Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

Chương 65



Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên ở cửa hàng bán tơ lụa lựa được không ít, tính thành tiền nhiều đến nỗi ông chủ cười mừng rỡ không khép được miệng, nào là rót trà nào là thượng tọa. Văn Tử Hi mua cho Đào Đào mấy mẫu vải, nhớ ra y phục của Ninh Hoài cũng rất ít, quay đi quay lại có mấy bộ, màu sắc và kiểu dáng cũng rất đơn giản, bèn tiện tay chọn mấy mẫu nữa cho Ninh Hoài.

Văn Tử Hi cũng chọn cho Ninh Hoài vài cái, phát hiện Đỗ Thiên Thiên vẫn đang bận trêu Đào Đào.

“Tỷ không chọn cho thế tử của tỷ à?” Văn Tử Hi hỏi.

Đỗ Thiên Thiên hôn lên tay nhỏ của Đào Đào: “Y phục của huynh ấy còn nhiều hơn của ta, không cần ta phải chọn đâu.”

Văn Tử Hi đi qua chọc chọc lên trán của Đỗ Thiên Thiên hận không làm gì được: “Thế tử sao có thể thích một người vô tâm như tỷ được chứ, tỷ xem cái mà tỷ đeo trên đầu, y phục tỷ mặc trên người đều không phải là thế tử chọn cho tỷ sao? Cho dù huynh ấy có nhiều bao nhiêu nhưng nếu tỷ chọn cho huynh ấy ý nghĩa cũng khác nhau, biết chưa?”

Nàng lại rút cây trâm trên đầu Đỗ Thiên Thiên ra: “Cây trâm này không phải thế tử đánh cho tỷ sao? Tỷ ngày trước nhiều trâm như thế sao không cài, sao cứ tích đeo mãi cây này?”

“Aiz, muội trả cho ta!” Đỗ Thiên Thiên vội giành lại cây trâm trong tay Văn Tử Hi, nhìn cây trâm trong tay, Đỗ Thiên Thiên nhất thời có chút im lặng.

Nàng trước giờ không phát hiện ra rằng bản thân lại thích cây trâm này như vậy, ngày ngày đều cài nó.

Văn Tử Hi cười một tiếng, kéo Đỗ Thiên Thiên đi chọn một bộ cho Hạ Cẩn.

Đỗ Thiên Thiên đi chọn một cách rất tỉ mỉ, nàng lăn qua lộn lại một hồi mới vừa ý một tấm vải thêu hoa văn màu đen, chỉ chỉ muốn mua cái đó.

Vị chủ tiệm nhìn cái Đỗ Thiên Thiên chọn với vẻ mặt lúng túng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cô nương người thật biết nhìn, tấm vải này trong bổn tiệm là tốt nhất, chỉ là……chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?” Đỗ Thiên Thiên hỏi.

Vị chủ tiệm thở dài một hơi: “Chỉ là cái này trong kho của tiệm chỉ còn đúng một tấm, hàng mới còn chưa được nhuộm ra, mà tấm này mấy ngày trước đã được một vị phu nhân đặt mua rồi.”

“Hả?” Đỗ Thiên Thiên sờ tấm lụa mình vừa chọn được trong tay mà có chút thất vọng.

“Đỗ tỷ tỷ nếu như thích tấm lụa này thì cứ cầm đi, ta tạm thời cũng chưa cần.”

Cửa tiệm đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử, Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên đều quay đầu lại nhìn.

Là Ngô Tuyết Trinh, ả từ cửa cười khanh khách mà bước vào, đằng sau dẫn theo hai tiểu nha hoàn.

“Ngô cô nương.” Đỗ Thiên Thiên cầm tấm lụa hỏi, “Cái này là ngươi đặt sao?”

Ngô Tuyết Trinh hành lễ với Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên, nói tấm lụa này là mấy ngày trước do ả tiện tay lựa, nếu như Đỗ Thiên Thiên thích thì có thể tặng lại cho nàng.

Đỗ Thiên Thiên từ chối một hồi, Ngô Tuyết Trinh lại nói rất thành khẩn, nàng cũng chỉ đành đồng ý.

