Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

Chương 47



Thái y trong Thái Y Viện đem theo hòm thuốc dầm mưa tới thăm khám.

Thiệu Chân Đế và Thành Dung hoàng hậu đều bỏ lại việc đang làm mà vội vàng chạy tới.

Văn Tử Diên lại gặp rắc rối ở cái bụng, gắng chịu đựng nhanh chóng chạy tới vừa để thăm hoàng tỷ của hắn vừa muốn để thái y thuận tiện xem giúp hắn một chút.

Đỗ Thiên Thiên cuối cùng đang trừng mắt nhìn Hạ Cẩn một cái, vội vội vàng vàng đi thăm biểu muội của mình.

Quắc Quốc Công nhìn theo bóng dáng chạy đi xinh đẹp của Đỗ Thiên Thiên, lại nhìn đứa con trai phong lưu phóng khoáng của mình nếu còn không thành hôn thì thực sự nghi ngờ tính ham mê của hắn.

Ninh Hoài nhân lúc mưa nhỏ liền ôm Văn Tử Hi đang hôn mê chạy về Châu Kỳ Cung, tay phát run.

Châu Kỳ Cung lập tức náo nhiệt trở lại, đầy ắp người, rộn ràng nhốn nháo đến đêm mới tan đi.

Trên mặt mọi người lúc tới đều toát ra sự lo lắng, lúc về thì lại mang theo một nụ cười.

Đặc biệt là Văn Tử Diên, trên đường quay về cứ vuốt cái bụng tròn vo của mình ngây ngô cười không thôi.

Giờ sửu, màn đêm tối tăm nhất.

Mưa đã ngừng không ít, tí ta tí tách mà rơi từ nóc nhà xuống mặt đất tạo thành một âm thanh khiến người nghe an tâm, đưa người vào yên giấc.

Văn Tử Hi nhẹ nhàng nói mớ hai câu, từ từ tỉnh lại.

Hình như nàng đột nhiên ngủ thiếp đi?

Mở mắt, trong phòng châm một ánh nến độ sáng vừa phải, không quá sáng khiến nàng ngủ không được, cũng không quá tối khiến nàng nhìn không rõ.

Ninh Hoài bê một cái ghế ngồi trước giường của Văn Tử Hi, khuỷu tay đang chống ở mép giường của nàng mà ngủ gật.

Văn Tử Hi lẳng lặng nhìn hắn. Ninh Hoài đang nhắm mắt, vầng sáng trên cặp lông mi dài của hắn có chút động động.

Thật là đẹp, Văn Tử Hi trở mình theo hướng của hắn, vươn cánh tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt của Ninh Hoài.

“Uhm?” Ninh Hoài bỗng nhiên tỉnh lại.

“Chàng làm gì mà ngồi bên giường ta, lên đây ngủ cùng ta này.” Văn Tử Hi cười nói.

Người này chính là như vậy, thường ngày hay oán trách hắn tham lam, không muốn cùng hắn đi ngủ, bây giờ lại thấy hắn an an phận phận ngồi ở đầu giường của mình, nàng lại cảm thấy bên cạnh trống vắng quá.

Ninh Hoài cầm tay nàng, sờ sờ trán cảm thấy không nóng: “tỉnh rồi, cảm thấy thế nào, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”

Văn Tử Hi lắc lắc đầu: “Không có, ta ổn rồi.”

Sau khi ngủ một giấc thì cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bụng cũng không còn đau nữa.

“Thế thì tốt.” Ninh Hoài thở dài nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy chạy đến bên một cái lò sưởi bưng một bát sứ vẫn luôn hầm trong đó tới.

Văn Tử Hi vừa ngửi thấy liền cảm thấy mùi vị có chút không đúng, lập tức trở mình rụt vào trong cùng giường, cảnh giác mà nhìn theo cái bát trong tay Ninh Hoài.

Ninh Hoài bưng cái bát tới ngồi ở đầu giường của nàng, dùng cái muỗng khuấy đều thuốc đen tuyền trong bát: ‘nhanh qua đây uống thuốc nào.”

“Không uống không uống.” Văn Tử Hi bọc đầu trong chăn đong đưa như cái trống lắc, “ta đã khỏe hẳn rồi, không còn bệnh nữa, còn uống thuốc gì chứ.”

Bởi vì cái bát thuốc trong tay hắn, Văn Tử Hi trong chớp mắt cảm thấy a Hoài của nàng xem ra cũng không còn đáng yêu nữa nha.

Ninh Hoài múc một muỗng đưa đến bên miệng thử độ ấm vừa được, vẫy tay với nàng.

“Lại đây ngoan ngoãn uống thuốc, thuốc này nàng nhất định phải uống.”

