e là gặp ác mộng rồi.
Văn Tử Hi kéo vạt áo trước ngực Ninh Hoài, nghe tiếng tim chàng đập mạnh mẽ, nhận thức được hắn không có vứt bỏ nàng, nghe hắn nói hắn đang ở đây, lại càng không sao ngăn được nước mắt.
“A Hoài, ta sợ.” Văn Tử Hi nức nở nói, nàng từ trong ác mộng chợt bừng tỉnh, trong mộng nàng phảng phất nhớ về kiếp trước, nàng bị Phùng Uyên thấy chết mà không cứu, thậm chí còn bị y đánh chửi, lại không có Ninh Hoài bảo vệ nàng, không có Ninh Hoài tới cứu nàng.
Công chúa bừng tỉnh, nước mắt đã ướt hết gối, trong lòng còn tràn ngập cảm giác hoảng sợ, bất lực, nàng liền không màng tất cả giữa đêm phải đi tìm Ninh Hoài của nàng, xác định Ninh Hoài không có bỏ rơi nàng.
“Đừng sợ, có ta đây.” Ninh Hoài ôm nàng chặt hơn một chút, “Nàng gặp ác mộng sao?”
Văn Tử Hi nhẹ nhàng gật gật đầu. Nàng được Ninh Hoài ôm chặt vào trong lòng, cơn tuyệt vọng hoảng sợ trong giấc mộng kia cũng được xoa dịu đi một chút.
Ban đêm có gió thổi qua, Ninh Hoài ôm Văn Tử Hi, cảm thấy có chút lạnh.
Hai người đang đứng trước cửa, còn chưa bước vào trong phòng.
Văn Tử Hi vẫn vùi đầu vào ngực Ninh Hoài mà khóc nức nở.
Ninh Hoài dưới ánh đèn đang sáng nhìn đằng trước Văn Tử Hi, phát hiện nàng chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cổ áo có chút lỏng lẻo, đầu tóc rối tung không biết là bị nước mắt hay mồ hôi dính vào sau gáy một mảng lớn.
Lại nhìn xuống bên dưới, dưới màn đêm, đôi chân nhỏ trắng nõn đang đứng trên sàn nhà đen sì sì, cực kì chói mắt.
Nàng đi chân trần!
Vẫn bộ dạng này mà chạy tới đây.
Ninh Hoài cau mày, khom người nhấc đôi chân trần của công chúa, đặt ngang cơ thể đang ngả vào trong lòng của Ninh Hoài khóc thút thít và ôm lên.
“Ơ?” Văn Tử Hi khóc đến sưng đỏ cả mắt, ánh mặt lộ ra thần sắc khó hiểu, cánh tay tự nhiên lại ôm lấy cổ Ninh Hoài
“Ai để Người ăn mặc phong phanh như này chạy ra ngoài?” Ninh Hoài nhẹ giọng trách, lại nhìn đôi chân nhỏ bé, xinh đẹp của nàng, “lại còn chân trần nữa! Nhỡ cảm lạnh phải làm sao?”
Văn Tử Hi bây giờ mới thấy đôi chân lạnh lạnh, nhớ lại lúc mình chạy đi căn bản là không có tâm trí để đi giày.
“Đừng.” Văn Tử Hi giữ cổ Ninh Hoài không để cho chàng nhìn thấy chân của nàng, rồi lại ở trong lòng Ninh Hoài co co chân, muốn giấu chân ở trong ống quần.
“Đừng xem mà.” Nàng tới khóc cũng quên rồi, cứ thế xấu hổ đến mặt đỏ rần.
Mẫu hậu từng nói vị trí lấy làm trọng nhất trên người một nữ nhi chính là đôi chân, ngoài trượng phu của mình ra, nhất định không thể để người khác nhìn thấy.
Trong “Nữ Đức” thậm chí còn thuật lại có một số phu nhân chỉ vì không cẩn thận bị người khác nhìn thấy chân của mình mà phải tự vẫn để giữ trọn trinh tiết.
Ninh Hoài vừa rồi mới là lo lắng cho nàng đi chân trần như vậy rất dễ bị cảm lạnh, lại thấy nàng nói như vậy, liền cũng phản ứng lại, có chút ngượng ngùng mà nhìn đi chỗ khác.
Lại là một trận gió lạnh phất qua, Ninh Hoài áng chừng trên tay nhưng thực sự cũng không biết nàng nặng bao nhiêu, hắn vốn dĩ muốn ôm nàng về phòng của nàng, nhưng khi bước chân đi thì đột nhiên dừng lại một lúc, quay người, trực tiếp ôm nàng vào trong phòng hắn.
Ninh Hoài đặt Văn Tử Hi lên trên giường hắn.
Văn Tử Hi sau khi bị nhìn thấy chân cứ đỏ mặt và nói không nên lời, vừa mới chạm tới giường là vội xoay người lăn ra từ trong ngực Ninh Hoài, kéo cái chăn trên giường của Ninh Hoài, rồi che kín đôi chân trần của mình.
Ninh Hoài thấy nàng phản ứng, có chút chột dạ.
Hắn nếu như nói sớm đã nhìn thấy hết những thứ nên nhìn và những thứ không nên nhìn của nàng vào đêm lễ hoa đăng lúc nàng bị rơi xuống nước, nàng, sẽ lại là phản ứng gì đây?
“Chàng, chàng hãy quên hết những thứ chàng vừa nhìn thấy đi.” Nàng quay mặt về phía tường, không dám nhìn Ninh Hoài, tai và cổ đều ửng lên một lớp hồng nhạt nhạt.
“Ta…không thấy gì.” Ninh Hoài nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói dối.
