Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

Chương 20



Văn Tử Hi không muốn ở lại trong Lý phủ thêm nữa, Giang Thị sau khi được Lý Thành Thủy đón về phủ tĩnh dưỡng khá lâu cũng rất nhớ nhà, Ninh Hoài hỏi qua ý của hai người, nói với Lý Thành Thủy hôm nay sẽ đưa mẫu thân và Văn Tử Hi về nhà.

Lý Thành Thủy khi biết công chúa mới tới được một ngày là không muốn tiếp tục ở lại nhà của hắn nữa sợ run lên, còn tưởng rằng do hắn không tiếp đãi chu đáo ở chỗ nào làm cho công chúa không vui, mới sáng đã dẫn Lưu thị và Lý Nguyên “tạ tội” với Văn Tử Hi.

“Công chúa, hu hu...... Vi thần đón tiếp không chu đáo......hu hu hu...... vẫn mong công chúa tha tội.” Lý Thành Thủy dẫn theo thê tử con gái quỳ trước Văn Tử Hi, ba người đều không ngừng lau nước mắt, trong đó Lý Thành Thủy khóc giống kích động chân thật nhất, nước mắt không ngừng chảy xuống như không cần tiền mua vậy, tình cảm đau thương kia xém chút làm cho Song Duyệt trước giờ vẫn luôn đa sầu đa cảm bị hắn ảnh hưởng mà khóc theo.

Văn Tử Hi ngồi trên cái ghế, tay chống cằm thở một hơi dài: “Ta nói ngươi tiếp đãi không tốt khi nào?”

Sức tưởng tượng của nhà này nếu mà đi viết truyện, những người viết truyện trong kinh thành chắc hẳn đều thất nghiệp hết.

Lý Thành Thủy hỉ một đống nước mũi, vừa muốn vẫy xuống đất, nhưng chợt nhận ra rằng Thục Dương công chúa vẫn còn đang nhìn, bèn lặng lẽ đưa nước mũi chùi vào vạt áo của mình: “Công chúa mới ở nhà thần được một buổi tối mà đã đi rồi, đây không phải vi thần tiếp đãi làm cho công chúa không hài lòng gì rồi sao? Công chúa, nếu người không hài lòng cái gì người nhất định nói cho vi thi biết, thần sẽ sửa!”

“Xin công chúa nói rõ......hu hu......” Lưu thị và Lý Nguyên phía sau cũng đang cầm khăn tay lau nước mắt.

Tiếng khóc lúc trầm lúc bổng ồn tới làm người ta đau đầu.

Văn Tử Hi học theo điệu bộ xoa xoa huyệt thái dương của hoàng hậu Thành Dung: “Các ngươi tiếp đãi rất tốt, ta không có gì không hài lòng cả, chỉ là ta và Ninh Hoài còn có chút việc, mẫu thân của hắn cũng muốn về nhà, không phải vì các người.”

Cũng không thể bảo ngươi đập phá đi hoa viên tồi tàn kia của nhà ngươi phải không.

“Thật......thật không?” Lý Thành Thủy từ trong ngực lấy một chiếc khăn tay thêu hoa hồng màu hồng đào ra lau lau nước mắt trên mặt.

Văn Tử Hi tay vẫn cứ đỡ trán: “Lý đại nhân ngươi......Ơ......là một đại nhân tốt.”

Chẳng qua là hành sự hơi khoa trương, nói chuyện hơi nịnh bợ một chút, bây giờ xem ra còn có......một chút yêu thích đặc biệt khác thôi.

“Đa tạ công chúa!” Lý Thành Thủy nghe được sự tán dương của Văn Tử Hi, khấu đầu xuống đất kêu to một cái, vừa nãy khuôn mặt tròn nước mũi đầm đìa lập tức cười tươi như một đóa hoa nở rộ.

Khả năng nói khóc là khóc, nói cười là cười còn lợi hại hơn bổn công chúa——Văn Tử Hi nhếch nhếch miệng.