“Không uống….” Văn Tử Hi vùi đầu trong chăn, nói chẳng ra hơi.

Ninh Hoài đặt bát xuống, cười một tiếng, thò người lên giường nói với người đang cuộn chăn thành một cục: “ngoan ngoãn uống thuốc nào, uống xong ta sẽ nói cho nàng nghe một tin tức tốt được không?”

“Tin tức tốt gì?” người trong chăn có chút hứng thú, thò đầu ra.

“Nàng ngoan ngoãn uống thuốc xong ta sẽ nói cho nàng nghe.”

“Chàng nói ta nghe trước rồi uống mà.”

“Tin tức này ta đảm bảo cực kì, cực kì tốt, là một bất ngờ lớn, nàng uống thuốc xong ta sẽ nói cho nàng, nếu nàng không uống ta sẽ không nói.”

Hắn nói xong liền làm bộ cầm bát thuốc đi đổ.

Văn Tử Hi vừa nghe thấy có một bất ngờ lớn liền không chịu nổi, tò mò vô cùng, nắm lấy cánh tay hắn đang định đi đổ thuốc.

“Chàng đợi đã.”

Ninh Hoài biết nàng sẽ như vậy, cười một lần nữa ngồi bên mép giường, múc một muỗng thuốc đưa lên miệng nàng.

Văn Tử Hi nhăn nhó khuôn mặt nhỏ uống một ngụm, cảm thấy cũng không đắng như thuốc thường ngày. Đợi lúc Ninh Hoài chuẩn bị đưa thuốc tiếp, Văn Tử Hi liền bưng lấy cái bát thuốc trên tay hắn ừng ực ừng ực mà uống sạch sẽ.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Văn Tử Hi lau lau ít thuốc còn dính trên khóe miệng, ăn một cái kẹo mà Ninh Hoài đút tới bên miệng cho nàng.

Ninh Hoài ôm Văn Tử Hi vào trong lòng, để nàng dựa vào trước ngực.

“Nàng đoán xem thuốc nàng vừa uống là thuốc gì?”

“Thuốc gì?”

Tay Ninh Hoài đưa đến bên cái bụng nhỏ của nàng: “Thuốc an thai.”

Người trong lồ ng ngực lập tức sững sờ, cái miệng nhỏ hơi há, không chớp mắt.

Hắn cúi thấp đầu hôn lên tóc nàng: “Sắp được hai tháng rồi.”

Văn Tử Hi vẫn chưa phản ứng lại, hoặc có lẽ là vẫn chưa dám thừa nhận, ngây ngô hỏi: “Cái… cái gì sắp hai tháng.”

Ninh Hoài nhẹ nhàng cắn một cái bên vành tai trắng nõn của nàng, từng chữ một nói bên tai: “Hài tử, con của chúng ta.”

Một trận vui mừng khôn xiết ùn ùn kéo đến với hắn khi nghe thái y nói rằng công chúa đang mang thai, cứ luôn túc trực ở đầu giường của nàng, tất cả mừng rỡ đều biến thành sự ôn hòa đầy tình ý, tan ra trong giọng nói của hắn lúc này.

“Con của chúng ta, bây giờ đang lớn lên trong bụng nàng, sắp được hai tháng rồi.”

Văn Tử Hi khó lắm mới tiêu hóa được lời mà hắn nói, ưỡn một cái ngồi dậy từ lồ ng ngực hắn, xoa cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình.

“Ở đây có… hài tử?” Văn Tử Hi xốc áo ngủ trên người lên, vẻ mặt không tin mà nhìn chằm chằm cái bụng vừa trắng vừa phẳng của mình.

Ninh Hoài vội kéo áo của nàng xuống, kéo chăn qua đắp lên người cho nàng: “Người có thai rồi mà vẫn còn hấp tấp như này, thai vốn dĩ vẫn còn chưa ổn định, nàng xốc áo lên như thế nhỡ cảm lạnh phải làm thế nào?”

Một kẻ xấu xa mãi mãi không khiến người khác bớt lo.

“Thật sự có con rồi sao?!” Văn Tử Hi vui sướng không thôi, nụ cười trên mặt càng ngày càng to, bắt lấy tay Ninh Hoài, “ở trong bụng ta sao?”

“Không lẽ ở trong bụng ta?” Ninh Hoài nhẹ nhàng búng trán nàng một cái.

Với tần suất của hai người trước đây, có con cũng là chuyện sớm muộn. Có điều cũng trách hắn quá qua loa, kinh nguyệt nàng tháng này còn chưa thấy mà hắn cũng không để ý, chỉ biết một mực ở bên nàng tham lam mà “cày bừa trồng trọt”, lại quên mất đến thời điểm phải kiểm tra xem có một chút thu hoạch gì hay chưa.