Ba người nói chuyện được vài câu, ánh mắt Ngô Tuyết Trinh bất giác chuyển hướng về phía Đào Đào đang được nhũ mẫu bế trong lòng.

Đào Đào ngủ say rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hô hấp đều đều, trên người toát ra một mùi sữa nhè nhẹ.

“Lại lớn hơn hôm trăm ngày lần trước nhiều rồi.” Ngô Tuyết Trinh tiến tới chỗ Đào Đào đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, “Thật là xinh đẹp.”

Móng tay của ả rất dài, tất cả đều được nhuộm màu đỏ thật chướng mắt.

“Cảm ơn.” Văn Tử Hi cười có chút miễn cưỡng, nàng không thích động tác nhéo mặt Đào Đào lúc nãy của Ngô Tuyết Trinh, móng tay dài của ả xước qua khuôn mặt nhỏ vừa mềm vừa non nớt của Đào Đào làm nó cảm thấy khó chịu. Nàng luôn cảm thấy động tác đó không giống như đang đụng vào một đứa trẻ, mà giống như chạm vào một con thú nhỏ mong manh, yếu ớt.

Văn Tử Hi đón lấy Đào Đào bế vào trong lòng mình.

Đỗ Thiên Thiên trêu ghẹo nói: “Đào Đào có thể không xinh đẹp được sao, biểu muội và muội phu đều đẹp như vậy, con của hai người không đẹp mới là lạ đó.”

Ngô Tuyết Trinh nghe xong lời này nhẹ nhàng rủ đôi mắt xuống, sau đó vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy, công chúa và phò mã phải tốt với nhau hơn nữa đó.”

Ả đưa tay về phía Văn Tử Hi: “Công chúa có thể cho ta bế con của người một chút không?”

Văn Tử Hi bất giác ôm chặt Đào Đào hơn một chút. Nàng luôn cảm thấy Ngô Tuyết Trinh bây giờ cứ kì lạ, động tác kì thì cũng kì, Đỗ Thiên Thiên nói nàng và Ninh Hoài đều đẹp, Ngô Tuyết Trinh lại nói lại một câu nàng và Ninh Hoài phải tốt với nhau hơn nữa. Thực sự khó hiểu. Nàng ngày trước chỉ là không thích Phùng Uyên, nhưng vì sao sau khi Ngô Tuyết Trinh được gả cho Phùng Uyên thì con người dường như cũng thay đổi hẳn.

Ngô Tuyết Trinh vẫn đưa tay ra như cũ, cười nói: “Năm ngoái ở trong phủ của Tống Tuân đại nhân nhìn thấy công chúa đang mang bụng to, thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ Đào Đào đã lớn như vậy rồi. Ngày hôm đó tuyết đang rơi, công chúa còn mặc một chiếc áo cùng màu với ta nữa. Tiểu Đào Đào, cho ta bế chút được không nào?”

Văn Tử Hi thấy vẻ mặt ả nhìn Đào Đào vô cùng dịu dàng, nghĩ chắc do bản thân mình vì ghét Phùng Uyên nên mới có thành kiến với ả, vả lại từ chối cũng không hay, nàng liền giao Đào Đào cho ả bế một chút.

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Văn Tử Hi lại cứ nhìn chằm chằm vào Đào Đào đang được Ngô Tuyết Trinh bế, không rời một chút nào.

“Công chúa thường hay dẫn theo Đào Đào ra ngoài tắm nắng sao? Đứa bé rất là chắc, nhìn rất khỏe mạnh đó.” Ngô Tuyết Trinh bế Đào Đào nhẹ nhàng đung đưa.

“Thái y nói, Đào Đào đang lớn, cần phải ra ngoài phơi nắng nhiều chút.” Đỗ Thiên Thiên cười đáp, “Bây giờ bế lâu một chút đã cảm thấy mỏi tay rồi.”

“Đúng đúng đúng, chi bằng giao lại cho ta đi, ngươi bế lâu sẽ mệt đấy.” Văn Tử Hi vội nhân cơ hội đưa tay ra bế Đào Đào khỏi tay Ngô Tuyết Trinh.

Văn Tử Hi bế con gái lại liền không muốn nói tiếp nữa, hàn huyên được mấy câu liền kéo Đỗ Thiên Thiên đi.

