Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 10: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Chương 10 Người Nắm Binh Phù



Được!

Chất giọng của Lê Dực Định cứ trầm ổn như vậy. Hai mắt cũng khép hờ và không có dấu hiệu dao động để mở ra.

Sự nhàn nhạt này của hắn quả thật khiến người khác đem lòng ngờ vực. Chính bản thân Chỉ Ni cũng không ngờ lại dễ dàng gật đầu như thế.

- Đa tạ nguyêyn soái ân điển.

- Đứng lên đi! Phải châm cứu bao giờ mới dứt?

Không biết Lê Dực Định muốn hỏi ý nào, Chỉ Ni chỉ biết gộp cả hai lại mà đáp:

- Bẩm Nguyên soái, cần châm cứu mỗi ngày nửa tuần hương, kéo dài tầm nửa tháng.

Lê Dực Định lại không nói thêm gì. Hoàn toàn không có ý để mắt đến Chỉ Ni.

Bầu không khí cứ trôi qua tĩnh lặng như vậy. Chỉ Ni ở một bên chỉ biết đợi cho đến khi lấy kim châm ra.

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng của Trực Hoành vọng vào:

- Chủ tướng, mạc tướng có việc muốn bẩm báo.

- Vào đi!

Khi nhận được lệnh thì Trực Hoành mới dám bước vào trong. Tuy cần báo chính sự nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn xem Chỉ Ni đang làm gì.

- Bẩm chủ tướng, Dụ Di phó tướng đã hành quân từ kinh thành, dự là hai ngày nữa sẽ đến quân doanh.

- Chẳng phải Thận Trung Tướng quân vừa hi sinh không lâu sao? Dụ Di Phó tướng cũng đã quá manh động.

- Dụ Di Phó tướng đã trình tấu với Thánh thượng, quyết tâm xuất trận, trả thù cho phu quân.

Lúc này Lê Dực Định mới liếc mắt nhìn Chỉ Ni đang đứng khép nép một bên. Không nói một lời nào, hắn chỉ xua tay ra hiệu.

- Mạc tướng xin cáo lui.

Trực Hoành cúi đầu rồi rời khỏi lều trại. Theo những gì hắn quan sát thì Lê Dực Định không hề có một dấu hiệu nào bất ổn. Chỉ có điều khiến hắn luôn khó hiểu là giữ Lưu Chỉ Ni lại để làm gì?

- Đã nghe được gì chưa?

Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng chốc Lê Dực Định cất giọng khiến Chỉ Ni không khỏi giật mình.

Họ nói chuyện rõ ràng vành mạch như vậy thì bảo sao không nghe được chứ?

- Dân nữ không nghe thấy gì.

- Kim châm thế nào rồi?

- Bẩm Nguyên soái, sắp lấy kim được rồi.

Chỉ Ni quay đầu chuẩn bị những thứ mình cần làm tiếp theo trong khi Lê Dực Định lại trầm ngâm không nói thêm câu gì.

Từng chiếc kim châm cứu từ từ được rút ra. Chiếc lỏng lẻo chỉ cần rút lên một cách nhẹ nhàng nhưng có vài chiếc kim còn lưu chặt thì Chỉ Ni phải vê kim nhè nhẹ mới có thể rút.

Sau khi đã rút xong, Chỉ Ni đã dùng một chiếc khăn sạch chuẩn bị từ trước để chấm nhẹ thuốc vào những vết kim còn hằn lên da thịt.

- Bẩm Nguyên soái, dân nữ đã châm cứu xong, những ngày tiếp theo người cần vận động nhẹ nhàng để tránh tác động vào các vùng cơ và không viêm nhiễm.

- Được rồi! Lui đi!

- Dân nữ xin phép cáo lui.

Chỉ Ni lùi lại vài bước rồi xoay người đi thẳng ra ngoài, không nhìn nam nhân ấy một giây một khắc nào nữa cả.

Trong căn lều chỉ còn lại Lê Dực Định vẫn còn cởi trần, để lộ ra thân hình săn chắc. Hết nhìn rồi lại đưa tay sờ. Quả thật không có máu nhưng cảm giác đau thốn cứ không ngừng chi chít.

Cũng không thể phủ nhận rằng Chỉ Ni rất rành về y thuật, từng hành động và cử chỉ ấy hoàn toàn không thể giả dối một chút nào. Thế nhưng hắn lại phải kiểm tra thêm nhiều hơn nữa. Mang những kiện thuốc ấy đến Định Phong cũng như để tra rõ hơn về danh tính ra sao.

...

Vài ngày sau đó vẫn diễn ra như thường lệ. Cứ đến buổi trưa là Chỉ Ni lại châm cứu cho Lê Dực Định và chuẩn bị trước một chén thuốc.

Không biết điều trị đã có tiến triển gì hay không mà Chỉ Ni chẳng nghe hắn nói gì cả. Ít ra cũng phải cảm nhận một số thay đổi trong người chứ? Đằng này lại không nói không rằng. Chẳng biết phải nên thêm hay bớt thảo dược nào.

Đúng như dự đoán, chỉ trong hai ngày mà đội quân do Dụ Di phó tướng chỉ đạo đã đến được quân doanh. Tiếng vó ngựa và cả những tiếng bước chân không ngừng vang vọng khiến Chỉ Ni phải vén tấm vải bạc đi ra xem họ đang làm gì.

Một nữ nhân khoác trên người bộ giáp phục phó tướng bước xuống ngựa. Tuy là nữ nhưng dáng vóc cao ráo, gương mặt sắc lạnh đầy uy nghiêm. Phong thái khi chỉ đạo cũng không kém phần hùng hồn nếu so với Lê Dực Định.