Trên người Văn Tử Hi được hắn đắp một cái chăn, chỉ thò mỗi cái đầu nhỏ ra ngoài, nhớ lại vừa nãy hắn nói “thai chưa ổn định”.

“A Hoài, con tại sao vẫn chưa ổn? Hôm nay thiếp hôn mê, có phải là do thai không ổn?”

“Không ổn……”

Sau khi thành hôn tới giờ thật khó mới thấy được Ninh Hoài đỏ mặt trước mặt nàng.

Lúc đó thái y khám qua mạch của công chúa rồi ngượng ngùng nhìn phò mã túc trực ở bên cạnh, nói nguyên do công chúa đột nhiên ngất đi là vì thai tượng không ổn lại còn làm lụng quá sức, thân thể đang mang thai của công chúa sẽ không tốt như trước, chuyện phòng the phò mã gia nên tiết chế lại, ba tháng đầu tiên tốt nhất là không nên làm chuyện đó.

Lúc thái y nói những lời này trong phòng còn đang đứng một đống người.

Ninh Hoài lúc đó cũng không lo xấu hổ, vừa đáp lại lời của thái y mà vừa càng nghĩ càng kinh hãi.

Cần tiết chế chuyện đó? Mấy canh giờ trước hắn mới hung hăng với nàng một hồi, mấy ngày nay đêm đêm lại càng không ngưng, mỗi lần đều khiến nàng lăn lộn tới khi phát khóc đáng thương lên tiếng xin tha mới thôi. Kiểu này, con của hắn, xem chừng vẫn rất kiên cường đó.

Thành Dung hoàng hậu lúc đó nghe xong những lời này liền liếc mắt nhìn con rể một cái, khẳng định là buổi trưa hắn tham lam nên đụng phải thai nhi.

“Nàng ngoan ngoãn uống thuốc an thai, con của chúng ta sẽ ổn định thôi, được không?”

Ninh Hoài nghĩ một lúc, nói với Văn Tử Hi.

“Aiz ~” Văn Tử Hi đột nhiên thở dài một hơi.

“Sao vậy?” Ninh Hoài đưa tay lên chăn, sờ sờ trên bụng Văn Tử Hi.

Con của hắn đấy.

Cái miệng nhỏ của Văn Tử Hi bĩu lên: “Mẫu hậu năm đó mang thai Văn Tử Diên chín tháng, vác cái bụng to làm gì cũng không tiện, ta bây giờ cũng phải bọc con ở trong bụng chín tháng, mệt biết bao.” Văn Tử Hi thò tay nắm lấy tai Ninh Hoài, “Đều là chàng, là nam nhân sao có thể nhẹ nhàng như thế?”

Bây giờ bụng vẫn nhỏ mà đã bắt đầu lo lắng tới lúc bụng to lên rồi.

Ninh Hoài nhìn bộ dạng nàng đang trách móc hắn mà trong lòng ấm áp vô cùng, cúi đầu hôn lên đôi môi đang bĩu lên của nàng.

“Ai nói ta nhẹ nhàng, không phải là ta ngày ngày lao động vất vả, nếu không sao có thể đưa con vào trong bụng nàng được chứ?”

Mỗi lần hắn đều trốn rất sâu, thường xuyên đưa tới căn phòng mà hài tử cần ở.

Văn Tử Hi vừa nghe lời này từ khuôn mặt đến vành tai đều đỏ cả lên, nắm tay lại giả bộ muốn đánh cái tên sắp làm cha rồi mà vẫn còn không đứng đắn này.

Ninh Hoài cầm nắm tay trắng nõn của nàng và hôn lên môi, hôn đủ rồi liền lên giường cùng ôm nàng nghỉ ngơi.

——

Sáng sớm ngày hôm sau, thái y tới bắt mạch, sau khi bắt mạch nói với Ninh Hoài ánh mắt đang đầy căng thẳng rằng thai của công chúa ổn nhiều rồi, hôm qua không động thai khí, mấy ngày này uống thuốc an thai đúng giờ, đừng có vận động mạnh, dưỡng thai cho tốt là không sao rồi.

Văn Tử Hi nhìn Ninh Hoài rõ ràng thở phào một hơi, có chút nghi ngờ, “Không được vận động mạnh?”, nàng ngày thường rõ ràng là rất lười vận động.

Có điều nghi hoặc của nàng vẫn còn chưa hỏi ra liền bị Ninh Hoài nhìn chằm chằm bắt uống hết một bát thuốc an thai.

Lúc hai người dùng bữa buổi trưa trong cung xong chuẩn bị quay về Ninh phủ, Ninh Hoài nhịn không được, sớm đã phái người đi báo tin tức Văn Tử Hi mang thai cho Giang Thị.