Ngô Tuyết Trinh chăm chú nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mềm mại của nàng rời đi, từng bước từng bước, vòng eo mềm mại.

Sinh con xong rồi, nhất cử nhất động đó vẫn mê hoặc người khác như xưa.

**

Chập tối, Văn Tử Hi một tay bế Đào Đào, một tay cầm cái muỗng nhỏ múc canh trứng trong cái chén ở trước mặt ăn. Nàng ăn đến ngon lành, Đào Đào vừa lúc tỉnh dậy, thấy nàng đang ăn liền giơ cái tay nhỏ, đôi mắt đen nhánh cứ nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay nàng, nhìn thấy mẫu thân cứ từng muỗng từng muỗng đưa đồ ăn vào trong miệng.

Trên mu bàn tay mà Văn Tử Hi đang ôm Đào Đào đột nhiên có vài giọt chất lỏng dính dính chảy xuống. Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện chất lỏng từ trên tay kia đến từ một dòng nước trắng trắng trong suốt, mà đầu nguồn của dòng nước này…… là từ cái cằm nhỏ của Đào Đào, và cái miệng nhỏ đang há ra.

Ánh mắt của con gái sắp dính vào cái muỗng của nàng rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ai nha.” Văn Tử Hi vội vàng dùng cái yếm đeo cổ lau lau nước miếng trên cằm cho Đào Đào, “Tiểu tham ăn.”

Đào Đào cựa quậy trong lòng nàng, cái tay nhỏ thò ra với lấy chén canh trứng trên bàn.

“Ê ê a a…… ê ê a a.” trong miệng toàn là những ngôn ngữ của trẻ sơ sinh.

Văn Tử Hi ôm Đào Đào đặt trên đầu gối của nàng, vẻ mặt nghiêm túc với nó.

“Con vẫn còn nhỏ, không thể ăn cái này.”

“Ê ê a a.” Đào Đào đẩy mặt nàng, quay đầu nhìn chén canh trên bàn.

“Vây con gọi ta một tiếng mẫu thân thì ra cho con ăn.”

“Ê ê a a.” Đào Đào đột nhiên nhìn thấy trên miệng Văn Tử Hi vẫn còn dính một chút nước canh mà Văn Tử Hi vừa mới ăn, ôm lấy mặt Văn Tử Hi mà gặm gặm khóe miệng nàng.

“Sao con còn tham ăn hơn cả hoàng thúc của con nữa! cho con ăn, cho con ăn.” Văn Tử Hi rời khuôn mặt nhỏ của Đào Đào ra, hết cách với tiểu tham ăn, một tay ôm lấy nó, một tay dùng muỗng múc một muỗng canh nhỏ.

Nàng đưa muỗng canh trứng bên miệng thổi thổi, rồi lại dùng môi thử độ nóng của canh, sau khi cảm thấy canh không nóng mới đút cho Đào Đào. Đào Đào mắt thấy là thèm, miệng nhỏ sát bên mép muỗng mà m*t chùn chụt. Thịt hai bên má nhúc nhích động đậy, đáng yêu vô cùng.

Đào Đào ăn hết muỗng canh nhỏ rất nhanh, lại bắt đầu túm lấy tay của Văn Tử Hi muốn nữa, Văn Tử Hi đành phải múc thêm một muỗng nữa cho nó.

“Con ăn canh của ta, sau này lúc bắt đầu biết nói phải gọi mẫu thân trước, sau đó mới gọi cha.”

Văn Tử Hi căn dặn con gái. Ninh Hoài đã bắt đầu dạy con gái nói chuyện rồi, Đào Đào tuy chưa biết nói, những mỗi lần Ninh Hoài dạy nó nói, nó đều ê ê a a mà đáp, không chừng tới ngày nó biết nói, con người ta lần đầu biết nói đều là gọi mẫu thân trước, nhưng Văn Tử Hi thấy tình hình này, Đào Đào có thể sẽ gọi cha nó trước.

Đào Đào vẫn ăn canh như thế, đôi mắt không chớp, ăn đến ngon miệng.