Nhà Ninh Hoài không đủ ở, Văn Tử Hi chỉ mang theo Song Duyệt, những thị vệ tùy tùng đi theo đều được sắp xếp ở lại trong phủ Lý Thành Thủy, còn mình cùng với Ninh Hoài về nhà của hắn.

Văn Tử Hi và Ninh Hoài mỗi người cưỡi một con ngựa đi trước, bệnh tình của Giang Thị chưa khỏi hẳn không chịu được gió cũng không đi được xa, cùng với Song Duyệt ngồi trong chiếc kiệu của lý Thành Thủy sắp xếp.

Ra khỏi huyện thành, cây cỏ trên núi phía tay trái um tùm dưới ánh nắng mặt trời, nước suối trong khe núi thỉnh thoảng phát ra âm thanh leng keng như âm thanh của miếng ngọc bội và vòng ngọc đụng vào nhau, bên tay phải là vùng hoàng dã với địa hình đơn giản, cánh đồng từng lớp từng lớp trải dài ngay ngắn.

Văn Tử Hi cuối cùng cũng không cần vội lên đường cùng với Ninh Hoài, vì thế suốt đường đi thấy cái gì đấy mới mẻ thích thú đều xuống ngựa tỉ mỉ quan sát.

Mới ra khỏi thành chưa được bao lâu thì đã kéo Ninh Hoài đi ngắt hoa dại nhổ cỏ, bắt sâu cho chim ăn.

“A Hoài, đó có phải là cây hoa dành dành không?” Văn Tử Hi chỉ tay về một cái cây nở rất nhiều hoa trắng không xa hỏi.

Ninh Hoài gật đầu: “Phải.”

Văn Tử Hi rất là thích hoa dành dành, lại là lần đầu thấy nở trực tiếp trên cây, bèn hỏi: “Thế ta có thể hái hai bông không?”

Nhìn cây này có vẻ đã có chủ nhân rồi.

Ninh Hoài nhớ cây này là của nhà Điền nha đầu, nói: “Có thể hái vài bông, nhưng đừng hái nhiều quá.”

“Ưm!” Văn Tử Hi xoay người xuống ngựa, nhấc cái váy lên chạy đi hái hoa.

Ninh Hoài cũng xuống ngựa, dặn dò kiệu phu đưa mẫu thân về nhà, không yên tâm Văn Tử Hi một mình chạy đi, lập tức đi theo Văn Tử Hi hái hoa.

Đang là mùa hoa dành dành nở rộ, từ đằng xa có thể ngửi được mùi hương đấy.

Văn Tử Hi nhón chân hái một bông hoa nở rộ nhất, đưa gần mũi ngửi thật sâu: “Thơm thật đấy.”

Ninh Hoài bắt chéo tay ở sau lưng im lặng đứng ở sau lưng nàng.

Có gió thổi qua lay động, cái cây đầy hoa trắng xóa lay động nhẹ, tóc của Văn Tử Hi bị gió thổi phất về sau, lộ ra đừng nét của mặt bên cổ tinh tế.

Khung cảnh rất đẹp, Ninh Hoài xem đến nỗi ngẩn người ra.

“Chàng ngửi xem.” Văn Tử Hi xoay người, đưa bông hoa kia tới gần dưới mũi của Ninh Hoài.

Ninh Hoài hoản hồn ngừng giây lát, rồi lập tức ngửi bông hoa kia một hơi thật sâu: “Đúng là thơm thật.”

Không thơm bằng nàng.

Văn Tử Hi hái tiếp một nụ hoa chưa nở đưa cho Ninh Hoài, nghiêng cái đầu về phía Ninh Hoài: “Chàng cài một bông lê trên đầu ta đi.”

Ninh Hoài nhận lấy hoa trong tay nàng, xem thử tóc của nàng, phát hiện vòng trâm trên đầu nàng ít đi rất nhiều từ lúc theo hắn ra khỏi cung.