Thiệu Chân Đế, Thành Dung hoàng hậu dẫn theo Văn Tử Diên và Đỗ Thiên Thiên đêm qua ngủ trong cung của hoàng hậu cùng tới.

Đỗ Thiên Thiên và Văn Tử Diên cứ từng người liên tiếp tiến lại gần Văn Tử Hi.

“Biểu muội cho ta sờ chút.”

“Hoàng tỷ, đệ cũng muốn sờ.”

“Ai ya……” Văn Tử Hi cuộn mình tránh né, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vừa phủi cánh tay hai người thò đến bên bụng nàng vừa nói “có gì hay đâu mà sờ.”

Đặc biệt là Đỗ Thiên Thiên, rõ ràng là vẫn nhỏ hơn nàng nửa tuổi, vẫn còn chưa xuất giá mà Văn Tử Hi lại đã mang thai rồi, Văn Tử Hi thật sự có chút ngượng ngùng.

“Được rồi.” vẫn là Ninh Hoài nhìn không được kéo Văn Tử Hi ôm vào lòng, trừng mắt nhìn hai người này một cái, bàn tay to bảo vệ trên bụng Văn Tử Hi, cái bụng vẫn còn nhỏ vậy, bị hai người đó sờ hư mất phải làm sao? Huống hồ hắn còn chưa được sờ đủ nữa.

“Biểu muội, thật sự có một em bé ở trong bụng muội sao? Nó ở trong bụng muội, muội có cảm giác gì không?”

Đỗ Thiên Thiên nhìn chằm chằm bụng Văn Tử Hi vẻ mặt đầy thần kỳ.

“Đúng vậy đúng vậy, thực sự có sao?” Văn Tử Diên hùa theo.

Văn Tử Hi nhíu nhíu mày: “Không có cảm giác gì.”

Nếu như không phải thái y nói thì nàng căn bản cũng không biết mình đã mang thai.

“Chính là ở trong bụng con đó, không có cảm giác là vì vẫn còn ít tháng.” Thành Dung hoàng hậu cùng Thiệu Chân Đế cười khanh khách đi vào, đem Văn Tử Hi từ lồ ng ngực Ninh Hoài kéo ôm con gái trong lòng, “Có con rồi thì dưỡng cho tốt, ngày trước không phải cứ luôn nói sẽ sanh cho mẫu hậu một đứa cháu mập mạp mà? Mẫu hậu đợi để được bế đó.”

“Con có nói đâu.” Văn Tử Hi vùi đầu trong lòng Thành Dung hoàng hậu.

Thiệu Chân Đế nhìn thê tử và nữ nhi cười dịu dàng.

“Có nói qua, có nói qua! Lúc Ninh sư phụ còn dạy học cho đệ, tỷ cứ luôn nói muốn mẫu hậu gả tỷ cho Ninh sư phụ, sẽ sinh cháu cho mẫu hậu bế!” Văn Tử Diên không hiểu hoàng tỷ nhà mình đang thẹn thùng, ngây ngô mở miệng nói.

Lông mày Ninh Hoài nhếch lên, còn có chuyện này? Nàng lúc ban đầu, quả thực rất nhiệt tình.

Văn Tử Hi bị đệ đệ ruột nhà mình nói toạc ra mà xấu hổ, trong lòng âm thầm nghĩ không bao giờ cho tiểu tử Văn Tử Diên này tới sờ bụng của nàng.

Thành Dung hoàng hậu ôm Văn Tử Hi một lúc sau đó lại giao lại cho Ninh Hoài, nghiêm mặt nói: “Sau khi cùng con về thì cố dưỡng cho tốt, những thứ không nên ăn thì không được ăn, những chuyện không nên làm thì không thể làm, không cho phép làm bậy nữa.”

Suýt chút nữa thì làm cháu của bà và Thiệu Chân Đế xảy ra chuyện.

“Vâng.” Ninh Hoài cẩn thận đáp.

“Đúng đúng đúng.” Đỗ Thiên Thiện lập tức gật đầu hùa theo.

Nàng ấy vẫn chưa quên chuyện muội phu mỗi tối đánh biểu muội đến phát đỏ lên. Biểu muội cứ luôn ngăn Đỗ Thiên Thiên không cho nàng ấy nói, bây giờ biểu muội có thai rồi, muội phu còn bắt nạt biểu muội nữa, nàng nhất định sẽ đi tố cáo với cô mẫu.

Thiệu Chân Đế nhìn Đỗ Thiên Thiên đang gật đầu một cái, nhớ lại lời Quắc Quốc Công nói sáng hôm nay.

“Thiên Thiên cũng lớn rồi, trẫm suy xét một chút, chi bằng gả con cho Vĩnh An thế tử, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.