Ninh Hoài trở về đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Thê tử của hắn đang lười nhác mà dựa vào ghế, một tay ôm con gái, một tay cầm muỗng đút cho con ăn. Đào Đào ăn đến say mê, Văn Tử Hi nhìn bộ dạng ăn của con gái mà khóe môi nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Có ánh chiều tà từ cửa sổ đằng sau nàng nghiêng nghiêng chiếu vào, rọi vào hai mẫu tử này một sự ấm áp, đẹp như một bức tranh.

Ninh Hoài rón rén đi tới bên cạnh Văn Tử Hi.

“Đang cho con ăn gì đó?”

Văn Tử Hi giật mình, quay đầu nhìn thấy hắn liền cười: “Con gái chàng nhìn thiếp ăn canh gà mà chảy cả nước miếng, thiếp đút cho nó ăn hai muỗng. Sắp được năm tháng rồi, chắc có thể ăn được chút đồ mà chúng ta ăn rồi mà.”

Đào Đào đang ăn canh vừa nghe thấy tiếng của Ninh Hoài liền ngẩng gương mặt bé nhỏ đang ăn đến nỗi hóa thành con mèo, giơ hai tay ra đòi Ninh Hoài bế.

“Ê ê a a.”

Văn Tử Hi vẫn còn đang giơ muỗng: “…….”

Nhìn thấy cha liền quên mẫu thân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ninh Hoài đón lấy con gái bế vào lòng: “Hai ngày nay cứng cáp hơn nhiều rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, mấy ngày nay lớn thật nhanh, thái y nói phải ra ngoài đi nhiều chút, phơi nắng nhiều càng nhanh lớn.” Văn Tử Hi không ngừng nói.

Ninh Hoài một tay bế Đào Đào, một tay lấy muỗng trong tay Văn Tử Hi bắt đầu đút canh cho Đào Đào. Đào Đào trong lòng Ninh Hoài ăn đến khoa tay múa chân, còn ăn ngon hơn lúc nãy.

Văn Tử Hi nhìn cô con gái đang chiếm đoạt người đàn ông của nàng, rồi lại nhìn người đàn ông đang chăm chút đút đồ ăn cho con, không vui.

Hắn bận chăm lo cho con gái, không đáp lời của nàng.

“Chàng đoán xem hôm nay ra ngoài ta đã gặp ai?”

Văn Tử Hi dứt khoát ngồi một bên, làm như thuận miệng nói.

“Gặp ai? Ninh Hoài lau nước còn dính trên cằm Đào Đào, tiếp tục đút, đầu vẫn không ngẩng lên.

“Hứ.” Văn Tử Hi ngồi khoanh chân, “Thiếp gặp Thẩm Dịch.”

“Thẩm Dịch?” Ninh Hoài không nhớ Thẩm Dịch là ai, chỉ là cái tên của người đàn ông này, làm cho động tác đang đút cho Đào Đào ăn của hắn ngưng lại.

Văn Tử Hi chọn một miếng điểm tâm trên bàn nhỏ bỏ vào miệng: “Chính là tên sai dịch mà hôm tết tưởng chàng là kẻ buôn người đó. Chàng còn nhớ không?”

Nàng hi hi cười mấy tiếng: “Hôm nay lúc thiếp gặp hắn, hắn đang đi tuần phố, mặc một y phục của sai dịch, còn mang theo đao, thật đĩnh đạc, đẹp hơn nhiều so với quan phục của các quan trong Hàn Lâm Viện vừa rộng vừa dài kia. Cũng đúng thôi, cũng là vì hắn trông cũng rất đẹp.”

Ninh Hoài lập tức nhớ lại người đàn ông ngày hôm đó bảo vệ cho Văn Tử Hi vì tưởng hắn là kẻ buôn người, còn muốn bắt hắn đi gặp quan, bắt đầu nhăn mày lại.

Nàng còn nói tên sai dịch đó đẹp trai? Tên sai dịch đó rõ ràng còn không đẹp bằng một nửa của hắn.

Lông mày của Ninh Hoài nhăn lại gắt gao giống như một chữ “川”, đến nỗi Đào Đào đã ăn xong canh và đang muốn nữa nhưng hắn vẫn chưa để ý.