Văn Tử Hi hừ một tiếng, dùng chăn tự bọc mình thật chặt, trên chăn vẫn phảng phất mùi nhè nhẹ trên cơ thể hắn rất dễ ngửi thấy.
Ninh Hoài tự khoác thêm cho mình một cái áo, ngồi bên cạnh giường: “Trong lòng dễ chịu hơn chút nào không?”
Nàng nửa đêm còn khóc tới tìm hắn, mà không làm hắn đau lòng muốn chết ư.
Văn Tử Hi vừa rồi chỉ sốt ruột chân của mình đã bị chàng nhìn mất rồi, giấc mộng đau khổ, kinh hãi kia đã bất giác mà dịu đi nhiều.
“Tốt nhiều rồi.” Văn Tử Hi sờ sờ trước ngực mình, chỗ đó không còn hoảng loạn như nãy nữa rồi.
“Vậy thì tốt.” Ninh Hoài cười, đứng dậy đi rót cho nàng một ly trà.
Chàng không định hỏi công chúa rốt cuộc là đã gặp ác mộng gì, cả khi tỉnh dậy đến giày còn không kịp xỏ mà tới tìm chàng--- sợ lại gợi cho nàng nhớ lại nỗi đau khổ đó.
Văn Tử Hi ngồi trên giường, đỡ lấy chén trà Ninh Hoài vừa rót, uống một ngụm.
“A Hoài.” Văn Tử Hi tay ôm ly trà, đầu mũi có chút hồng, âm thanh vẫn còn khan khan sau trận khóc “Chàng tại sao không hỏi ta đã mơ thấy gì, mà nửa đêm còn khóc tới tìm chàng?”
Ninh Hoài ngồi lại gần nàng một chút, kéo kéo chăn cho nàng: “Nàng đây không phải đã tới tìm ta rồi sao, những giấc mơ không tốt kia hãy cứ quên nó đi là được rồi, không cần phải nhớ nó.”
Văn Tử Hi đặt ly trà trong tay xuống, cầm tay Ninh Hoài, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, một giọt nước mắt đã rơi xuống mu bàn tay của chàng.
“Ta là một người xấu.” Nước mắt Văn Tử Hi lại bắt đầu rơi xuống lã chã, “rất xấu, rất xấu.”
Chính là bởi nàng là người quá xấu rồi, kiếp trước không phân biệt được rõ ràng tốt xấu trắng đen, không phân biệt được đâu là thật lòng đâu là giả dối, cuối cùng mới nhận kết cục rơi xuống hồ chết đuối trước mắt của Phùng Uyên.
Ninh Hoài nâng mặt nàng lau khô nước mắt, nhíu mày nói: “Nàng có chỗ nào xấu?”
Nàng rõ ràng đáng yêu chết đi được.
Văn Tử Hi lấy hơi, xương nhỏ nơi cổ hít từng cái một phát ra: “Ta......ta......”
Nàng vẫn không thể nói bản thân là được hồi sinh, kiếp trước đã làm ra chuyện rất có lỗi với chàng.
“Ừm?” Ninh Hoài như đang đợi nàng nói tiếp.
Văn Tử Hi chần chừ một lúc, bỗng nhiên xoay người ngồi quỳ ở trên giường, đôi mắt nhìn đối diện Ninh Hoài.
“Ta sẽ đối tốt với chàng cả đời!” Văn Tử Hi nói lời thề son sắt, nàng muốn lấy kiếp này để đền bù cho kiếp trước, những gì mà đã nàng đã mắc nợ A Hoài.
Ninh Hoài có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn Văn Tử Hi có chút không biết phải làm sao: “Nàng không phải xấu, nàng là ngốc.”
“Hả?” Văn Tử Hi mắt tròn lên, A Hoài sao có thể nói nàng ngốc chứ.
Ninh Hoài duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang giận phồng lên của Văn Tử Hi, cười nói: “Nàng đã nói mất lời ta cần nói rồi, ta phải nói gì nữa đây?”
……
Đêm đen đã thấu, thấu đến dường như đã bắt đầu chuyển sáng.
Những giọt nước trên mặt Văn Tử Hi đã được Ninh Hoài dùng khăn ướt lau sạch, nàng lẳng lặng nằm trên giường, hơi cuộn thân mình, vừa mới đi vào giấc ngủ.
Ninh Hoài ngồi ở mép giường, kéo kéo chăn cho Văn Tử Hi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đứng dậy, tay áo bỗng nhiên bị kéo lại.
“Chàng đi đâu?” Văn Tử Hi kéo lấy ống tay áo Ninh Hoài.
Ninh Hoài quay đầu nhìn đôi mắt đang mở to của nàng, có một chút ngạc nhiên: “Nàng còn chưa ngủ à?”
“Chàng vừa dậy là ta liền tỉnh rồi.” Văn Tử Hi kéo kéo ống tay áo Ninh Hoài, lại hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
Thần sắc có chút tủi thân, như là một con mèo bị chủ nhân vứt bỏ.
Ninh Hoài cúi người xuống nhìn Văn Tử Hi đang nằm trên giường: “Ta không thể cứ ở đây với nàng nguyên một đêm trong cùng một phòng được, đúng không?”
Dù gì cũng chỉ mới được chỉ hôn, nếu để người khác nhìn thấy khó tránh sẽ nói điều không hay.
“Ồ.” Văn Tử Hi buông tay áo của Ninh Hoài, lúc chàng quay người chuẩn bị đi nàng lại nói thêm: “A Hoài, ta không muốn ở lại trong phủ Lý đại nhân nữa.”
Nàng không muốn lại thấy cái sân giống y hệt với nơi mà kiếp trước nàng đã mất mạng.