Từ lúc đọc được lá thư đó là Chỉ Ni dường như đã xao nhãng đôi chút với công việc quen thuộc thường ngày.
Dẫu biết rõ Lê Dực Định là Nguyên soái tiếng tăm lừng lẫy, là nam nhân trong lòng biết bao nữ nhân ngoài kia. Giữa cả hai cũng chỉ là quân dân bình thường nhưng chẳng hiểu sao vì một bức thư đã khiến Chỉ Ni có đôi chút khó chịu và không kém phần hụt hẫng.
Nàng không biết mình ra nông nỗi này là vì điều gì, chỉ biết lúc này trong lòng có chút đau âm ỉ. Với một nữ nhân vừa tròn đôi tám thì chuyện tương tư vẫn quá ư là xa lạ.
- Lưu cô nương!
Nghe tiếng gọi của Triệu Ngự y, Chỉ Ni vội đứng dậy chào hỏi:
- Triệu Ngự y!
- Những ngày qua đã vất vả rồi. Cô có công cứu mạng Nguyên soái, ắt đã lập một công lớn cho triều đình.
Chỉ Ni vội vàng xua tay từ chối. Làm gì đến mức như vậy. Là lương y thì mạng người là quan trọng nhất.
- Dân nữ không dám nhận. Triệu Ngự y đã đến đây rồi thì sẽ chăm sóc tốt hơn cho Nguyên soái. Bổn phận của dân nữ đến đây cũng đã hết rồi, sau này bệnh tình của Nguyên soái đều trông cậy vào người cả.
- Nói như vậy… Lưu cô nương sẽ không ở đây nữa sao?
- Đây là quân doanh, dân nữ không nên ở lại quá lâu cũng không thể ảnh hưởng đến chiến sự. Ở nhà còn cha già cần chăm sóc nên dân nữ sẽ về nhà sớm thôi.
Nhìn Chỉ Ni lúc nào cũng cung kính khiến Triệu Ngự y không còn những suy nghĩ bâng quơ như lúc đầu.
Vốn là Ngự y chốn thâm cung, hàm chánh ngũ phẩm mà không bằng một nữ nhân chốn dân gian khiến Triệu Ngự y cảm thấy như bản thân đã bị sỉ nhục. Nhưng Chỉ Ni lúc nào cũng đặt lễ tiết lên đầu, không bao giờ quá phận hay vì đó sinh kiêu nên đã khiến Triệu Ngự y phần nào được nguôi ngoai.
- Cũng phải! Nữ nhân ở lại quân doanh cũng không hay cho lắm.
- Vậy dân nữ xin phép mang thuốc cho Nguyên soái.
- Được rồi! Cô nương đi đi.
Chỉ Ni cúi đầu chào Triệu Ngự y rồi lấy thuốc trong siêu đổ ra chén song đi về phía lều trại của Lê Dực Định. Bấy giờ ở đây cũng đã có Triệu Ngự y, thời khắc rời đi của nàng ắt hẳn đã đến rồi.
Vẫn như mọi ngày, binh sĩ sẽ báo với Lê Dực Định một tiếng rồi mới để Chỉ Ni vào bên trong.
Vào lều trại, Chỉ Ni mang chén thuốc đặt xuống bàn. Dẫu rằng mọi thứ diễn ra như mọi ngày, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng làm được nhưng cảm xúc trong lòng nàng sao quá ư là lạ lẫm.
Nặng lòng quá! Chẳng biết vì sao mà lại không cảm thấy vui. Rõ ràng chẳng ai làm gì, cũng chẳng xảy ra chuyện chi thương tâm cả.
- Công tử, thuốc sắc xong rồi.
Lê Dực Định đang xem những loại dược nỗ. Đây là nỏ đã được tẩm thuốc độc, rất thích hợp khi mai phục ở vách núi hoặc trong những trận tập kích.
Thấy nàng chuẩn bị xoay rời đi, hắn cất giọng:
- Nàng không có gì để nói với ta sao?
Chỉ Ni khựng người, ngước mắt nhìn sang nhưng Lê Dực Định vẫn dán mắt vào những thanh nỏ.
- Dân nữ…
Trong lòng bỗng nhiên rối rắm. Chỉ Ni rất phân vân, không biết mình có nên nán lại thêm một lúc chăng?
Dẫu rằng bản thân vẫn luôn luyến tiếc nhưng nàng biết mình trước sau gì cũng phải rời đi. Có ở lại hay không cũng chẳng khác gì.
- Xin công tử cho phép dân nữ ngày mai được hồi hương.