“Hai người nói với nhau những gì? Gặp nhau bao lâu?” Ninh Hoài nhìn nàng hỏi.

Văn Tử Hi đang ăn điểm tâm, nghiêng mặt nhìn hắn.

Văn Tử Hi chọn một miếng bánh đậu xanh ngậm ở trong miệng, lại thò tay sang một đ ĩa điểm tâm khác chọn chọn lựa lựa xem quyết định nên ăn cái nào mà nói: “Thì nói những cái đó.”

Nàng chọn điểm tâm xong, ngẩng đầu lên phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm, Đào Đào đang kéo kéo góc áo hắn đòi ăn canh.

“Sao chàng không đút cho Đào Đào nữa, nó vẫn đang thèm đó.”

Ninh Hoài đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt nàng, một tay bế Đào Đào, một tay vòng qua eo nàng đỡ nàng đứng dậy.

“Tạm thời đừng để ý Đào Đào.” Ninh Hoài nhìn chằm chằm nàng, phát hiện hai má nàng đang đỏ lên, dáng người thanh nhã sau sanh không dễ gì mới dưỡng lại được, càng thêm nhiều phần xinh đẹp: “Son trên môi nàng tô lên từ khi nào?”

Văn Tử Hi không hiểu vì sao: “Sao chàng lại hỏi cái này? Từ lúc thiếp ra ngoài, sao vậy, thiếp tô một chút không được sao.”

Ninh Hoài vừa nghĩ tới nàng trang điểm xinh đẹp như này lại để người đàn ông khác nhìn thấy, trong lòng một trận khó chịu.

“Nàng cùng cái người họ Thẩm kia hôm nay nói những gì rồi?” Ninh Hoài ôm lấy eo nàng, làm cho người nàng dính chặt vào người hắn.

Đào Đào bị kẹt giữa hai người, nhìn cha rồi lại nhìn sang mẫu thân, quên cả khóc.

Văn Tử Hi lùi về sau, tay nhỏ đẩy ng ực hắn: “Không có gì, không có gì, nói ra chàng cũng chẳng có hứng thú……a!”

Ninh Hoài rất nhanh giao lại Đào Đào cho nhũ mẫu đang vừa đúng lúc bước vào, rồi chặn ngang bế Văn Tử Hi lên.

Nhũ mẫu cẩn thận đóng cửa cho hai người, Đào Đào còn chưa phản ứng lại thì cha đã không cần mình nữa rồi, ngơ ngác nhìn cha ôm mẫu thân, tới khi nhũ mẫu đóng cửa phòng lại, mới òa lên một tiếng mà khóc.

Văn Tử Hi khua tay giãy giụa trong lòng Ninh Hoài: “Chàng đi ôm Đào Đào đi, đừng ôm thiếp! Chàng ngày nào cũng ôm nó đến say mê rồi, còn ôm thiếp đến chán cả rồi……hứ!”

Ninh hoài chờ tới lúc nàng không thở được nữa mới buông lỏng môi nàng ra, một tay quăng nàng lên giường.

“Việc này sẽ không chán.”

Văn Tử Hi dùng cả tay chân mà bò, mà trốn, nhưng vẫn là bị người ta nhẹ nhàng tóm lại được.

“Hôm nay nàng và người họ Thẩm kia đã nói những gì?”

Hắn vừa tiến công vừa hỏi.

“Không có gì, không có gì.”

“Hả?” ngữ khí của hắn từ từ dâng lên, động tác nào đó đột nhiên tăng nhanh hơn.

“A!” Văn Tử Hi hét lên, vòng tay sau lưng hắn, giọng vỡ òa “Thực sự không có gì mà……”

Ninh Hoài cúi người ăn sạch son trên môi nàng: “Sau này chỉ được trang điểm như này cho ta xem, không được phép ra ngoài.”

“Dựa, dựa vào cái gì?”

“Hả? lại là ngữ khí lúc nãy, càng tăng thêm sức lực.

Văn Tử Hi bị đâm tới ch ảy nước mắt: “Nhẹ, nhẹ thôi huhu…… ta cũng đã hứa với chàng rồi……huhu……lưng sắp gãy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.