Đơn giản là tốt, Ninh Hoài nhẹ nhàng cài hoa lên bên tóc mai nàng.

“Đẹp không?” Văn Tử Hi đỡ lấy hòa cài trên tóc mai hỏi Ninh Hoài.

“Rất đẹp.” Ninh Hoài mỉm cười nói, bông hoa trắng trong thuần khiết làm nổi lên ngũ quan xinh đẹp của nàng, rất là dịu dàng đáng yêu.

“Chúng ta hái thêm ba bông được không?” Văn Tử Hi đưa ra ba ngón tay mềm mại, “Hai bông cho mẹ chàng, một bông cho Song Duyệt.”

Ninh Hoài gật đầu đồng ý, bảo nàng hái hoa xong thì ở đây chờ, hắn đi dắt ngựa của bọn họ, nơi đây cách nhà của hắn không xa, đợi chút nữa là họ có thể men theo đường nhỏ về.

Văn Tử Hi ngân ca điệu nhạc, chọn ra những bông hoa đẹp nhất từ trên cây đầy hoa dành dành kia.

Tìm một bông hoa vừa đẹp vừa trắng vừa đáng yêu, Văn Tử Hi vừa đưa tay ra tính hái, bên tai đột nhiên có một âm thanh A Xích vang tới.

“Ngươi đang làm gì!”

Văn Tử Hi sợ tới mức run cầm cập, như phản xạ theo điều kiện rút tay về, nhìn thấy trước mặt một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi mặc một bộ đồ bằng vải đeo trên lưng cái sọt, lông mày đậm mắt to dựng thẳng lông mày tức hầm hực nhìn chằm nàng.

Cô gái kia nhìn thấy hoa dành dành đang cầm trên tay, trên đầu còn cài hoa của Văn Tử Hi càng tức giận thêm: “Tên trộm nhà ngươi! Dám trộm hoa của nhà ta!”

Văn Tử Hi nghe cô ta nó nàng là trộm, hơi hốt hoảng, vội thanh minh nói: “Không có! Ta không có trộm hoa nhà ngươi!”

“Không trộm?” Cô gái kia cười khẩy một tiếng, “Thế trên tay ngươi đang cầm, đầu ngươi đang cài cái gì?!”

Văn Tử Hi lập tức cảm giác được trên tay, trên đầu mình không phải là hoa, là khoai làng nóng hổi, “Không, không phải, ta......”

Cô nương ta quan sát Văn Tử Hi từ trên xuống dưới, phát hiện dung mạo nàng không những đẹp hơn nàng ta, ngay cả trang phục trên người xem ra đều là dáng vẻ của tiểu thư nhà quyền quý mới mặc, trong lòng nảy ra một chút lòng đố kị: “Xem ngươi ăn mặc cũng ra dáng, không ngờ ngay cả hoa của nhà người ta cũng trộm, thật xấu hổ.”

Ả vừa nói vừa vênh cái mặt của mình lên.

Văn Tử Hi lúng túng để đỏ cả mặt: “Ta đền. Ta đền cho ngươi là được chứ gì.”

Văn Tử Hi tay chân luống cuống tìm ngân lượng khắp người mình——Trước kia đều có người đi theo bên mình, nàng không có thói quen mang theo ngân lượng trong người.

Cô nương kia khoanh tay cười một tiếng, dừng như đang muốn giễu cợt nàng mấy câu, đột nhiên nhìn về sau lưng cô ta, đột nhiên mắt sáng lên, gọi một tiếng: “Ninh ca ca!”

Ninh Hoài đang tới gần, nhìn Điền Quả gật gật đầu, “Điền nha đầu cao lớn nhiều rồi.”

“Ninh ca ca người thi cử về rồi ư!” Cô nương gia vừa vui mừng vừa tung tăng, nào đâu giống với vẻ hung tợn đối với Văn Tử Hi lúc nãy.