Câu nói vừa thốt ra chợt khiến Lê Dực Định khựng tay trong đôi lúc. Tuy nhiên rất nhanh chóng hắn đã lấy lại phong thái thường ngày của mình.
Rồi sẽ đến ngày Chỉ Ni phải rời đi. Nhưng hắn không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
- Vẫn chưa lấy thông bảo mà muốn đi rồi?
Đặt nỏ xuống, Lê Dực Định bước đến gần nàng hơn. Đôi chân vững chãi chỉ dừng cách nàng tầm hai bước.
Càng đến gần thì Chỉ Ni càng nhìn thấy rõ dáng vóc cao to của Lê Dực Định. Đối mặt với nhau như thế này mới nhận ra đỉnh đầu mình còn chưa đến vai của hắn.
Sắc vóc hoàn mỹ trước mắt đúng là lần đầu mới thấy được. Từ dáng dấp cho đến ngoại hình, sự kiêu hùng oai dũng như cuỗm đi hồn phách của đối phương. Khi đối diện với nhau mới thấy bản thân nàng không ngừng bị choáng ngợp.
- Ta đã chuẩn bị cho nàng ba rương vàng.
Giọng nói trầm ổn không ngừng mê hoặc. Chỉ Ni thu ánh mắt ngờ nghệch, cúi đầu thưa:
- Dân nữ chỉ xin một đồng.
Lê Dực Định không rời mắt khỏi nàng một giây, chất giọng như trêu chọc:
- Ha! Ta chỉ đáng một đồng thôi sao?
Lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt to tròn long lanh mang đầy tia chân thật. Ánh mắt của nàng dịu dàng đến mức người trước mặt muốn mãi mãi được đắm say.
- Công tử là vô giá, nhưng dân nữ chỉ xin người một đồng tiền. Một đồng tiền nhỏ nhưng lại rất đặc biệt.
Lê Dực Định nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy nhưng lại không nói một câu gì. Hắn lặng lẽ lấy trong hầu bao một đồng tiền rồi chìa ra trước mặt.
Lưỡng lự một lúc rồi nhận lấy đồng tiền trong tay hắn. Mỉm cười thoả ý nguyện, Chỉ Ni cúi đầu thưa:
- Không còn sớm nữa, dân nữ xin được cáo lui.
- Ngày mai ta sẽ cho người hộ tống nàng.
Nghe Lê Dực Định nói vậy, Chỉ Ni lắc nhẹ đầu từ chối:
- Dân nữ là nữ nhân chốn dân gian. Công tử làm vậy xem ra không hay lắm. Ở đây cách chiến trường xa đến vậy, ắt sẽ không vấn đề chi.
Bỏ ngoài tai lời nàng nói, Lê Dực Định vẫn quay người quả quyết:
- Nàng là ân nhân cứu mạng ta, trách ta không thể đích thân đưa nàng hồi hương được. Chỉ là một nhánh quân có đáng là chi.
- Thế thì… Thuận theo ý của công tử vậy.
Chỉ Ni lùi vài bước rồi quay người rời đi. Biết rằng không thể lung lay quyết định đó nên đành phải cúi đầu chấp nhận.
Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có đôi chút khó chịu. Lê Dực Định không biết những cảm xúc gì đang tồn tại trong lòng mình, chỉ là cảm thấy có một thứ gì đó gọi là luyến tiếc.
Vô thức vươn tay bắt lấy cổ tay của Chỉ Ni giữ lại, hắn vội vàng nói:
- Lên đường bình an!
Nhìn bàn tay to lớn đang dần siết chặt cổ tay mình khiến Chỉ Ni không khỏi ngượng ngùng. Nhẹ nhàng rời tay hắn, nàng cúi người kính cẩn:
- Đa tạ công tử!
Chỉ Ni mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lưng rời khỏi lều trại. Nhìn đồng tiền óng ánh trong tay, thâm tâm của nàng không mong mỏi gì hơn ngoài việc sau này hắn sẽ luôn sống tốt. Nàng không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần đường này phải trải đầy hoa. Chỉ cần hắn công thành danh toại, gia thất ấm êm thì đã đủ lắm rồi.
Sau khi Chỉ Ni rời đi, trong căn lều chỉ còn lại mỗi mình Lê Dực Định cùng khoảng không vắng lặng. Hắn đi đến bên những chiếc nỏ, dẫu bản thân không muốn nhưng vẫn có đôi chút xao nhãng vì nàng.
Cuối cùng thì Chỉ Ni muốn gì đây chứ? Không cần vinh hoa phú quý, không cần kẻ hầu người hạ, nàng thực sự chỉ cần một đồng tiền ấy thôi sao?