Chỉ vừa đến được quân doanh thì điều đầu tiên là nàng ấy lập tức đến lều chính, dùng để bàn chiến sự.

Bên trong lều từ lâu đã có mặt đầy đủ các tướng lĩnh tại quân doanh, càng không thể vắng mặt Lê Dực Định.

Dừng chân trước mặt hắn, nàng khụy gối hành lễ như một nam nhân.

- Dụ Di Phó tướng Lê Ngọc Thiền bái kiến Nguyên soái.

- Miễn lễ!

Lê Ngọc Thiền đứng dậy, chân vẫn đứng yên tại chỗ, không rời đi.

Phía sau bức bình phong, Lê Dực Định vừa xem thánh chỉ vừa điềm đạm cất lời:

- Dụ Di Phó tướng đường xá xa xôi, ắt hẳn đã mệt mỏi lắm.

- Hồi bẩm Nguyên soái, mạc tướng không mệt.

- Đã vậy thì hẳn có thể thao luyện cho binh sĩ.

Lê Ngọc Thiền hiểu ý của Lê Dực Định nên chỉ có thể lặng im không đáp lời.

Lê Dực Định đưa mắt nhìn sang rồi lại trầm tư nghĩ ngợi. Chuyện Lê Ngọc Thiền đến quân doanh không ngờ lại mang cho hắn thêm một mối gút.

- Cấp báo!

Bên ngoài bỗng chốc có binh sĩ gấp gáp chạy vào.

- Bẩm báo Nguyên soái, một nhánh của đội quân Tế Linh đang tiến đến biên giới, dẫn đầu là Chư Tể, dự là sẽ vượt qua thung lũng Tì Giang để tiến vào địa phận nước ta.

Lê Dực Định khẽ nhíu đôi mày kiếm nhưng rất nhanh chóng đã giãn ra. Không phải nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức ra lệnh:

- Thiệu Thành tướng quân!

- Có mạc tướng!

- Hai ngày sau dắt năm vạn binh mai phục ở khe Thành Đồ, tận dụng cung thủ tập kích từ xa, dẫn dắt địch tiến sâu vào thung lũng giáp biên cương. Tả tiên phong! Hữu tiên phong!

- Có mạc tướng!

- Chia thành hai cánh quân mai phục ở dãy núi hai bên, dồn sức ép bao vây quân địch. Bất kể một con kiến cũng không được thoát.

- Chúng mạc tướng tuân lệnh.

Như mệnh lệnh đã đưa ra, ai nấy đều ra ngoài để chuẩn bị cho việc xuất chinh lần này. Các tướng lĩnh khác cũng không còn việc gì cần bẩm báo nên đã cáo lui, duy chỉ mỗi Lê Ngọc Thiền là cứ mãi chôn chân tại chỗ.

Lê Dực Định dửng dưng cất lời:

- Không còn chuyện gì nữa thì Phó tướng lui ra đi.

Nhắc đến Chư Tể là lòng lại đau như cắt. Lê Ngọc Thiền cố gắng đè nén bao nhiêu chua xót trong lòng mà quỳ xuống nền đất lạnh lẽo.

- Khẩn xin chủ tướng hãy để mạc tướng xuất chinh lần này, báo thù cho phu quân.

Đưa mắt nhìn Lê Ngọc Thiền vì người chồng đã hi sinh mà quỳ rạp xuống van lạy mình khiến trong lòng Lê Dực Định có đôi chút rối rắm.

Hắn biết Lê Ngọc Thiền hỏi văn có văn, thử võ có võ, túc trí đa mưu. Tuy nhiên dẫu có giỏi giang cỡ nào nhưng một khi trong lòng đã có một tảng đá to thì chắc chắn không thể làm nên nghiệp lớn. Hắn thà rằng để nàng chịu ủy khuất, không thể vì thế mà bỏ mạng chốn sa trường.

- Xét về nghiệp binh tướng, ta và em là bậc quân binh. Luận về thế gia thì đều mang dòng máu của hoàng tộc. Cả trước và sau ta đều ở trên em vài bậc, ta có thể cho em đau lòng nhưng tuyệt đối không để em phải bán mạng vì thứ hư không. Dĩnh Linh Quận chúa, để em đến quân doanh ngày hôm nay là ta đã quá độ lượng rồi.

- Nhưng Bệ hạ đã ban thánh chỉ cho em xuất trận...

Lê Ngọc Thiền nước mắt lưng tròng, còn chưa nói xong thì Lê Dực Định đã giận dữ gằn giọng.

- Em nên nhớ binh phù ở trong tay ta, chiếu chỉ đã ban rõ rành rành do ta chỉ huy trực tiếp quân đội. Ta nói em đi thì đi, ở thì ở, ta nói em hồi kinh thì phải lập tức quay về Kinh thành.

Bầu không khí bất chợt trở nên ngột ngạt. Lê Ngọc Thiền ở trước sự giận dữ của Lê Dực Định chỉ biết cúi mình khép nép.

Nàng biết Hoàng đế vô cùng trọng dụng Lê Dực Định, nếu như bị phản bác thì có thể sẽ thật sự không được xuất chinh.

Gấp lại thánh chỉ một cách cẩn trọng, Lê Dực Định giương ánh mắt kiên định nhìn Lê Ngọc Thiền ở trước bức bình phong.

- Dĩnh Linh Quận chúa, ta rộng lòng giữ em ở lại đây, nếu như còn vì tư tâm làm loạn thì đừng trách ta vô nghĩa vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.