Văn Tử Hi nghe thấy tiếng của Ninh Hoài, quay người, thấy Ninh Hoài đang cười với cô nương vừa nói mình trộm hoa kia.

Ninh Hoài vừa thấy vẻ mặt của Văn Tử Hi vừa xấu hổ vừa run rẩy liền giật mình, vội tới gần hỏi Văn Tử Hi: “Sao vậy?”

Điền Quả giành lời tố cáo Văn Tử Hi với Ninh Hoài trước: “Ninh ca ca, nàng ta trộm hoa nhà muội.”

“Ta không có!” Văn Tử Hi lập tức gân cổ lên phản bác.

Hai người đều khí thế hùng hổ gươm súng sẵn sàng, dường như sắp sửa đánh nhau lúc nào không hay.

Ninh Hoài không ngờ hắn vừa mới đi dắt con ngựa mà hai người họ đã xảy ra chuyện như vậy, vội đứng giữa hai người họ, đứng trước Văn Tử Hi bảo vệ nàng, hỏi Điền Quả: “Điền nha đầu, chuyện là sao, sao muội lại xem nàng ấy là kẻ trộm chứ?”

“Muội nhìn thấy cô ta hái trộm hoa nhà muội!” Điền Quả chừng mắt với Văn Tử Hi.

“Không có trộm!” Văn Tử Hi lập tức phản bác, móc ngân lượng trên eo của Ninh Hoài quăng cho Điền Quả: “Hái hai bông, cho ngươi ngân lượng!”

Ninh Hoài: “Điền nha đầu, nàng ấy không phải trộm, là ta bảo nàng ấy hái hoa đó, nếu muội không vui thì ta sẽ đền ngân lượng cho muội được không?”

“Ơ?” Điền Quả hơi khó hiểu, “Ninh ca ca, nàng ta là ai, huynh làm sao quen biết nàng ta?”

Còn bảo vệ ả ta như vậy.

Văn Tử Hi nghe Điền nha đầu này luôn miệng gọi “Ninh ca ca”, gọi đến nỗi rất thân mật, ngọn lửa nhỏ trong lòng bùng bùng lên, từ phía sau Ninh Hoài nhảy ra nói: “Ta là thê tử chưa cưới của chàng! Còn ngươi là ai?!”

Thân phận của nàng danh chính ngôn thuận hơn nha đầu hung tợn này.

Điền Quả ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ninh, ninh ca ca, nàng ấy là thê tử gì của huynh?! Thật ư?”

Ninh Hoài nhìn nhìn Văn Tử Hi: “Thật đấy.”

Văn Tử Hi khoanh tay cười đắc ý.

Điền Quả dường như suy nghĩ một hồi, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, trên mặt bắt đầu trầm xuống, nhưng lại đột nhiên không ngừng ôm bụng cười: “Ha ha……vẫn……vẫn chưa cưới sao……ha ha……ngươi đắc ý cái gì……ha ha ha.”

Văn Tử Hi vén tay áo lên tính xông lên phía trước.

Ninh Hoài vội kéo lại vị thê tử chưa cưới muốn xông lên đánh người, nhăn mày: “Điền nha đầu!”

Điền Quả không cười nữa, liếc nhìn Văn Tử Hi đã xù lông: “Hoa này ư, Ninh ca ca có thể tùy ý hái, ngươi, cho tiền ta cũng không được phép hái!”

Văn Tử Hi nếu không vì bị Ninh Hoài cầm chặt cánh tay sau lưng thì sớm đã xông lên rồi.

Vẻ mặt Ninh Hoài hơi giận: “Điền nha đầu, không được phép nói như thế!”

Điền Quả bị Ninh Hoài giáo huấn một phen, môi vểnh lên rất cao, miệng móp méo chớp mắt làm mặt quỷ với Văn Tử Hi, quay người chạy đi.

Văn Tử Hi thoát khỏi sự trói buộc của Ninh Hoài, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn, hầm hừ một tiếng, phất tay áo, cất bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.